35. TRÊN ĐƯỜNG HÀNH QUYẾT
Người
ta đã đọc xong bản án giết Chúa Giêsu và đem Thánh giá lại.
Vừa nhìn thấy Thánh giá, Chúa Giêsu chăm chú nhìn và
tỏ hết dạ mừng vui. Trong tâm hồn, Ngài thầm than thở rằng: "Ôi
Thánh giá đã từ lâu Ta mong ước. Ngươi là bàn thờ hoà giải,
là vương trượng của quyền lực Ta, là đường chuyển ân sủng
cho loài người, và là chìa khoá mở nước trời. Lạy Cha, Con
chúc tụng Cha, Con hết lòng đón nhận Thánh Giá này để vâng
theo thánh ý Cha, hầu được hi sinh Nhân Tính chịu đau khổ
của Con, làm thoả nguỵên phép công bằng Cha và cứu rỗi loài
người". Mẹ Maria hợp nhất với những tâm tình đó của Con chí thánh Mẹ. Mẹ biết rõ giá
trị vô cùng mà Thánh Giá đem lại, khi tiếp xúc với Nhân Tính
thần hoá của Chúa Giêsu, nên Mẹ tôn kính Thánh Giá rất xứng
đáng: Mẹ thờ lạy Thánh Giá. Các thiên thần tháp tùng Chúa
và Mẹ cũng thờ lạy Chúa theo gương Mẹ.
Thánh
Giá ấy rất dầy, bằng gỗ rất nặng, dài gần năm mét. Bọn lính
cởi dây trói tay Chúa ra để có thể giữ và vác lấy
Thánh
Giá, nhưng không cởi dây trói thân, vì chúng muốn buộc dây
vào thân mình Chúa mà lôi kéo. Chúng lại buộc vào cổ Chúa
một dây khác, quấn hai vòng một cách khéo léo độc dữ. Tên
lính
rao án đi trước mở đường lên núi Can-vê (Golgôtha). Theo
sau y, dân chúng ô hợp và quân lính chen chúc nhau, vừa vô
trật
tự vừa la ó rợn rùng. Bọn lính, tên cầm mối dây đàng trước
lôi đi, bắt Chúa phải bước mau, tên cầm mối dây đàng sau
ghì lại, bắt Chúa phải bước chậm. Những giằng co hung hăng
ấy làm
Chúa nhiều phen phải nhấc lên, ngã xo ngã giụi. Hai đầu gối
quị xuống đá mặt đường nhiều lần, vỡ máu ra. Thánh Giá nặng
nề xiết trên vai lủng đòn của Chúa, làm thành một vết thương
rất lớn. Những lôi kéo, giun giẩy của bọn lính làm cho Thánh
Giá khi va mạnh vào đầu Chúa, khi lại va mạnh vào Thánh Giá.
Lúc đó, những cái gai nhọn trên mũ gai lại cắm sâu thêm vào
những phần dễ cảm nhất trên da thịt. Chúa đã khổ sở đến thế
mà bọn quân dữ còn nguyền rủa những lời bỉ ổi, còn khạc nhổ,
và bốc bụi đường ném lên mặt Chúa, mắt Chúa mờ trong bụi
nhơ, trong máu lệ, nhưng vẫn nhìn chúng một cách nhân từ
yêu thương.
Sốt ruột, muốn giết Chúa cho mau, chúng không để cho Chúa
kịp nghỉ, cứ hối thúc dồn dập. Thân xác Chúa bị chèn vào
một tình
trạng yếu nhược quá, tưởng như sắp gục chết dưới bấy nhiên
cực hình tàn khốc.
Nhưng
trong Trái Tim Mẹ Maria, Chúa gặp được một an ủi rất phấn
khởi Chúa. Mẹ rời dinh Philatô đi theo Chúa cùng với
thánh Gioan và ba bà Maria. Dân chúng đông nghẹt, không
sao đến gần
Chúa được, nên Mẹ cầu xin Thiên Chúa cho Mẹ được ít ra
đứng bên chân Thánh Giá. Được Thiên Chúa nhận lời cầu, Mẹ
ra lệnh
cho các thiên thần tìm phương tiện giúp Mẹ. Các thiên thần
dẫn Mẹ đi qua một phố tắt. Ở cuối phố ấy, Mẹ và Chúa Giêsu
gặp nhau. Hai Mẹ Con nhìn nhau, lòng quặn đau, không nói
nên lời: Mẹ đau niềm đau của Con, Con đau niềm đau của
Mẹ. Thấy
Chúa Giêsu gập người lại dưới Thánh Giá nặng nề, Mẹ cầu
xin Chúa gợi cho bọn lý hình ý tưởng bắt một ai đó vác đỡ
Chúa.
