Suy Niệm thường niên

Chúa nhật 28 Thường niên, năm A

+ Trầm Thiên Thu +

Chúa nhật 28 thường niên, năm A

ĐẠI TIỆC
Cuối tháng 09 năm 2020, khi Việt Nam bớt lo về dịch corona thì vẫn có những thứ đáng quan ngại khác. Một trong các mối quan ngại đó là cách cư xử ác ý của con người, cụ thể là cô gái trẻ Cà Thị Út (24 tuổi) đã nhẫn tâm “bom” 150 bàn tiệc cưới tại một nhà hàng ở P. Mường Thanh, TP. Điện Biên Phủ, mỗi bàn giá 1.350.000 đồng, hẹn tổ chức vào trưa ngày 30-09-2020. Nhưng rồi cô ta “biến mất” và không một thực khách nào tới. Đại tiệc hóa đại họa. Một cô gái trẻ người mà quá nhẫn tâm!

Chắc hẳn không ngẫu nhiên mà người Việt có câu: “Ăn có mời, làm có khiến.” Ở đây không có ý tiêu cực hoặc thụ động, mà có ý nói phép lịch sự tối thiểu trong giao tiếp thường nhật, và người ta cũng so sánh: “Tiếng chào cao hơn mâm cỗ.” Ai cũng đã từng đi dự tiệc, dù là trẻ em, vì xã hội càng phát triển, người ta càng có nhiều loại tiệc: Cưới hỏi, tân gia, đầy tháng, thôi nôi,... Không mặn nhiều cũng mặn ít, đơn giản nhất cũng là tiệc trà. Phú quý sinh lễ nghĩa, trẻ em ngày nay cũng thích tổ chức sinh nhật để có dịp vui với bạn bè. Có lẽ tiệc cưới là loại tiệc phổ biến – từ thành thị tới thôn quê.
Đám tiệc thì phải có ăn uống. Đó cũng là cách người ta mặc nhiên cho rằng “chuyện ăn uống” là vấn đề quan trọng, “ăn uống” chứ không “ăn uổng.” Thành ngữ có câu: “Dân dĩ thực vi tiên.” Ý nói nhân dân coi vấn đề ăn là vấn đề to lớn nhất, cơ bản nhất trong cuộc sống (tr. 123, “Từ điển Thành ngữ Điển cố Trung quốc,” GS Lê Huy Tiêu biên dịch, NXB Khoa học Xã hội, Hà Nội, 1993). Câu đó có nguồn gốc từ một câu trong Hán Thư: “Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên” – Vua chúa lấy dân làm trời, nhân dân lấy (cái) ăn làm trời. Quả thật, ăn là vấn đề cần thiết, vì liên quan vấn đề sinh tồn. Ăn uống thể hiện văn hóa, đó là bài học thứ nhất trong bốn thứ phải học đầu tiên: Học ĂN, học NÓI, học GÓI, học MỞ. Có thể nói rằng miếng ăn cần thiết tương tự khí trời để hít thở, như điều kiện “ắt có và đủ” vậy. Tuy nhiên, miếng ăn có thể khiến người ta vinh dự hay nhục nhã.

Ai cũng phải cố gắng chịu đựng khi gặp đau khổ thì mới có thể hy vọng hạnh phúc sẽ đến sau. Các vị tử đạo đã không sợ đau khổ, dám thí mạng vì niềm tin vào Đức Kitô, và họ được Thiên Chúa thưởng công. Hai người yêu nhau, chung thủy và tin tưởng trong khoảng chờ đợi nhau, hạnh phúc sẽ mỉm cười với họ. Ai kiên trì sẽ được đền đáp xứng đáng. Có công mài sắt, có ngày nên kim. Khổ luyện là điều tất yếu.

