THUA CHÚA CÁI ĐẦU
“Người
cần phải được nâng cao, còn tôi thì cần phải hạ xuống”
(Gioan 3:30).
“Đấng
đến sau tôi thì cao trọng hơn tôi, vì người có trước tôi. tôi
không đáng cởi quai dép của ngài” (Gioan 1:15,27).
Gioan
Tẩy Giả, ngoài mối liên hệ gia đình với Chúa Giêsu, còn là vị
tiền hô với sứ mạng dọn đường cho Đấng Cứu Thế. Vì vậy, mặc dù
là vai trên theo dòng họ, nhưng ông vẫn giữ thái độ rất khiêm
tốn và nhỏ bé trước mặt Chúa Giêsu. Ông luôn luôn muốn được chìm
đi, và hạ thấp để Chúa Giêsu được nổi lên và được mọi người hiểu
biết, yêu mến, và kính phúc. Hai câu nói trên đã chứng tỏ được
điều ông muốn làm, nhưng nhất là cái chết của ông mới thực sự
là một chứng tích hùng hồn về thái độ khiêm hạ mà ông muốn dành
để yêu mến, và tôn kính người em họ của mình, nhưng cũng chính
là Chúa và là Đấng Cứu Chuộc của mình.
Ông
đã nhẩy mừng ngay khi còn trong lòng mẹ trước cái phúc được Chúa
đến viếng thăm trong biến cố Mẹ Maria đến thăm thân mẫu của ông.
Mẹ ông đã làm chứng điều này khi nói: “Bởi
đâu tôi được Mẹ Chúa đến viếng thăm? Vì tai tôi vừa nghe lời người
chào thì con trẻ trong lòng tôi liền nhẩy mừng” (Luca
1:43-44).
Gioan
đã khẳng định về vai trò ngôn sứ của mình. Ông thật sự chỉ muốn
Chúa được nhận biết, dù cho sự nhận biết ấy có làm ông bị thua
thiệt và lu mờ. Vai trò ngôn sứ của ông đã kết thúc bằng cái chết.
Và qua cái chết ấy, ông đã chấp nhận thua Chúa Giêsu một cái đầu.
Đầu ông đã bị chặt vì muốn làm chứng cho Tin Mừng và vì Tin Mừng.
Ông đã thẳng thắn trách cứ việc làm sai trái của vua Hêrôđê và
điều này làm phật lòng vua. Mặc dù kính trọng Gioan như một ngôn
sứ cao trọng, nhưng Hêrôđê vẫn giết ông: “Ông
đã hạ lệnh chém đầu Gioan trong ngục” (Mat 14:9).
Thua
Chúa cái đầu:
Cái
đầu là tượng trưng cho sự sống. Cái đầu cũng là tượng trưng cho
danh dự, cho thể diện, và cho toàn thể con người. Còn thì còn
sống, nhưng ở một phương diện khác, sống mà mất sĩ diện, mà thua
thiệt thì dù có sống mà tâm hồn như đã chết. Gioan đã bị chém
đầu vì Tin Mừng mà ông đang giới thiệu. Ông vừa bị mất mạng vừa
bị mất hết sĩ diện vì Chúa Giêsu và vì Tin Mừng Cứu Độ của ngài.
Thật ra, ông không rao giảng Tin Mừng, vì đã có Chúa Giêsu làm
việc này, nhưng vì ông là người đi trước để dọn đường cho Chúa,
và là người chỉ cho người khác biết về Chúa, nên cái chết của
ông cũng là cái chết cho Tin Mừng và vì Tin Mừng. Ông đã nhân
danh sự thật của Tin Mừng để cảnh cáo vua Hêrôđê, và vì thế mà
ông đã bị chém đầu.
Khi
hy sinh cho Chúa cái đầu, Gioan đã dâng tặng ngài tất cả sự kính
trọng, yêu mến, và thiết tha. Ông đã yêu, đã mến, và đã thiết
tha với Chúa và với Tin Mừng của ngài cho đến chết. Ông đã làm
chứng tất cả những gì ông đã nói và đã làm nhân danh Đấng Cứu
Thế.
Ông
có thể làm khác, và có thể không cần phải chết như thế. Cũng như
Chúa Giêsu cũng đã có thể làm khác mà không cần phải chết trong
khi vẫn rao giảng Tin Mừng. Nhưng cả Chúa và Gioan đã chấp nhận
cái chết. Gioan chết để Chúa được nhận biết. Chúa chết để đem
ơn cứu độ cho nhân loại.
Trong
những cuộc chạy đua vào các chiếc ghế quyền lực, ít có ai nhường
nhau dù chỉ là một lá phiếu. Trong những cuộc tranh luận về bất
cứ đề tài gì, ít thấy người nào nhường đối phương mình dù chỉ
là một lý luận rất nhỏ mọn. Trong những cuộc cãi vã thường ngày,
người ta cũng tìm cách ăn thua đủ, và khi cùng đường bí lối, thì
cãi chày, cãi cối. Đó là những hình thức ăn thua của con người.
Phần Gioan từ lúc ra rao giảng và thực hiện phép rửa thống hối,
ông đã hơn hẳn Chúa Giêsu, và đã chinh phục được rất nhiều người.
Chính Chúa Giêsu cũng đến để chịu phép rửa từ tay ông. Nhưng ông
vẫn nhường Chúa, vẫn tìm dịp để làm cho Chúa được nhận biết.
