...
Ngày 7.10.1941, Đức Cha José Alves Correia
da Silva, Giám mục giáo phận Leiria-Fatima,
truyền cho chị Luxia Santos phải viết
tất cả những gì liên quan đến
cuộc Đức Mẹ hiện ra tại
Fatima. Đây là lý do xuất hiện cuốn
"Hồi Ký" thứ tư của
chị Luxia, trong đó có nhiều chi tiết
về cuộc đời Phanxicô Marto (Phanxicô
Marto sinh ngày 11.6.1908 và qua đời ngày 4.4.1919).
Cuốn Hồi Ký kết thúc ngày 8.12.1941.
Chị Luxia viết:
Trọng
kính Đức Cha,
Sau
khi khiêm tốn quỳ gối cầu nguyện
trước Nhà Tạm và trước ảnh
Khiết Tâm Đức Maria, Người
Mẹ Thiên Quốc dấu ái của chúng
ta, để khẩn cầu các Ngài ban cho
con ơn: chỉ viết những gì làm vinh
danh Thiên Chúa và Đức Mẹ, con liền
bắt tay vào việc, trong niềm an bình
và hạnh phúc của những người,
được lương tâm bảo đảm
là trong mọi sự, họ chỉ hoàn thành
thánh ý Thiên Chúa mà thôi.
Chính
trong tâm tình phó thác nơi vòng tay của Cha
trên Trời và trong niềm tin cậy vững
vàng nơi sự phù trợ của Khiết
Tâm Đức Mẹ, mà một lần nữa,
con xin đặt vào tay Đức Cha hoa
quả duy nhất của con: đức
vâng lời.
Trước
khi bắt đầu viết, con muốn
mở sách Kinh Thánh Tân Ước, cuốn
sách duy nhất con đang có trước
mặt, trong một góc kín của gác thượng,
dưới ánh đèn dầu leo lét. Con muốn
ẩn mình trên gác để tránh mọi cái
nhìn của loài người. Con ngồi trên
chiếc rương cũ và đặt
cuốn tập trên đầu gối để
viết. Có lẽ có người thắc
mắc:"Nhưng tại sao lại
không viết trong phòng của chị?"
Con xin thưa:"Thiên Chúa Nhân Lành đã
xét rÄng, có lẽ con nên chịu cảnh thiếu
thốn, ngay cả một căn phòng nữa,
mặc dầu trong nhà không thiếu phòng
trống. Thật ra, để thực hiện
chương trình của Người, có
lẽ phòng giải trí và làm việc là nơi
thuận lợi nhất. Nhưng phòng ấy
lại bất tiện khi phải viết
điều gì đó vào ban ngày và quá tiện
nghi để nghỉ ngơi ban đêm.
Dầu thế nào đi nữa, con luôn hài
lòng và cám ơn Chúa, đã cho con hồng ân
được sinh ra trong cảnh nghèo và
được sống nghèo hơn nữa,
vì tình yêu Chúa".
Con
mở sách Tân Ước và gặp đoạn
thư thánh Phaolô gửi tín hữu Philipphê,
nơi chương 2, câu 5-8 và 12-13: "Anh
chị em hãy có những tâm tình như chính
Đức GIÊSU KITÔ. Ngài vốn dĩ là Thiên
Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết
duy trì địa vị ngang hàng với Thiên
Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh
quang, mặc lấy thân nô lệ, trở
nên giống phàm nhân, sống như người
trần thế. Người lại còn hạ
mình, vâng lời cho đến nỗi bÄng
lòng chịu chết, chết trên cây thập
tự... Anh chị em là những người
luôn luôn vâng phục, hãy biết run sợ
mà gắng sức lo sao cho mình được
cứu độ. Vì chính Thiên Chúa tác động
đến ý chí cũng như hành động
của anh chị em, do lòng yêu thương
của Người".
Vậy
thì, thưa Đức Cha, con xin viết
ra đây tất cả những gì Thiên Chúa
cho con nhớ về Phanxicô. Con hy vọng
rÄng trên trời, Chúa tỏ cho Phanxicô biết
những điều dưới đất
con đang viết về em, hầu em cầu
bầu cho con, bên cạnh Chúa GIÊSU và Mẹ
MARIA, đặc biệt trong những ngày
này.
