|
Thế
nào là
GIA ĐÌNH SỐNG ĐẠO?
VÀO
ĐỀ
Trong
Tông huấn “Giáo hội tại Á Châu”
(1999), Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã viết: "Chứ́ng
tá Kitô đích thực là hết sức cần thiết cho ngày hôm nay,
vì con người thời nay tin các chứng nhân hơn là các thầy
dạy" (số 42).
Vì
thế, việc sống đạo của mỗi người, gia đình và cộng đoàn
công giáo là điều rất quan trọng và đáng được xem là "ưu
tiên số một" của Giáo hội và các gia đình công
giáo trong Thiên Niên Kỷ thứ 3 này. Nói theo cách nói của
Phong Trào Cursillo - một Phong Trào Canh Tân Đời Sống Kitô
hữu từ căn bản - thì mỗi người, gia đình và cộng đoàn
Kitô hữu không được dừng lại ở mức MỘ
ĐẠO mà phải tiến tới mức HIỂU
ĐẠO và nhất là mức HÀNH
ĐẠO hay SỐNG
ĐẠO mới là hoàn hảo.
TRÌNH
BÀY
I.
Thế nào là sống đạo?
1.1
Quan niệm ngày xưa
Ngày
xưa cha ông chúng ta nói là xem lễ chứ không nói là dâng lễ
hay tham dự thánh lễ như chúng ta ngày nay. Các cụ cũng nói
là giữ đạo hay theo đạo chứ không nói là hành đạo hay sống
đạo như chúng ta thường nói ngày nay.
- Giữ
đạo là bảo vệ đạo, bảo vệ đức tin, là giữ các giới
răn. Hiểu như thế không có gì là sai, nhưng chỉ là chưa hết
ý nghĩa của đời sống Kitô hữu mà thôi và thường chỉ chú trọng
đến mặt tiêu cực là xa lánh tội mà ít đề cao mặt tích
cực là sống bác ái, yêu thương, loan báo Tin Mừng hay
làm chứng nhân cho Chúa.
- Theo
đạo là tin theo giáo lý của đạo. Hiểu như thế cũng không
có gì là sai, nhưng là chưa hết ý nghĩa mà thôi. Vì thật ra
thì theo đạo là theo Chúa Giêsu Kitô tức bước đi theo
Người, có những tâm tình, lời nói và hành động như Người, sống
chết như Người.
Sở
dĩ cha ông chúng ta có quan niệm giữ đạo hay theo đạo nặng
tính thụ động như thế là vì sự hiểu biết giáo lý còn
hạn chế. Thật ra thì không chỉ trình độ giáo lý của cha
ông ta còn hạn chế mà trình độ giáo lý của tất cả những người
công giáo ở các nước khác vào thời bấy giờ cũng hạn
chế. Hơn nữa các thừa sai người nước ngoài đến truyền
giáo tại Việt Nam lại không thông thạo tiếng Việt (trừ một
số ít vị) và phải đảm trách nhiều cộng đoàn ở xa nhau nên
không có đủ thời gian để huấn luyện giáo dân. Rồi cũng không thể
không kể đến trình độ dân trí của tổ tiên chúng ta còn
thấp nên sự hiểu biết giáo lý có mức độ. Nhưng không phải vì
thế mà lòng đạo của tiền nhân không sâu sắc, gắn bó. Bằng chứng
hùng hồn là hằng trăm ngàn anh hùng Tử Đạo trong đó đã có 117
vị được phong Thánh và 1 vị được phong Chân Phước.
1.2
Quan niệm ngày nay
Ngày
nay chúng ta không còn nói là xem lễ mà nói là dự lễ
hay dâng lễ. Cũng thế chúng ta không còn nói giữ đạo, theo
đạo mà nói là hành đạo, sống đạo. Rõ ràng nét tích cực,
chủ động, ý thức được làm rõ trong các kiểu nói ấy.
Thời thế đã thay đổi nhiều, não trạng con người đã thay
đổi và trình độ con người trong mọi lãnh vực, kể cả lãnh
vực tôn giáo, tín ngưỡng và tâm linh cũng đã được nâng cao
hơn xưa rất nhiều. Các khoa Thần học, Thánh Kinh, Giáo hội học,
Bí tích học, Truyền Giáo học... cũng đã có những bước tiến vượt
bậc so với những thế kỷ trước. Vì thế mà nội dung và phương cách
giữ đạo cũng đã khác xưa rất nhiều nên mới gọi là hành đạo hay
sống đạo. Thật vậy ngày nay, người công giáo hiểu Đạo cũng khác
xưa. Đạo được hiểu là con đường mà con người phải đi để
đến Thiên Chúa. Theo Đạo là đi vào
con đường dẫn tới Thiên Chúa. Nhưng không có con đường nào
chắc chắn, bảo đảm hơn con đường mà Chúa Giêsu Kitô đã
vạch ra cho loài người mà mời gọi mọi người đi vào.