Muốn làm vui lòng Mẹ, Chúa cho Simon Cyrênê, thân phụ của
Alêxan và Ruphô được hân hạnh ấy. Alêxan và Ruphô vốn đã
là môn đệ
Chúa. Rồi Mẹ tiến lên đi trước Chúa mấy bước, hoàn toàn
hợp nhất với Chúa và hết mọi đau khổ Chúa chịu. Chí nguyện
của
Mẹ là chỉ ước mong được vác Thánh Giá thay Chúa và chịu
chết trên Thánh Giá thay Chúa; đối với loài người Mẹ chỉ
ước
mong ngăn cản được người ta đừng đáp lại công ơn Cứu Chuộc
vô cùng bằng những vô ơn quên lãng.
Vừa
đi đường, lòng Mẹ vừa suy niệm những mầu nhiệm Cứu Chuộc
mà Mẹ từng thấu hiểu các vẻ kỳ diệu, hoặc cùng với
các thiên
thần ca tụng Chúa bằng những ca vịnh Mẹ làm ra khi nghe
tuyên án xử tử Chúa, để ứng đối lại với những bất công
của bản
án ấy và lời phạm thượng của dân chúng.
Lúc
ấy, Thiên Chúa cũng dùng sự can thiệp của Mẹ để bắt Luxiphe
phải chịu một hình phạt kín đáo. Tên nguỵ thần
tối tăm này,
nghĩ rằng cái chết của Chúa Giêsu sẽ mang lại một tai
hoạ khôn lường cho nhà nước nó, nên nó muốn kéo tất
cả bộ hạ
của nó
vào ẩn nấp trong hoả ngục. Nhưng theo lệnh Thiên Chúa,
Mẹ Maria đã truyền cho nó và cả bọn quỷ phải ở lại
cho đến khi
chấm
dứt cuộc Tử Nạn. Thế là tất cả bọn chúng phải theo
Chúa Giêsu lên đồi Can-vê, lếch thếch như một lũ phạm nhân
bị lôi đến
pháp trường.
Như
Thánh Luca đã viết, trong đám dân chúng đông đảo đi xem Chúa
chịu chết, có một số đông phụ nữ khóc thương
Chúa
Giêsu.
Chúa quay lại nói với họ: "Hỡi
các nữ tử Giêrusalem, đừng khóc Ta nữa, hãy khóc mình và con
cái mình. Cây tươi mà người ta còn xử thế này, cây khô họ sẽ
xử thế nào. Đấng vô tội mà còn phải chịu cực hình thế này,
tội nhân sẽ phải chịu bao nhiêu nữa! Thương khóc Ta cũng được,
nhưng hãy khóc tội mình, để nhận Giá Máu Ta còn hơn". Một lát sau, lúc đã cạn hơi kiệt sức, Chúa lên tới núi hi sinh. Chính trên
núi này, ngày xưa Abraham đã định sát tế Isaac, hình ảnh của
Chúa Cứu Chuộc. Mẹ Maria đã xin được cho mình, cho thánh Gioan
và ba bà Maria đến đứng bên Chúa Giêsu. Khi thấy bọn lý hình
sắp sửa đóng đanh Chúa, Mẹ thưa lên Thiên Chúa rằng: "Con là Mẹ của Chúa Giêsu, cũng như Cha là Cha của Người. Con xin đặt vào tay
Cha quyền làm Mẹ của con, để Con của Cha và của con hi sinh
cứu chuộc nhân loại. Xin Cha nhận lễ vật của con, vì con không
chịu tử giá được như con muốn để làm hi lễ hiến dâng Cha".
Sau
lời cầu nguyện đó, Mẹ thấy bọn lý hình pha quá nhiều mật
đắng vào rượu mùi, mà người ta vẫn có thói
quen cho
các tử
tội uống để thêm sức mạnh cho chúng. Mẹ rất cảm
thương Chúa, nên Mẹ cầu xin Chúa đừng uống, vì nó quá đắng.
Chúa chấp
nhận lời xin ấy: Ngài không uống chút nào, chỉ
nếm
một chút, để
chịu hết mọi khổ hình, không chối bỏ một đau khổ
nào.