Thời Cựu Ước, ngôn sứ Isaia cho biết: “Ngày ấy, trên núi này, Đức Chúa các đạo binh sẽ đãi muôn dân một bữa tiệc: tiệc thịt béo, tiệc rượu ngon, thịt béo ngậy, rượu ngon tinh chế.” (Is 25:6) Toàn là cao lương mỹ vị, rất ngon, đáng mơ ước lắm. Không chỉ vậy mà còn hơn thế nữa, niềm vui khả dĩ nhân đôi: “Trên núi này, Người sẽ xé bỏ chiếc khăn che phủ mọi dân, và tấm màn trùm lên muôn nước. Người sẽ vĩnh viễn tiêu diệt tử thần. Đức Chúa là Chúa Thượng sẽ lau khô dòng lệ trên khuôn mặt mọi người, và trên toàn cõi đất, Người sẽ xoá sạch nỗi ô nhục của dân Người.” (Is 25:7-8) Thiên Chúa hứa như vậy, và chắc chắn như thế: “Đường lối Thiên Chúa quả là toàn thiện, lời Đức Chúa hứa được chứng nghiệm tỏ tường.” (2 Sm 22:31a)

Thật vậy, ngày ấy người ta sẽ cùng nhau râm ran: “Đây là Thiên Chúa chúng ta, chúng ta từng trông đợi Người, và đã được Người thương cứu độ. Chính Người là Đức Chúa chúng ta từng đợi trông. Nào ta cùng hoan hỷ vui mừng bởi được Người cứu độ.” (Is 25:9) Tất cả rạch ròi, hai năm rõ mười: “Bàn tay Đức Chúa sẽ đặt trên núi này mà nghỉ. Còn Mô-áp sẽ bị giày đạp ngay tại chỗ, như rơm bị nghiền nát trong hố phân.” (Is 25:10)

Đức tin là một hồng ân, và cũng là một nhân đức. Tin Chúa là có Chúa trong lòng, có Chúa rồi thì chẳng còn gì phải bồi hồi, xao xuyến: “Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì. Trong đồng cỏ xanh tươi, Người cho tôi nằm nghỉ. Người đưa tôi tới dòng nước trong lành và bổ sức cho tôi. Người dẫn tôi trên đường ngay nẻo chính vì danh dự của Người.” (Tv 23:1-3) Thật vậy, một lần khác, Thánh Vịnh gia cũng đã xác định: “Hãy ký thác đường đời cho Chúa, tin tưởng vào Người, Người sẽ ra tay.” (Tv 37:5) Đó là hành động của đức tin, hoàn toàn phó thác cho Thiên Chúa quan phòng và tiền định. Những người thực sự tín thác vào Chúa thì chẳng có gì khiến họ lo lắng, sợ hãi, vì họ luôn hướng về Chúa, mọi nơi và mọi lúc, như Thánh Vịnh gia xác định: “Lạy Chúa, dầu qua lũng âm u, con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng. Côn trượng Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm.” (Tv 23:4)

Kinh Thánh nói: “Như cột kèo chắc chắn trong toà nhà, dù động đất cũng chẳng lung lay; một tâm hồn cương quyết theo kế hoạch đã định, gặp thời vận hạn cũng không nao núng.” (Hc 22:16) Sau gian truân, thử thách, đau khổ, người trung tín sẽ được Thiên Chúa tuyên dương công trạng: “Chúa dọn sẵn cho con bữa tiệc ngay trước mặt quân thù. Đầu con, Chúa xức đượm dầu thơm, ly rượu con đầy tràn chan chứa.” (Tv 23:5) Hạnh phúc biết bao, chắc hẳn không ai có thể hoãn lại cái sự sung sướng đó, mà phải bày tỏ cho người khác biết: “Lòng nhân hậu và tình thương Chúa ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời, và tôi được ở đền Người những ngày tháng, những năm dài triền miên.” (Tv 23:6) Sự thật không thể giấu giếm, niềm vui không thể đè nén.

Giống như Thánh Phaolô, các tín nhân sẵn sàng chấp nhận mọi thứ mà không đòi hỏi: “Tôi sống thiếu thốn cũng được, mà sống dư dật cũng được. Trong mọi hoàn cảnh, no hay đói, dư dật hay túng bấn, tôi đã tập quen cả. Với Đấng ban sức mạnh cho tôi, tôi chịu được hết. Tuy nhiên, anh em đã chia sẻ với tôi, khi tôi gặp cơn quẫn bách, như thế là phải.” (Pl 4:12-14) Đối với những người có đức tin vững mạnh, chắc chắn không có gì có thể tách rời họ khỏi tình yêu của Đức Kitô, (x. Rm 8:35) bởi vì họ luôn tâm niệm lời Ngài nhắn nhủ và động viên: “Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian!” (Ga 16:33)