Nên theo Đạo là đi theo chính Chúa Giêsu, Đấng đã khẳng
định "là Đường, là Sự Thật
và là Sự Sống." Đạo còn được hiểu là Giáo
lý Mạc khải mà Thiên Chúa đã bộc lộ cho con người trong
lịch sử cứu độ và nhất là nơi Chúa Giêsu Kitô là Lời Thiên
Chúa đã xuống thế nhập thể làm người. Nên theo Đạo là
tin vào và sống theo Giáo lý Mạc khải ấy. Nói cách vắn gọn, sống
đạo theo quan niệm thời nay là thể hiện căn tính hay ơn gọi làm
môn đệ Chúa Giêsu Kitô một cách xác tín, trưởng thành trong mọi
môi trường sống và lao động của người tín hữu Kitô giáo.
II.
Thế nào là Gia đình Sống đạo?
Khi
nói “gia đình sống đạo”
là chúng ta nhấn mạnh đến chiều kích cộng đoàn, chiều kích
gia đình trong việc thể hiện đức tin mà không còn dừng lại ở tính
cách cá nhân của người tín hữu. Từ trong việc tham dự các cử hành
phụng vụ, cầu nguyện cho đến việc loan báo Tin Mừng, làm chứng
cho Tin Mừng, thể hiện lòng bác ái và tinh thần phục vụ của Kitô
giáo, tính tập thể, gia đình, cộng đoàn đều được làm nổi bật.
Trước kia là cá nhân đi lễ. Bây giờ là cả gia đình cùng tham dự
thánh lễ. Trước kia người cha, người mẹ hay người anh, người chị
làm việc tông đồ. Bây giờ cả bố mẹ con cái cùng làm việc tông
đồ. Trước kia người cha, người mẹ bớt tiền chợ để giúp đỡ người
nghèo. Bây giờ mọi thành viên trong gia đình đều bớt ăn bớt tiêu
để chia sẻ với người nghèo hay hỗ trợ công việc truyền giáo. Trước
kia chứng tá đức tin là của mỗi cá nhân trong gia đình (có người
làm chứng nhưng cũng có người làm phản chứng). Ngày nay chứng
tá đức tin là của cả gia đình.
Nếu
đọc kỹ Sách Tông đồ Công vụ chúng ta sẽ thấy rằng Giáo hội công
giáo lúc ban đầu mang đậm tính gia đình (household). Vì thế ngày
nay Giáo hội đặt ưu tiên vào việc gia đình sống đạo là cách trở
về nguồn cội của Kitô giáo, đồng thời là đáp ứng nhu cầu thâm
sâu nhất của nhân loại ngày nay, vì gia đình đang gặp rất nhiều
thử thách trong giai đoạn hiện nay.
III.
Có nhiều cách sống đạo?
Theo
linh mục Đào Quang Chính, Dòng Đa Minh, Giám đốc Văn Phòng
Di Dân và Tỵ Nạn của Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ, thì có
bốn tiêu chuẩn để phân loại người Công giáo:
- Tiêu
chuẩn 1: đi
nhà thờ thường xuyên,
- Tiêu
chuẩn 2: làm
việc cho/liên quan đến nhà thờ, đến các việc đạo đức,
- Tiêu
chuẩn 3: Chú
tâm đến việc học hỏi Thánh Kinh, Thần Học,
- Tiêu
chuẩn 4: Chú
tâm đến các sinh hoạt liên quan đến công lý và bác ái,
chính trị-xã hội trần thế.
Tùy
theo những tiêu chuẩn mà mỗi người, mỗi gia đình, mỗi cộng đoàn
chúng ta đạt được mà chúng ta có cách sống đạo tương ứng. Nhìn
vào thực tế của Giáo hội Việt Nam hay Hoa Kỳ hay ở bất cứ Giáo
hội nào trên thế giới chúng ta cũng đều thấy rằng chỉ một số ít,
thậm chí rất ít, giáo dân đạt được hai tiêu chuẩn 3 và 4, vì phần
đông hoặc thờ ơ với đạo hoặc vẫn quan niệm đạo trong nhà thờ.