Bấy
giờ là giờ thứ sáu trong ngày, tính theo giờ Dothái, tức
là vào giữa trưa. Trước khi đóng đanh
Chúa, bọn
lý hình phải
lột áo Chúa ra. Áo trong của Chúa vừa chật vừa
dài, chúng lột ngược lên mà lại không tháo mạo
gai ra
trước, nên
áo vướng
vào, lôi ra rất mạnh. Các vết thương ở đầu lại
toác ra, nhiều cái gai tuy rất cứng cũng bị gẫy,
nằm lại
trong
đầu. Chúng
lại đóng mạo gai vào một cách tàn bạo chưa từng
thấy, gây ra nhiều vết thương khác chồng chất.
Áo Chúa
đã dính liền
vào
da thịt vì máu, nên khi bị lột áo, Chúa đau đớn
như phải lột da. Gió lạnh và giá rét bấy giờ
càng làm
Chúa phải
đớn đau
kinh hồn.
Một
đau khổ rất lớn Chúa chịu bấy giờ là phải lột trần trước
con mắt dân chúng. Chúa chịu hi
sinh
ấy vì yêu
thương loài
người, và dậy cho loài người biết phải hết
sức ở khó nghèo, hoàn toàn siêu thoát mọi của cải
trần gian.
Nhưng Chúa
vẫn giữ lại được chiếc quần ngắn, chiếc quần
mà bọn
lý hình làm
hết sức cũng không sao cất bỏ đi được. Quần
ấy được táng vào mồ cũng với thân xác Chúa sau này.
Trong
lúc bọn lý hình chuẩn bị dụng cụ cần có để đóng đanh Chúa
và hai tên ác phạm, Chúa
dâng
lên
Cha Ngài
lời cầu
nguyện này: "Lạy
Cha, Con xin dâng lên Uy Linh Cha toàn thể Hữu Thể con người
của Con, với tất cả những việc Con đã làm nhờ Hữu Thể ấy. Con
dâng Cha người Mẹ yêu dấu của Con, tình yêu, đau khổ, những
việc làm rất hoàn hảo và lòng tận tuỵ phục vụ của Người đối
với Con. Con dâng Cha đoàn Tông đồ nhỏ bé của Con, Giáo hội
Con lập cho đến tận thế và tất cả con cháu Adong mà Con chết
cho, để họ được cứu rỗi tất cả, nếu họ lợi dụng ơn Cứu Chuộc
của Con. Nhất là Con xin Cha thương đến những người nghèo khó,
những người đau khổ, những người bắt bớ hành hạ Con, cũng như
những người thành kính suy niệm sự chết của Con, nhất là cho
danh Cha được vinh hiển".
Mẹ
đau thương Maria dâng lòng hợp nhất với lời cầu nguyện ấy:
lời đầu tiên Chúa Giêsu
nói với
Mẹ: "Mẹ
hãy nên giống như Con", đã nên hoàn tất thật lạ lùng trong suốt cuộc Tử Nạn của Chúa. Như đã nói ở
một đoạn trên, Mẹ cảm nghiệm thấy trong
bản thân Mẹ tất cả những đau khổ tâm hồn
và bề ngoài Chúa chịu, cho đến nỗi nói
được rằng: cùng với Chúa, Mẹ đã chịu tạt
vả, chịu đánh đòn, chịu đội mạo gai, chịu
nhổ đờm rãi, chịu đóng đanh vào Thánh
Giá. Quả thật, cách chịu có khác nhau,
để Mẹ trở nên hình ảnh sống động của Chúa
trong hết mọi sự.
Sau
cùng, giờ tử nạn của Chúa đã đến. Bọn lý hình xấc xược truyền
cho Chúa phải nằm
ngửa
lên Thánh
Giá, để
chúng đánh
dấu lỗ đanh. Ác tâm của chúng đã xui
chúng cố đo những dấu ấy cách quá xa chỗ phải
đóng. Mẹ
Maria
biết rõ
ý chúng độc
dữ xấu xa, nhưng không thể xin được Con
Mẹ cản ngăn: Ngài muốn chịu cái đau khổ
quá
mức ấy vì
loài người.
Khi Chúa
chỗi dậy
khỏi Thánh Giá, Mẹ đến gần, cầm cánh
tay Chúa giúp cho Ngài đứng dậy, thờ lạy Chúa,
hôn kính
tay Ngài
với một
niềm tin
kính rất sâu xa. Vẻ đẹp say lòng của
linh hồn Mẹ cũng như sự Mẹ lợi dụng đầy đủ được
ơn Cứu
Chuộc
đã làm
tràn đầy
tâm hồn
Chúa một nguồn vui sảng khoái, phần nào
giúp Chúa mạnh sức thêm.