Có ý động viên người khác, Thánh Phaolô nói rõ ràng với niềm tín thác kiên định: “Thiên Chúa của tôi sẽ thoả mãn mọi nhu cầu của anh em một cách tuyệt vời, theo sự giàu sang của Người trong Đức Kitô Giêsu. Xin tôn vinh Thiên Chúa là Cha chúng ta, đến muôn thuở muôn đời! Amen.” (Pl 4:19-20) Và Thánh Vịnh gia cũng mời gọi mọi người: “Hãy nghiệm xem Chúa tốt lành biết mấy: hạnh phúc thay kẻ ẩn náu bên Người!” (Tv 34:9) Chắc chắn bất cứ ai đã ít nhiều cảm nghiệm sự ngọt ngào của Chúa thì cách sống của họ cũng hoàn toàn khác. Thiên Chúa luôn mời gọi mọi người đến với Ngài, bất cứ lúc nào, càng sớm càng tốt.

Dụ ngôn “tiệc cưới” (Mt 22:1-14 ≈ Lc 14:15-24) là cách thể hiện lời mời gọi chân thành của Thiên Chúa dành cho mọi người – không trừ ai. Thực sự Ngài muốn con người hoàn thiện để xứng đáng hưởng phúc trường sinh mà Thiên Chúa dành cho những ai tin nhận và tôn thờ Ngài.

Kể dụ ngôn là đặc điểm mỗi khi Chúa Giêsu giảng thuyết. Chính Chúa Giêsu đã nói với dân chúng về dụ ngôn Tiệc Cưới. Ngài nói rằng Nước Trời giống như chuyện một ông vua mở tiệc cưới cho con mình. Ông sai đầy tớ đi thỉnh các quan khách đã được mời trước, nhưng họ không chịu đến. Ông lại sai gia nhân đi mời quan khách đã được mời, nói rõ rằng cỗ bàn đã dọn xong, cao lương mỹ vị đã sẵn. Nhưng họ viện đủ cớ bận rộn để thoái thác: thăm trại, buôn bán,... thậm chí có kẻ còn bắt các đầy tớ, sỉ nhục và sát hại họ.

Nhà vua nổi cơn thịnh nộ khi nghe tâu lại, ông liền sai quân đi tru diệt bọn sát nhân ấy và thiêu huỷ thành phố của chúng, rồi ông nói với đầy tớ: “Tiệc cưới đã sẵn sàng rồi, mà những kẻ đã ĐƯỢC MỜI lại KHÔNG xứng đáng. Vậy các ngươi đi ra các ngã đường, gặp ai cũng mời hết vào tiệc cưới.” Đầy tớ liền đi ra các nẻo đường, mời mọi người đến dự tiệc cưới, bất kể họ là ai.

Theo phong tục Do Thái, tiệc cưới thường đãi ban đêm, và có phòng cho mọi người thay lễ phục rồi mời vào phòng tiệc. Đến giờ cử hành hôn lễ, nhà vua tiến vào, quan sát và chợt thấy có một người KHÔNG mặc y phục lễ cưới, nhà vua hỏi: “Này bạn, làm sao bạn vào đây mà lại không có y phục lễ cưới?” Người ấy cúi đầu lặng thinh, không nói được gì. Nhà vua liền bảo những người phục dịch: “Trói chân tay nó lại, quăng nó ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng! Vì kẻ được gọi thì nhiều, mà người được chọn thì ít.” Thật đáng quan ngại!

Chúa Giêsu đã cảnh báo điều đó. Phải chăng chỉ ít người được vào Nước Trời? Rất có thể. Bởi vì người ta chỉ “giật mình” khi nghe lời Chúa “chạm” đến chính mình, nhưng rồi đâu lại vô đó. Con người vốn yếu đuối, dễ “lờn thuốc,” không cố gắng thì “ngựa quen đường cũ,” lại sa đà ngay thôi. Có phải chúng ta được “cài đặt” mặc định với cái tên “Nguyễn Y Vân” (vẫn y nguyên) hoặc “Vũ Như Cẩn” (vẫn như cũ) chăng? Người ta thường nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Thực sự rất khó để “cởi bỏ” con-người-cũ để có thể “mặc lấy” con-người-mới. Xuống dốc “khỏe” hơn leo dốc. Vì thế mà phải tỉnh thức và nỗ lực rất nhiều, nỗ lực triền miên và không ngừng. Ước gì chúng ta được có tên trong danh sách “số ít được chọn” ấy. Đó mới là niềm vui đích thực của tín nhân.