Đấng
đến sau nhưng cao trọng hơn:
“Đấng
đến sau tôi thì cao trọng hơn tôi, vì người có trước tôi. Tôi
không đáng cởi quai dép của ngài”
(Gioan 1:15,27).
Phải
là chính miệng Gioan nói ra mới đáng chúng ta khâm phục và kính
trọng đức tin và đức khiêm nhường của ông. Trong khi Con Thiên
Chúa cúi mình lãnh phép rửa của ông, thì ông vẫn một mực khiêm
tốn chỉ nhận cho mình vai trò tiền hô, tức là đi trước dọn đường.
Hơn thế nữa, ông còn cho rằng mình không đáng cởi quai dép cho
ngài.
Một
sự khiêm tốn đến từ sự thật, mà sự thật ấy là Gioan chỉ được trao
cho sứ mạng làm tiếng kêu, làm kẻ đi trước, và làm kẻ dọn đường.
Giả thử, nếu muốn thì ông cũng có thể lấp lửng để cho thiên hạ
lầm tưởng về mình như nhiều người đã từng lầm tưởng: “Ông
có phải là Đấng Cứu Thế không? Hãy nói cho chúng tôi biết ông
là ai, để chúng tôi về nói lại với những người đã sai chúng tôi.
Ông nói ông là ai?” (Gioan 1:20,22). Không những không
lợi dụng cơ hội để tiếm danh, Gioan còn thẳng thắn nhận mình chỉ
là một kẻ dọn đường, hơn thế nữa, là một kẻ dọn đường tầm thường
đến nỗi: “Không đáng cởi quai dép của
ngài” (Gioan 1:27).
Khi
các môn đệ của ông ghen tương vì thấy Chúa Giêsu bắt đầu sứ vụ
của ngài và được nhiều người biết đến. Ông đã vui mừng nói với
những kẻ theo mình: “Chính các ngươi
làm chứng những gì ta đã nói rằng: “Ta
không phải là Đấng Cứu Thế; Ta chỉ được sai đi trước ngài mà thôi”
(Gioan 3;28).
Người
cần được lớn lên:
“Người
cần phải được nâng cao, còn tôi thì cần phải hạ xuống”
(Gioan 3:30). Đó là lý do ông tình nguyện nhường Chúa. Do đức
tin và lòng yêu mến, ông đã làm tất cả những gì mà ông có thể
làm cho Đấng đã khiến ông nhẩy mừng trong lòng mẹ ở lần đầu gặp
gỡ.
Gioan
nhẩy mừng vì ông đã nhận ra Đấng Thiên Sai. Nhờ ngài mà ơn cứu
độ được thực hiện. Nhờ ngài mà con người mới được phục hồi quyền
làm con Thiên Chúa. Sự nhận thức này đã khiến ông sốt sắng rao
giảng và thực hành phép rửa thống hối.
Nếu
Chúa Giêsu không phải là Đấng Thiên Sai, có lẽ ông cũng chẳng
cần phải nhường nhịn, phải hy sinh chính mạng sống mình. Chính
vì thế, khi Chúa Giêsu xuất hiện và đến với ông để xin chịu phép
rửa, ông đã nói với ngài: “Phải chăng
tôi cần được ngài rửa cho, tại sao ngài lại đến với tôi”
(Mat 3:14). Rõ ràng Gioan muốn Chúa Giêsu được nổi nang, và hơn
ông để sứ mạng cứu chuộc của ngài được thực hiện.
Gioan
nhỏ đi để Chúa được lớn lên. Rất nhiều lần và trong nhiều hình
thức chúng ta đã làm ngược lại những gì Gioan đã làm, và chính
vì thế mà Thiên Chúa đã không được nhận biết. Và thay vì người
khác khám phá ra Chúa, nhìn nhận Tin Mừng Cứu Độ của Chúa lại
bị cái đầu của chúng ta cản trở, và làm cho nhiều người không
còn nhận ra Chúa nữa.
Trồi
mình lên. Muốn mình được nổi nang. Đó là căn bệnh của Nguyên Tổ
để lại cho mọi người, cho con cháu. Ngay từ xa xưa, lúc mới tạo
thành vũ trụ, con người cũng đã phải đối diện với cám dỗ này.
Từ đó, tội lỗi đã lọt vào thế gian. Để thế gian được cứu rỗi,
Thiên Chúa cần được nhận biết, được lên cao. Và Gioan đã làm công
việc này. Ông đã biết mình có thể dễ bị chứng cứng đầu và muốn
trổi vượt, nên đã bằng lòng hy sinh cái đầu của mình.
Là
Kitô hữu, mỗi khi nghi đến Chúa và muốn làm vinh danh ngài, có
bao giờ chúng ta nghĩ và dám làm như Gioan Tiền Hô đã làm là chấp
nhận nhường Chúa một cái đầu không? Hoặc nếu cần sẵn sàng dâng
Chúa cái đầu của mình không? Gioan Tẩy Giả đã thua Chúa một cái
đầu, nhưng cũng chính vì thế mà ông đã được Chúa khen thưởng:
“Ta nói thật với các ngươi trong những
người do người nữ sinh ra không ai cao trọng hơn Gioan Tẩy Giả”
(Mat 11:11).
Bạn
có muốn bắt chước Gioan nhường Chúa cái đầu không? Hoặc bạn có
dám như Gioan tặng Chúa cái đầu của mình không? Bởi vì “Người
cần phải được nâng cao, còn tôi thì cần phải hạ xuống”
(Gioan 3:30).
T.s.
Trần Quang Huy Khanh
|