Khi
đã đục xong ba lỗ đanh vào Thánh Giá, bọn lý hình lại ra
lệnh cho Chúa
nằm xuống
lần
thứ hai
để chịu
đóng đanh.
Một
tên cầm tay Ngài dằn lên Thánh Giá,
đặt vào lỗ đanh; một tên khác dùng búa lớn
đóng đanh
xuyên
qua tay
Chúa. Khi
đóng tay
thứ hai, vì lỗ đanh quá xa do ác ý
quỷ quyệt của chúng, chúng không thể đóng
được. Những
tên tàn
nhẫn ấy liền
lấy xiềng
sắt trói Chúa trước, bắt tay Chúa xỏ
vào cái khoen ở đầu xiềng,
rồi héo hết sức mạnh cho tới lỗ đanh.
Sau khi man rợ đóng đanh tay, chúng
lại kéo
thẳng hai
chân
ra, xếp
lên nhau,
rồi lấy
xiềng sắt trên buộc vào, kéo xuống
một cách rất dữ, rồi mới đóng cả hai chân
vào bằng
chiếc đanh
thứ
ba vừa to
vừa dài
hơn hai đanh đóng tay. Bị đóng vào
Thánh Giá hết sức tàn bạo như vậy, Thân Xác
có một kiến
trúc
cân đối
lạ lùng
của Chúa
bị biến dạng méo xệch, nát gẫy, xương
giơ ra, người ta đếm được từng cái
như lời
tiên tri
Đavít đã
nói ở thánh
vịnh
21: Thật là các xương đó đã bị kéo
rời chỗ rõ ràng, nhất là xương
ngực và hai vai.
Ta
không thể nào hiểu được những đau đớn ghê gớm Chúa phải chịu
trong cực
hình ấy.
Chúa
dành để
một ngày
kia, trong
ngày phán xét chung, mới tỏ cho những
kẻ phải đoạ phạt biết Ngài
đã thương yêu chúng thế nào, và,
những người được tuyển chọn tôn vinh Ngài
cho xứng đáng.
Tuy nhiên,
Ngài vẫn
còn ưng
chịu đau đớn hơn nữa, và bằng lòng
để người ta hành hạ hơn nữa.
Sợ khi dựng Thánh Giá lên, những
đanh ấy sẽ tuột ra, bọn lý hình quyết định
đánh
quặt đầu
đanh
ở dưới lại.
Với ý
định đó,
chúng dựng Thánh Giá lên, rồi lại
úp mặt Chúa xuống đất để đánh quặt đầu
đanh. Thấy
bọn chúng
tàn bạo
quá như
vậy, toàn
thể những người có mặt ở đấy kêu
thét lên một tiếng thật hãi hùng vừa run
sợ vừa
cảm thương.
Mẹ Maria
cầu xin
Cha trên trời
ngăn cản không cho bọn dã man làm
cái việc tai quái ấy. Cha ưng thuận. Ngài
ra lệnh
cho các
thiên thần
nâng đỡ
Thánh
Giá. Cho nên, Thánh Giá bị lật ngược,
mà Thân Xác Chúa không bị
chạm xuống mặt núi đầy những đá lởm
chởm và rác rển bẩn thỉu.
Nhưng
lúc chúng dựng Thánh Giá lên, Chúa mới thật là đau đớn. Bọn
lý
hình, tên
cầm kích,
tên cầm
đòng chọc
vào mình
Chúa
mà nâng Thánh Giá lên cho lọt xuống
chỗ chôn chân. Đòng và kích ấy
gây thêm nhiều
vết
thương mới,
nhất là ở dưới
hai
tay. Máu xối xả chảy xuống. Trước
sự dã man không ai ngờ tới ấy,
dân chúng thất thanh kêu lên phản
đối ầm ầm. Những người còn một
chút nhân
đạo đứng
thở
than chán
nản. Có những
người quay
đi hay bưng mắt lại không dám nhìn
lên Thân Thể của Chúa đang vỡ máu
chan chảy
xuống
qua hết
mọi vết
thương, vì
khi Thánh
Giá đứng giộng xuống lỗ chôn chân,
bị giùng dội lên, rung động toàn
thân Chúa,
những
vết thương
ấy xô
nhau, lệch
chỗ, toác
ra, làm cửa mở cho máu xối xuống.
Nhiều người kêu to lên xưng tụng
Chúa là
Đấng vô tội;
những người
ngoại
quốc đứng
mất vía
kinh ngạc.