Là tín hữu Công giáo, chúng ta luôn được mời gọi tham dự hai bữa tiệc: Tiệc Lời Chúa và Tiệc Thánh Thể. Thật vậy, trong mỗi Thánh Lễ, linh mục đại diện Chúa Giêsu vẫn tha thiết mời gọi: “Đây Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xóa tội trần gian, phúc cho ai được mời đến dự tiệc Chiên Thiên Chúa.” Thật là diễm phúc nếu chúng ta đón nhận chính Đức Giêsu Kitô vào lòng để được hòa tan vào Ngài, tâm sự với Ngài. Sau rước lễ, nên dành những giây phút quý giá và hiếm hoi để “hòa tan” vào Đức Giêsu Kitô – hòa tan cả linh hồn và thể lý. Chúa Giêsu muốn ở gần chúng ta – không rời dù chỉ trong tích tắc – nên Ngài mới thiết lập Bí tích Thánh Thể, đúng như Ngài đã nói: “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế.” (Mt 28:20)

Tình yêu của Chúa Giêsu quá lớn lao, chúng ta không đủ mức để hiểu thấu. Câu nói đó là lời hứa của Chúa Giêsu, cũng là câu cuối cùng của Tin Mừng theo Thánh Mát-thêu, và cũng chỉ có Phúc Âm này ghi lại câu này. Mọi điều Chúa hứa đều ứng nghiệm chính xác: “Ai kính sợ Người, Người ban phát của ăn; giao ước đã lập ra, muôn đời Người nhớ mãi.” (Tv 111:5)

Lạy Thánh Phụ chí thánh, xin cảm tạ Ngài đã ban Thánh Tử Giêsu cho chúng con, xin giúp chúng con biết chuẩn bị “áo cưới” để xứng đáng tham dự Tiệc Lời Chúa và Tiệc Thánh Thể, nhất là Đại Tiệc Thiên Quốc vĩnh hằng. Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, xin cho chúng con biết siêng năng kết hiệp với Ngài và được sống dồi dào, (Ga 10:10) xin giúp chúng con nhận thức rằng không có Ngài thì chúng con không thể làm được gì. (Ga 15:5) Ngài là Đấng hằng sinh và hiển trị cùng Thánh Phụ với Thánh Thần muôn đời, và là Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Amen.

TRẦM THIÊN THU

TIỆC LẠ
[Niệm ý Mt 22:1-14 ≈ Lc 14:15-24]

Tiệc Nước Trời được mời miễn phí
Nhưng mọi người tùy ý chung vui
Tự do – quyền của mọi người
Chúa không ép buộc, chẳng đòi hỏi đâu

Ai thật lòng mến yêu thì tốt
Mọi người đều có thiệp mời rồi
Có nhiều người đã được mời
Nhưng không thèm tới, chê bôi cái gì?

Tiệc vua ban thật là quý hiếm
Lại còn chê, không đến mà ăn
Rõ ràng là “chảnh” vô cùng
Lý do này nọ, kiêu căng quen rồi

Vào phòng cưới mọi người đồng bộ
Thay trang phục đã để sẵn rồi
Vậy mà có kẻ khinh người
Không thay lễ phục, coi trời bằng vung

Có cái miệng thì răng cũng có
Không nhai thì nghiến, rõ vậy thôi
Răng nhai vừa sướng vừa vui
Còn răng nghiến phải ngậm ngùi khóc than

Thiên Chúa chẳng phạt oan ai cả
Chỉ tự mình chuốc họa mà thôi
Chúa yêu, Chúa gọi, Chúa mời
Không nghe, không muốn, đừng đòi hỏi chi!

