Suy Niệm và cầu nguyện
Chúa nhật 18 thường niên , năm A
TẤM BÁNH LIÊN ĐỚI
I. TẤM BÁNH LỜI CHÚA (Mt 14, 13-21)
II. TẤM BÁNH CHIA SẺ
Bài Tin Mừng hôm nay chứa đựng rất nhiều bài
học. Như về Nước Trời,
về Dân Thiên chúa, về bí tích Thánh Thể. Nhưng có
lẽ bài học thiết thực nhất cho chúng ta hôm nay
là bài học liên đới. Đó cũng chính
là bài học Chúa muốn dạy cho các môn đệ của
Người.
Liên đới là biết cảm thương. Nhìn thấy đám đông, Chúa Giê su chạnh
lòng thương. Đó là một đám đông nghèo
khổ, đói khát, bệnh tật, bơ vơ không người chăn dắt. Đám đông
tội nghiệp đi tìm Chúa không phải chỉ
để được ăn no, nhưng còn để
được chữa lành bệnh, nhất là
được an ủi, được
dạy dỗ, được chỉ bảo. Khi chạnh
lòng thương, Chúa Giê su dạy ta hãy nhìn những người chung quanh bằng ánh mắt liên
đới. Những người này đói vì tôi đã ăn quá nhiều. Những người kia rách vì tôi đã mê mải đuổi theo
“mốt”. Những đứa trẻ này hư
hỏng vì tôi đã thiếu quan tâm chỉ bảo. Những đứa trẻ kia rơi vào
tội phạm vì tôi đã không làm gương tốt cho
chúng. Thế giới này chưa tốt một
phần có trách nhiệm của tôi. Thế
giới này chưa công bằng trong đó có phần lỗi
của tôi.
Liên đới là nhận lấy trách
nhiệm. Các môn đệ đã nhìn
thấy đám đông đói khát. Các ngài muốn thoái
thác, phủi tay: “Nơi đây hoang
vắng, và đã muộn rồi, vậy xin Thày giải tán
đám đông, để họ vào các làng mạc mua lấy
thức ăn”. Đó là một giải pháp
hợp lý. Lo cho năm ngàn người ăn là ngoài
tầm tay của các môn đệ. Đó cũng là giải pháp nhẹ nhàng. Ai lo phần nấy. Thật
dễ dàng. Nhưng đó là giải pháp
không được Chúa chấp nhận, vì thiếu tình liên
đới. Chúa muốn các môn đệ Chúa nhận
lấy trách nhiệm: “Họ không cần phải đi
đâu cả, chính anh em hãy lo cho họ ăn”. Họ
đói, các con phải lo cho họ ăn. Một
trách nhiệm nặng nề vượt quá sức các môn
đệ. Nhưng đã cảm
thương thì phải có trách nhiệm. Trái tim cảm thương thật sự
phải hướng dẫn bàn tay làm việc.
Liên đới là đóng góp phần của mình. Chúa không cần những phép tính vĩ mô.
Năm ngàn người thì cần bao nhiêu bánh ? Những tính toán lớn lao là không
thực tế và làm ta lo sợ. Chúa dạy các môn đệ
khởi đi từ thực tế: “Ơ đây, chúng con
chỉ có vỏn vẹn năm chiếc bánh và hai con cá”. Thật là ít ỏi, nghèo nàn. Nhưng Chúa không
chê cái ít ỏi nghèo nàn đó: “Đem lại đây cho Thày”. Có ít hãy đóng góp ít. Nhưng
quan trọng là phải bắt đầu, là phải góp
phần của mình. Liên đới không đòi ta
phải quán xuyến mọi sự, nhưng đòi ta
thật sự có trách nhiệm, góp phần của mình vào
việc chung.
Liên đới là chia sẻ. Chúa chúc tụng để làm phép bánh và cá như cho
ta thấy, những đóng góp dù ít ỏi của ta đã
thành thiêng liêng cao quí. Chúa không làm phép lạ tức
khắc biến ngay cá và bánh ra một núi lương
thực cho mọi người tự do đến lấy.
Chúa cũng không tự tay phân phát
lương thực cho mọi người. Chúa
trao bánh và cá cho các môn đệ. Các môn
đệ trao cho mọi người. Và
mọi người trao lại cho nhau. Đó
là bài học lớn của phép lạ. Chính
khi mọi người trao cho nhau, Chúa làm phép lạ. Bánh và cá cứ tiếp tục sinh sôi bao lâu những bàn tay còn trao cho nhau. Bánh và cá vẫn tiếp
tục nhân lên bao lâu mắt con người vẫn còn nhìn
nhau. Những tấm bánh của tình liên
đới. Những đàn cá của
sự chia sẻ. Chúng nhân lên theo nhịp của trái tim. Khi trái tim chan
chứa yêu thương, quan tâm, liên đới, lương
thực trở nên phong phú, dư thừa.
Thế mà các môn đệ đã vội lo. Cũng như ta thường lo thế
giới này quá chật hẹp không đủ chỗ cho
mọi người. Cũng như ta
vẫn thường lo lương thực trên thế
giới không đủ nuôi mọi người. Hôm nay Chúa dạy ta mỗi người hãy chia
sẻ những gì mình có thì thế giới sẽ dư
thừa lương thực. Khi trái tim mở ra thế giới sẽ có đủ chỗ cho
mọi người.
Lạy Chúa xin mở trái tim con để
con biết cảm thương và chia sẻ. Amen.
III. TẤM BÁNH HÓA NHIỀU
1- Tục ngữ Việt nam có câu: Nhiều no ít
đủ. Bạn nghĩ gì về nét văn hoá Việt
nam trong câu này. Có gần với bài Tin mừng hôm nay không ?
2- Càng cho đi càng phong phú. Bạn cảm
nghiệm điều này bao giờ chưa
?
3- Ta có trách nhiệm với những người chung quanh. Những người nghèo
chất vấn cách tiêu dùng của ta. Bạn có nghĩ
thế không ?
+ TGM Giuse Ngô Quang Kiệt
- Tổng Giám Mục Hà nội
dongcongnet
July 31, 2014