Tình
bạn nối kết con với Phanxicô trước
tiên là thứ tình họ hàng, rồi đến
tình yêu, do ân huệ của Trời Cao thương
ban cho chúng con.
Phanxicô
chỉ giống em gái là Giaxinta ở nét mặt
và đời sống đạo đức,
chứ tính tình thì khác hẳn em. Phanxicô không
ương ngạnh và lanh lẹ như Giaxinta.
Trái lại, cậu bé có bản tính ôn hoà,
trầm tĩnh và hay nhường nhịn.
Trong
các trò chơi, không bao giờ em thắng.
Hoặc giả nếu có thắng mà đứa
trẻ nào khác cãi lại là nó thắng thì
Phanxicô nhường ngay, không cãi lẫy.
Cậu bé chỉ nói:"ĐÄng ấy
cho rÄng mình thắng ư? Thì cứ thắng
đi. Đối với tớ, tớ chả
cần!"
Phanxicô
không thích nhảy múa như Giaxinta, nhưng
chỉ thích thổi sáo. Khi chơi, Phanxicô
khá linh hoạt. Nhưng rất ít trẻ
muốn chơi với cậu bé, vì gần
như lúc nào Phanxicô cũng thua. Con phải
thú nhận là con không có cảm tình với
Phanxicô bao nhiêu, vì tính "ù-lì" của
em thường làm con nổi cáu. Đôi khi
con nắm lấy tay em, lôi ra một chỗ
và bắt ngồi im ở đó. Con cư
xử với em như thể con là người
có quyền trên em! Nhưng rồi cảm
thấy hối hận, con lại đến
dẫn em ra chơi. Phanxicô điềm nhiên
trở lại cuộc chơi, như không
hề có chuyện gì xảy ra!
Con
nhớ một ngày, Phanxicô đến nhà
con chơi với chiếc khăn tay có vẽ
hình Đức Mẹ Nazaré. Bé đưa
cho con xem với vẻ thích thú và các trẻ
khác xúm lại xem. Chiếc khăn được
chuyền tay cho các trẻ xem rồi biến
mất. Không tài nào kiếm lại được.
Ít lâu sau, con tìm thấy chiếc khăn trong
túi áo một đứa trẻ khác. Con định
lấy lại, nhưng đứa trẻ
kia quả quyết chiếc khăn đó
là của nó. Thấy vậy, Phanxicô đến
bên con và nói:"Thôi chị à, cứ để
yên cho nó. Đối với em, chiếc khăn
tay chả là gì cả!" Theo con thì hình
như, nếu Phanxicô lớn lên, khuyết
điểm chính của em vẫn luôn là:
"Chị ơi, đừng lo!"
Khi
con bắt đầu cuộc sống chăn
chiên vào năm lên 7 tuổi, Phanxicô tỏ
ra dửng dưng. Mỗi chiều, cậu
bé cùng với Giaxinta ra đón con, nhưng
để làm vui lòng em Giaxinta hơn là vì
tình bạn đối với con. Và, trong
khi Giaxinta vui mừng chạy đến
đón con, vừa khi cô bé nghe tiếng chuông
nhỏ của đàn chiên rung leng keng, thì
Phanxicô ngồi yên đợi con trên bậc
cấp bÄng đá, trước nhà con. Tiếp
đến, em đến chơi với
chúng con nơi sân lúa, trong khi chờ đợi
Đức Bà và các Thánh Thiên Thần thắp
sáng đèn của các Ngài lên. Chúng con thường
gọi mặt trời là đèn của Chúa,
mặt trăng là đèn của Đức
Bà và các vì sao là đèn của các Thiên Thần.
Phanxicô bắt đầu hăng hái đếm
số các vì sao. Nhưng không gì làm em thích
thú bÄng chiêm ngắm một tia nắng mặt
trời, vào lúc hoàng hôn hoặc khi mặt
trời mọc. Vừa lúc trông thấy một
tia sáng mặt trời, tức khắc em
quên bẵng, không còn nhìn lên trời cao, xem
có vì sao nào nữa không. Em thường nói
với Giaxinta:"Không có đèn nào đẹp
bÄng đèn của Chúa chúng ta". Trong
khi đó, Giaxinta thích mặt trăng hơn
vì ánh sáng mặt trăng không làm cô bé đau
mắt.