TRẦM THIÊN THU

TIỆC NƯỚC TRỜI
[Niệm ý Mt 22:1-14 ≈ Lc 14:15-24]

Chào mừng người đến chung vui
Tiệc Cưới Nước Trời luôn sẵn sàng đây
Thiệp mời đã được trao tay
Thiên Đàng vĩnh phúc chờ ngày bước vô
Nơi mà chính Chúa Giê-su
Từ lâu chuẩn bị dành cho mọi người
Chúa không trừ bất cứ ai
Miễn là đến dự tiệc vui Nước Trời
Tự do, miễn phí, hỡi người!
Hãy mau bước tới, cuộc đời đổi thay
Rượu tình men thấm ngất ngây
Cùng say Tình Chúa và say tình người

TRẦM THIÊN THU

CHUYỆN DỰ TIỆC
(CN XXVIII TN/A – Mt 22:1-14)

Đức Giêsu dùng dụ ngôn mà nói
Rằng: Nước Trời như chuyện một vua kia
Mở tiệc cưới cho chính con mình mà
Nhà vua sai đầy tớ đi mời khách
Các quan khách được ân cần mời trước
Xin họ đến nhưng họ đều khước từ
Nhà vua lại sai đầy tớ khác đi
Và dặn họ: Hãy thưa với quan khách
Rằng: Cỗ bàn ta đã dọn xong hết
Bò tơ và thú béo đã hạ rồi
Mời quý vị đến dự tiệc cưới thôi!
Nhưng họ không đếm xỉa lời mời ấy
Người đi buôn, kẻ khác đi thăm trại
Họ sỉ nhục, giết chết đầy tớ ngay
Vua thịnh nộ, sai quân diệt bọn này
Và thiêu huỷ thành phố của bọn chúng
Nhà vua gọi đầy tớ và nói thẳng:
Tiệc sẵn sàng mà những kẻ được mời
Nhưng họ lại không xứng đáng hưởng vui
Vậy các ngươi ra đường khắp mọi ngã
Gặp được ai cũng mời vào tham dự
Đầy tớ đi, xấu hay tốt cũng mời
Cho nên phòng tiệc cưới chật ních người
Vua tiến vào quan sát mọi thực khách
Trong mọi người có một người khác nhất
Không mặc đồ lễ cưới như mọi người
Vua ôn tồn vừa hỏi vừa mỉm cười:
“Sao vào đây không có đồ lễ cưới?”
Người ấy đành câm miệng, chẳng nói lại
Nhà vua bảo người phục vụ rạch ròi:
Trói chân tay, quăng nó ra bên ngoài
Nó ở đó phải nghiến răng khóc lóc!
Vì kẻ được gọi thì nhiều thật
Nhưng mà người được chọn thì ít thôi!

Lạy Thiên Chúa, Đấng công minh tuyệt vời
Xin giúp con luôn sẵn sàng chờ lệnh
Con yếu đuối, chưa sống đủ thánh thiện
Để nên giống như Chúa Cha trên trời
Xin giúp con biết cố gắng cả đời
Khát khao yêu và tuân phục Ý Chúa
Thom. Aq. TRẦM THIÊN THU

 

CHUYỆN YÊU THƯƠNG

(Lc 10:25-37)
Có một người trên đường đi bị cướp
Lấy tư trang nhưng chúng vẫn chưa tha
Còn đánh đòn rồi lặng lẽ bỏ đi
Nạn nhân chịu cảnh nửa sống nửa chết
Một giáo sĩ đi qua nhìn thấy thật
Một nạn nhân nằm im đó bơ phờ
Giáo sĩ kia vẫn vô tâm làm ngơ!
Cũng tương tự, sau đó một tu sĩ
Vì có việc cũng tình cờ qua đó
Thấy nạn nhân nhưng đành lòng bỏ đi!
Người ngoại giáo cũng chung lối tình cờ
Thấy nạn nhân nằm bất động như chết
Ông ghé vào và động lòng thương xót
Rồi tận tình băng bó các vết thương
Chẳng ngại chi bao nguy hiểm dọc đường
Vội vã đưa nạn nhân vào bệnh viện
Thời gian gấp, công việc ông đang bận
Ông dặn dò y bác sĩ rõ ràng:
“Cứ chăm sóc cho nạn nhân đàng hoàng
Nay mai về, tôi thanh toán viện phí”

Chuyện Chúa kể sao mà khó nghe thế!
Con nghe xong thấy lỗ tai lùng bùng
Nhưng lời thật mấy khi chẳng phật lòng?
Lấy can đảm, xét mình, quả đúng thật!
Giêsu ơi! Con chỉ là con rệp
Bốc hôi thối vì chuyên “hút máu người”
Xin cho con tranh thủ đoạn cuối đời
Biết can đảm cho vừa Tin Cậy Mến!

