NHẬN
ƠN THA THỨ TẠI LỘ ĐỨC
Một ngày trong năm 1968, tại
Trung Tâm Thánh Mẫu Lộ Đức, một
người đàn ông cao tuổi đứng
nhìn các tín hữu hành hương đang sốt
sắng giang tay cầu nguyện. Ông lẩm bẩm
và tỏ ra cau có khó chịu. Bỗng nhiên ông chú
ý đến người thiếu nữ đứng
cạnh ông, có đôi mắt đẫm lệ.
Cô cũng giang tay cầu nguyện. Trong khi đó
vị linh mục hướng dẫn buổi
hành hương cất cao giọng đọc
kinh Lạy Cha. Khi đến câu "và tha nợ
chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ
chúng con", người đàn ông càu nhàu:
- A! không, không thể được,
không bao giờ!...
Vừa giận dữ vừa chửi
rủa, ông rời Hang Đá Lộ Đức
trở về quán trọ. Trên đường
về ông gặp một linh mục. Thấy
dáng vẻ bất bình của ông, vị linh mục
đến gần và gợi chuyện:
- Ông có chuyện gì mà trông có vẻ
mệt mỏi thế?
Người đàn ông nhăn nhó:
- Xin hãy để tôi yên.
Vị linh mục vẫn nhỏ
nhẹ tiếp tục:
- Anh em với nhau, chúng ta nên giúp
đỡ lẫn nhau.
Người đàn ông càu nhàu:
- Giúp đỡ? Giúp đỡ
cái gì? Cha chả giúp tôi được gì đâu!
Cha có biết không, tôi vừa ra khỏi tù đây!
15 năm tù vì một tội mà tôi đã không bao
giờ phạm, chỉ vì người bạn
thân nhất của tôi đã đổ oan cho
tôi. Trong thời gian tôi bị giam, vợ tôi vẫn
đến thăm. Nhà tôi hứa khi nào tôi ra khỏi
tù, nàng sẽ đưa tôi đi hành hương
Lộ Đức. Nhưng ngày tôi được
trả tự do, hiền thê của tôi đã
ra người thiên cổ. Dầu vậy, tôi
vẫn một mình đi Lộ Đức. Tôi
không đi hành hương, nhưng để
quan sát. Thú thật với cha, lúc nãy khi nghe đọc
kinh Lạy Cha tới câu: "và tha nợ chúng
con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng
con", tôi phát điên lên được! Tôi
xin hỏi cha: Làm sao tôi có thể tha thứ cho
người bạn thân đã gây cho tôi biết
bao tang thương hoạn nạn?
Trước sự thật quá
đau lòng, vị linh mục im lặng và trầm
tư một lúc. Sau đó cha ôn tồn nói:
- Ông biết rõ tất cả chúng
ta đều là tội nhân. Vậy thì, nếu
ông muốn có được sự bình an trong
tâm hồn, trước hết chúng ta phải
được Thiên Chúa thứ tha mọi tội
lỗi. Nhưng làm sao Thiên Chúa có thể tha thứ
cho chúng ta nếu chính chúng ta không tha thứ cho
người khác? Do đó, tôi thiết nghĩ
ông nên kiểm điểm lại lương
tâm mình.
Vừa nói chuyện hai người
vừa đi dọc theo sông Gave. Sau một lúc
im lặng suy nghĩ, người đàn ông bắt
đầu xưng thú tội lỗi và xin ơn
tha thứ. Giải tội xong, vị linh mục
thân mật bắt tay giã từ và nói:
- Mọi sự đã được
dàn xếp ổn thỏa. Xin ông đừng nên
nhắc lại chuyện cũ. Ông có bằng
lòng không?
Người đàn ông mỉm cười
đáp:
- Thưa cha, con rất hài lòng.
Giờ đây, con biết rằng, con đã tha
thứ.
Mấy ngày sau, trước khi
rời Trung Tâm Thánh Mẫu Lộ Đức,
người đàn ông ra Hang Đá để
lấy nước suối Đức Mẹ.
Nơi đây, ông gặp lại người
thiếu nữ mà ông đã thấy vào buổi
chiều đầu tiên. Cô ta hình như cũng
nhận ra ông. Cô gái đến gần và thưa:
- Bác không có gì để đựng
nước! Bác có thể lấy cái bình của
cháu.
Vừa đưa bình, thanh nữ
vừa nói:
- Cháu thoáng thấy bác hôm nọ
ở ngoài Hang Đá Đức Mẹ. Hình như
bác có vẻ buồn sầu lo lắng điều
gì đó!
Người đàn ông nhã nhặn
đáp lại:
- Bây giờ hết rồi cô ạ!
Tôi đã có bình an trong tâm hồn.
Cô gái nhanh nhẹn thưa:
- Cháu cũng vậy, như bác
thấy đó! Ba cháu bị bệnh ung thư
và trước khi chết, ba cháu muốn được
người bạn tha thứ tội đã vu
khống ông ta khiến ông bị tù 15 năm!
Vào thời kỳ xảy ra câu
chuyện đau thương giữa hai người
bạn, cô gái mới được 5 tuổi.
Hiện giờ cô đã 20 xuân xanh.. Người
đàn ông ngạc nhiên, ông lớn tiếng hỏi:
- Cháu là Têrêxa đó sao? A, bác nhận
ra cháu rồi!
Cô thanh nữ cảm động
ấp úng:
- Ủa, là bác thật sao?
Người đàn ông trả lời:
- Phải, chính bác đây!
Rồi ông nói tiếp:
- Bây giờ, hai bác cháu mình cùng đem
ơn tha thứ đến cho Ba cháu. Ba cháu sẽ
nhắm mắt an nghỉ trong Tình Thương
Vô Biên muôn đời của Thiên Chúa!
(Cf. Albert Pfleger, "FIORETTI
DE LA VIERGE MARIE", Mambre Editeur 1991, trang 24-25).