Còn hai tiêu chuẩn 1 và 2 thì rất phù hợp với cách giữ đạo truyền
thống của đại đa số giáo dân Việt Nam mà có người nói cách văn
hoa là cách giữ đạo “sáng lễ chiều kinh”.
Đến các xứ đạo Miền Bắc Việt Nam hay các xứ đạo gốc Bắc ở Miền
Nam Việt Nam vùng nông thôn, chúng ta thấy cách giữ đạo này còn
rất thịnh hành. Tiếng chuông nhà thờ là một âm thanh rất quan
trọng trong cách và nhịp sống của đại đa số giáo dân.
Nhưng
thời buổi và xã hội đã và đang thay đổi cách nhanh chóng và sâu
rộng. Trong bối cảnh của một xã hội công nghiệp như Hoa Kỳ thì
có lẽ chỉ các người về hưu mới có thể duy trì được cảnh “sáng
lễ chiều kinh”! Mà dù có duy trì được cách giữ đạo
“sáng lễ chiều kinh” thì
cũng chưa thỏa đáng với đòi hỏi của Tin Mừng vì Tin Mừng đòi người
Kitô hữu phải là muối men ánh sáng trong các môi trường trần thế.
Vì thế mà có nhiều câu hỏi chúng ta phải đặt ra mà suy nghĩ và
tìm câu trả lời:
- Liệu chúng ta có
duy trì được cách giữ đạo “sáng lễ
chiều kinh” mãi không?
- Liệu cách giữ đạo
ấy có còn phù hợp nữa không?
- Cách giữ đạo ấy
có đủ sức nâng đỡ chúng ta trong cuộc sống đầy vật lộn này không?
- Chúng ta phải chuẩn
bị thế nào để giúp con em của chúng ta có thể sống Đức Tin trong
một khung cảnh xã hội công nghiệp, thực dụng, coi nhẹ - thậm
chí coi thường - tôn giáo và đời sống tâm linh?
KẾT
LUẬN
Mỗi
lần về giúp một giáo xứ vùng Ngã Ba Tam Hiệp (Biên Hòa) tôi chứng
kiến cảnh một giòng xe cộ thật dài của những người công nhân trẻ
vội vã chạy đến xưởng (ban sáng) hay về nhà (ban chiều). Trong
số các người trẻ ấy chắc chắn có rất nhiều người công giáo, vì
vùng Tam Hiệp có nhiều giao xứ chẳng kém gì vùng Hố Nai hay Gia
Kiệm. Tôi vẫn ưu tư và tự hỏi không biết các cha xứ, các hội đoàn
và các bậc cha mẹ ở vùng này (hay ở các vùng khác có khu công
nhiệp giống như khu công nghiệp Biên Hòa I và II này) có ý thức
về trách nhiệm phải giúp con em, giáo dân mình sống đạo trong
nhịp sống công nghiệp không? Những người công nhân trẻ kia làm
gì có thời giờ để sáng đến nhà thờ dự lễ, chiều đến nhà thờ đọc
kinh? May ra họ được nghỉ ngày chủ nhật! Vậy ở phạm vi gia đình
và giáo xứ, con em chúng ta có được đào tạo và chuẩn bị để sống
đạo một cách khác chúng ta không? Nếu các em không được chuẩn
bị thì điều gì sẽ xẩy ra?
Thật
ra thì không phải không có cách sống đạo khác. Trên nhiều chuyến
xe bus ở Manila, tôi thấy nhiều người Philippines mở Sách Kinh
Thánh ra đọc và cầu nguyện. Tôi cũng thấy nhiều người khác lần
chuỗi Mân Côi. Tôi cũng đã có dịp tham dự những buổi cầu nguyện
chia sẻ của các nhóm giáo dân (gọi là
cộng đoàn cơ bản = basic community) mà chắc chắn những
người đến tham dự buổi sinh họat ấy chỉ có thể về đến nhà trước
nửa đêm. Tôi cũng biết ở Mỹ có rất nhiều anh chị em giáo dân mở
nhạc thánh ca vừa nghe vừa cầu nguyện hay mở băng Kinh Thánh vừa
nghe vừa suy gẫm khi lái xe đến công ty hay sở làm vào buổi sáng.
Đó là những hình thức “sáng lễ chiều kinh” phù hợp với hoàn cảnh
sống của xã hội ngày nay. Ước gì mỗi gia đình chúng ta tìm ra
cách thích hợp để sống đạo cách tích cực, xác tín và trưởng thành
trong hoàn cảnh hiện nay!
Sàigòn
ngày 05 tháng 01 năm 2006
Giêrônimô Nguyễn Văn Nội
|
|