TRẦM THIÊN THU
Saigon, 3-10-2011

 

6 lý do để kiêng thịt ngày thứ Sáu

Có 6 lý do để kiêng thịt ngày Thứ Sáu hàng tuần:

1. Truyền thống ăn cá và không ăn thịt đưa chúng ta trở lại Tàu ông Noe (Noah's Ark) khi xảy ra Đại hồng thủy 40 ngày đêm, gia đình ông Noe chỉ ăn cá chứ không ăn thịt.

2. Việc thành lập huyền bí của việc sám hối ngày Thứ Sáu là Luca 5, 35: “Sẽ có ngày chàng rể bị đem đi; ngày đó, họ mới ăn chay”. Chúa Kitô “bị đem đi” khỏi chúng ta vào ngày Thứ Sáu và chúng ta cũng ăn chay vào những “ngày đó”, nghĩa là các ngày Thứ Sáu. Mỗi Chúa nhật là “Lễ Phục sinh nhỏ”, nghĩa là mỗi ngày Thứ Sáu là một “Thứ Sáu Tuần Thánh nhỏ”. Nếu bạn đi dự tiệc vào Chúa nhật, bạn cần ăn chay ngày Thứ Sáu.

3. Việc kiêng thịt ngày Thứ Sáu đưa chúng ta trở lại thời các Tông đồ. Tài liệu Didache có từ thế kỷ I cho thấy các Kitô hữu ban đầu giữ chay vào các ngày Thứ Tư và Thứ Sáu: “Nhưng đừng ăn chay như những người giả hình, vì họ ăn chay ngày Thứ Hai và ngày Thứ Năm trong tuần. Đúng ra là ăn chay ngày Thứ Tư và ngày Thứ Sáu (Parasceve)”.

4. Thánh Tôma Tiến sĩ (Thomas Aquinas) nói rằng việc kiêng thịt làm giảm ham mê nhục dục. Xin xem Bộ Tổng luận Thần học (Summa Theologiae II-II q. 147, a. 8) để biết thêm chi tiết!

5. Người Công giáo bị chê là “người ăn cá”. Hãy mang điều này như huy hiệu danh dự. Hãy ăn cá vào các ngày Thứ Sáu.

6. Chúa Kitô muốn chúng ta ăn chay. Ở Matthêu 6, 17-18, Chúa Giêsu nói: “Còn anh, khi ăn chay, nên rửa mặt cho sạch, chải đầu cho thơm, để không ai thấy là anh ăn chay ngoại trừ Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh”. Ngài nói “KHI ăn chay”, chứ không nói “NẾU ăn chay”. Cho nên, tại sao không cố gắng ăn chay mỗi tuần? Nếu bạn không làm nó thành thói quen, bạn sẽ không bao giờ làm được. Ăn chay ngày Thứ Sáu là việc thực hành được tôn trọng. Điều đó khó và sẽ bất tiện khi bạn phải ăn rau đậu, nhưng điều đó đáng làm!

Nếu bạn thiếu can đảm, hãy nghĩ tới thánh Gioan Tẩy giả. Ngài đã chỉ ăn châu chấu và mật ong rừng!