Trái
lại, các thượng tế, các tư tế, đảng viên Biệt phái, và bọn
luật
sĩ về bè
Sađốc hãnh
diện vì ngờ
mình đã thắng
thế.
Họ say vui một niềm vui hoả ngục,
xô nhau đến gần Thánh Giá mà
nhục
mạ Chúa
hết lời.
Họ lượm
đá và
bốc bụi
đất ném lên
Chúa. Họ nhún vai lắc đầu, bước
đi bước lại hằm hằm vừa cười
nhạo vừa
thách đố
Chúa như
Phúc
Âm đã thuật
lại.
Cả hai tên
trộm cướp ác phạm, bị đóng đanh
dựng lên hai bên tả hữu Chúa,
cũng la
lên những
lời xấc
xược mà
chửi rủa
Chúa.
Chúa càng
gần tắt thở những lời nhục mạ
ấy càng làm Chúa phải nhói buốt tới
tầng sâu
linh hồn.
Buồn
rầu vì bấy nhiêu phạm thượng, Mẹ Maria rất đau đớn không
đành
lòng tỏ
niềm tôn
kính đền
tạ Chúa
mà thôi,
Mẹ còn sấp
mình xuống bên chân Thánh Giá,
nài xin Cha hằng hữu tỏ ra
những dấu
lạ hiển
hách bênh
vực cho
danh dự
của Con
Mẹ. Đức
nhiệt
tâm của Mẹ cũng gợi cho Mẹ
ý muốn sử dụng quyền năng Nữ Vương
vũ
trụ trong
trường
hợp này:
Mẹ ra lệnh: "Hỡi
mặt trời mặt trăng, hãy ngừng chuyển vận! Hỡi trái đất, hãy
xáo trộn lên! Núi non hãy vỡ đổ, mồ mả hãy mở toang! Hỡi màn
che trong Đền Thờ, hãy xé đôi ra! Mọi loài hãy tôn vinh Đấng
Cứu Thế!" Lời ban lệnh ấy, và sự sử dụng quyền Nữ Vương của Mẹ rất đẹp lòng Thiên Chúa:
mặt trời đen sầm lại và cả
trái đất chìm vào một tấm màn
tang chế tối tăm.
LỜI
MẸ HUẤN DỤ
Hỡi
con, có thể Chúa Giêsu đã không chu toàn sứ mạng
Cứu Chuộc
loài
người, nếu
Ngài đã
không dậy
họ rằng:
họ phải
vác Thánh
Giá mới thắng lướt được
chính mình họ và chiến thắng ma
quỷ. Cho nên
con hãy
yêu
đương ôm
lấy Thánh Giá
của con,
hãy vui
tươi vác lấy nó mà đi theo
vết chân Chúa Cứu Thế.
Con phải lấy
làm vinh
hạnh khi
chịu bắt
bớ, chê
cười, nhục
mạ, bệnh
tật, nghèo túng và tất
cả những gì gọi là đau khổ. Muốn đẹp
lòng Mẹ,
con đừng
tìm an
ủi nào
nơi các
sự vật trần
gian,
con đừng để thời giờ suy
lại những đau khổ con đã chịu,
và đừng
tỏ lộ đau khổ con đã chịu
với một ai, với hi vọng giảm bớt
đau khổ.
Nhất
là con hãy
ý tứ
đừng phóng
đại những
cái khó
chịu mà thụ tạo gây cho
con. đừng nói rằng con phải đau
khổ nhiều,
và đừng
so sánh
con với những
người
đau khổ
khác.
Nếu
con tự tìm một vài an ủi lương thiện, tiết
tộ,
và đôi
khi phàn
nàn tuy nhẫn
nhục, Mẹ không
bảo đó
là một
tội,
nhưng về
phía con, sự an ủi đó
có thể là một sự thất tín
với Chúa
là Đấng
đã ưu
đãi con
nhường
ấy. Ngài
muốn con
kết hợp
với Ngài
rất khăng khít: con không
được than thở một lời
nào, nếu không
nhằm một
mục đích
khác
cao hơn
mục đích
được dễ chịu.
Một luật
chung con phải giữ là:
tất cả những an ủi của
loài người
đều
thiếu
sót, hư hỏng
và
cả nguy
hiểm nữa.
Con chỉ được
phép tiếp
nhận những an ủi mà chính
Thiên Chúa sẽ gửi cho
con, hoặc nhờ
các thiên
thần ban
cho
con thôi.
Ngay trong
những an
ủi này,
cũng chỉ nên nhận lấy
an ủi nào bổ sức để chịu đau
khổ
hơn được.