Lạy thánh Gioan Tẩy giả, xin nguyện giúp cầu thay chúng con.
TRẦM THIÊN THU (Chuyển ngữ từ Canterbury Tales)

CHẠM
(Suy tư ý G 19:21-27 và Tv 27:7-9, 13-14)

Bàn tay Chúa chạm đến tôi
Vì lòng thương xót muôn đời thiết tha
Nhưng người đời lại khinh chê
Ghét ghen, xa lánh, chán chè, no xôi
Trước, sau gì cũng chết thôi
Ngắn, dài gì cũng một đời phàm nhân
Niềm hy vọng vẫn đầy tim
Chờ ngày sống lại, niềm tin vuông tròn
Xin Ngài đáp lại lời con
Ngày đêm con vẫn tìm Nhan Thánh Ngài
Xin đừng ẩn mặt con hoài
Xin đừng ruồng rẫy, đọa đày đời con
Lạy Thiên Chúa, Đấng từ nhân
Con tin tưởng được thấy Tôn Nhan Ngài
Xin ban ân lộc từ trời
Cho con phần phúc muôn đời trường sinh
Trần gian một chuyến hành trình
Mong tay Ngài chạm vào tim lỗi lầm
Để con biết sống ân cần
Yêu người, mến Chúa vuông tròn trước, sau
TRẦM THIÊN THU
Saigon, 2-10-2014

 

KHỐN
(Lc 6:24-26)

Khốn cho những kẻ giàu sang
Các ngươi đã được phần an ủi rồi
Khốn cho những kẻ no đầy
Các ngươi sẽ phải đói ngày mai thôi
Khốn cho những kẻ vui cười
Các ngươi sẽ phải sầu đời khóc than
Khốn cho những kẻ hân hoan
Được người ca tụng, được nâng lên nhiều
Các ngôn sứ giả tự cao
Đã từng như thế nên sầu thiên thu!
TRẦM THIÊN THU 

 

ĐỜI HỌC
[Niệm ý Lc 11:1-4 ≈ Mt 6:9-13]

Cái gì cũng phải học
Học từ lúc ra đời
Để biết sau, biết trước
Mới có thể nên người

Biết đây thì dốt đó
Học suốt cả cuộc đời
Học ăn, nói, gói, mở
Nhất là đạo làm người

Học để biết Thiên Chúa
Biết liên lỉ nguyện cầu
Đau khổ – bài học lạ
Thấm khổ mới biết yêu

Kinh Lạy Cha dễ thuộc
Nhưng không dễ thực hành
Đó là kinh tuyệt nhất
Sống như Chúa nhân lành

TRẦM THIÊN THU

BIỆT DƯỢC
“Người khoẻ mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần.” (Mt 9:12; Mc 2:17; Lc 5:31)

Sinh ra đã yếu đuối rồi
Bởi vì đã mắc tội đời Tổ Tông [*]
Tháng ngày nối tiếp hoang đàng
Biết bao lầm lỗi cứ vương cả đời
Con như đứa trẻ mồ côi
Một mình vật lộn với đời sớm khuya
Bây giờ đời đã già nua
Không còn khỏe mạnh như xưa nữa rồi
Yếu hồn rồi lại đuối đời
Vô duyên, vô dụng, hết thời ước mơ
Từ xưa cho tới bây giờ
Luôn cần biệt dược, sớm khuya uống vào
Lạy Thiên Chúa, Đấng Tối Cao
Ban thêm sức mạnh dồi dào cho con
Yếu thân nhưng phải mạnh hồn
Giê-su Cứu Chúa từ nhân, lạy Ngài!

TRẦM THIÊN THU
[*] Tv 51:7 – “Lúc chào đời con đã vương lầm lỗi, đã mang tội khi mẹ mới hoài thai.”

CHIÊN LẠC GIẬT MÌNH

Chiều buông – chiên lạc giật mình
Mau về cho kịp hưởng Tình Xót Thương
Kiếp hoang đàng thật thảm thương
Bởi chẳng bình thường nên khổ tất nhiên
Đời chiên yếu đuối, mọn hèn
Ân cần chủ dặn mà quên lãng hoài
Đi hoang nên phải đắng cay
Giật mình chợt nhớ cuối ngày, chiều buông
Quay về, mờ mịt lối đường
Chủ tìm chiên lạc vì thương xót nhiều
Tạ ơn Chúa vẫn thương yêu
Dẫu chiên đen xấu, chứ nào đáng chi

TRẦM THIÊN THU

CA DAO THÁNG MƯỜI

Tháng Mười dệt Khúc Mân Côi
Mưa khóc, nắng cười – sướng khổ, buồn vui
Khi hân hoan, lúc ngậm ngùi
Hạt cay đắng, hạt ngọt bùi liền nhau
Tháng Mười dệt khúc ca dao
Ba mươi ngày với đêm thâu đời thường
Miên man điệu lý xót thương
Hạt tình liên kết thành vòng Mân Côi
Câu thơ hòa nhịp tháng Mười
Mưa nắng nhịp đời hòa nhạc thánh ca
Cầu xin Đức Mẹ sớm khuya
Bây giờ và lúc bất ngờ lâm chung

TRẦM THIÊN THU

 

HẠT KINH CHUỖI NGUYỆN

Chuỗi Mân Côi hòa quyện Tin, Cậy, Mến
Năm mươi hạt nối Vui, Sáng, Thương, Mừng
Vẫn biết thế mà con cứ lừng khừng
Nhiều lý lẽ biện hộ tính lười biếng

Những hạt kinh thiết tha lời khấn nguyện
Từng hạt nhỏ chứa đầy ắp hồng ân
Mẹ đã hứa sẽ ban ơn bình an
Nếu siêng năng cứ hằng ngày lần chuỗi

Thêm nhiều ơn thì giảm bớt tội lỗi
Tỷ lệ nghịch như thế thật tuyệt vời
Rất rõ ràng lợi ích Kinh Mân Côi
Lời giản dị, bình dân mà độc đáo

Từng hạt kinh, từng lời nguyện thẩm thấu
Ngấm vào hồn và ngấm cả cuộc đời
Từ đất thấp mà thấu chín tầng trời
Mẹ cầu bầu nên Thiên Chúa vui nhận

Dẫu bất xứng nhưng chân thành yêu mến
Xin xót thương, lạy Thiên Chúa từ nhân
Xin Đức Mẹ che chở nước Việt Nam
Và cứu giúp muôn người trên thế giới

TRẦM THIÊN THU
Mùa Mân Côi – 2020

TÍNH CHỊ TÍNH EM
[Niệm ý Lc 10:38-42]

Chị em nhưng chẳng giống nhau
Mỗi người một tính, kẻ sầu, người vui
Xác thân cha mẹ sinh rồi
Tính tình thì khác, do trời sinh ra [*]
Mác-ta với Ma-ri-a
Cũng chung định luật từ xưa xa rồi
Chị làm việc chẳng có ngơi
Em lại cứ ngồi nghe Chúa khuyên răn
Mác-ta nóng gáy la liền
Chúa cười và bảo: “Phần em tốt lành”
Biết lo làm việc chân thành
Là điều rất tốt, vì tình yêu thương
Nhưng lo làm quá thì đừng
Phải nhớ luôn rằng Lời Chúa cần hơn

TRẦM THIÊN THU
[*] Cha mẹ sinh con, trời sinh tính. (tục ngữ)

 

SUY TƯ MÙA THU
[Niệm ý Lc 10:25-37]

Trả cho nhau món nợ tình thương xót
Để đền tội đời này đỡ đời sau
Chưa chắc hay khi nhiều tuổi, sống lâu
Đời càng dài thì tội càng chồng chất

Có những người như sao băng vụt mất
Cuộc đời ngắn, chẳng may mắn hơn người
Nhưng họ chẳng đòi hỏi, vẫn tươi cười
Hơn thua gì chữ hưởng dương, hưởng thọ?

Bao vị thánh đời ngắn mà lắm khổ
Với người đời, họ là người thiệt thua
Nhưng họ đã hát trọn khúc tình ca
Vì Giê-su, họ dám yêu, dám chết

Lá mùa Thu vàng màu và úa sắc
Lìa khỏi cây cho lá khác đâm chồi
Chuyện thế gian có cái hên, cái xui
Nhưng với Chúa, xanh hay vàng chẳng khác

TRẦM THIÊN THU
Lễ Thánh Maria Faustina Kowalska, 05-10-2020

 "cầu nguyện không là gì khác ngoài một tương giao tình bạn, và việc chuyện trò riêng tư thường xuyên với Đấng mà chúng ta biết rằng Ngài yêu thương chúng ta" (St. Teresa Avila)

 

October 6, 2020