Còn
Phanxicô, lòng đầy hớn hở, vào
lúc hoàng hôn, dõi mắt nhìn theo ánh nắng
mặt trời, chiếu dọi huy hoàng
trên cửa kính các ngôi nhà làng bên cạnh,
hoặc vào lúc bình minh, khi tia sáng mặt trời
lấp lánh óng ả trên các giọt sương
mai. Theo Phanxicô thì cảnh tượng này
quả đẹp gấp ngàn lần ánh
sáng nhấp nháy của các vì sao của các
Thiên Thần!
Khi
Phanxicô nài nỉ mẹ cho phép đi chăn
chiên cho có bạn với con, thì thật ra,
cậu bé muốn làm vui lòng Giaxinta hơn
là làm vui lòng con. Một ngày, mẹ cậu
tỏ ra khó chịu và không cho phép Phanxicô
cùng Giaxinta đi chăn chiên với con, cậu
bé chỉ điềm nhiên nói:"Với
con thì chả sao hết, mẹ à! Nhưng
tại Giaxinta muốn con đi với em
đến đó, nên con đi, thế thôi!"
Một lần khác, con đến nhà cô con
hỏi xem Phanxicô và Giaxinta có lùa chiên ra đồng
cỏ với con ngày hôm đó không. Nhưng
hôm ấy, vì trời sắp mưa, nên cô
con định sai Gioan là anh của Phanxicô
và Giaxinta đi chăn chiên thay thế cho
hai em. Thấy vậy, Phanxicô cố gắng
nài nỉ mẹ cho đi chăn chiên. Khi
thấy mẹ cương quyết không
thay đổi ý kiến, cậu bé thưa
với mẹ:"Với con, không sao hết
mẹ à! Nhưng chính Giaxinta là người
bị buồn lòng thôi!"
Mỗi
khi chúng con chăn chiên nơi các đồi
cỏ, điều mà Phanxicô thích làm nhất,
là ngồi trên một tảng đá cao rồi
thổi sáo hay hát ngêu ngao. Nếu bé Giaxinta
theo con xuống đồi để chạy
nhảy một chút thì, Phanxicô cứ ngồi
yên trên đồi để thổi sáo và
để hát. Bài mà em thường hát nhất:
Em
yêu Thiên Chúa ngự trên Trời,
Em
cũng yêu Thiên Chúa dưới đất;
Em
yêu những cánh hoa đồng nội,
Em
yêu cừu con nơi thôn dã.
Em
là bé chăn chiên tội nghiệp
Luôn
cầu nguyện cùng Đức Maria
Ở
giữa đàn cừu của em
Em
là mặt trời đúng ngọ.
Với
các chiên bé nhỏ của em,
Em
học chúng chạy nhảy tung tăng;
Em
là niềm vui của thôn dã,
Là
cánh huệ trắng của thung lũng.
Trọng
kính Đức Cha,
...
Khi con tròn 10 tuổi, tức vào năm 1917,
mẹ con quyết định giao đàn
chiên của gia đình cho con chăn. Thế
là con bắt đầu cuộc sống
cô bé chăn chiên. Con chọn ba trẻ gái
chăn chiên khác làm bạn. Chúng con nhập
chung đàn chiên lại với nhau và cùng
đưa chiên đến đồi mang
tên "Cabeco". Ba trẻ gái đó
là hai chị em Teresa cùng Maria Rosa Matias và Maria
Justino. Một ngày vào giữa trưa, sau
khi dùng bữa, con rủ ba trẻ kia cùng
lần hạt với con. Tất cả
bÄng lòng chấp nhận. Vừa khi bắt
đầu đọc kinh, chúng con liền
trông thấy lơ lửng bên trên các ngọn
cây, một khuôn mặt giống như bức
tượng bÄng tuyết trắng tinh, trong
suốt. Cả ba trẻ gái đều sợ
hãi hỏi con đó là hình tượng gì.
Con trả lời không biết. Chúng con tiếp
tục lần hạt và mắt đăm
đăm nhìn lên bức tượng. Khi
chúng con lần hạt xong thì hình người
trong suốt kia cũng biến mất.
Hiện
tượng lạ ấy còn tái diễn
hai lần nữa.
Một
thời gian ngắn sau đó, hai em họ
con là Phanxicô và Giaxinta Marto cũng xin được
mẹ cho phép làm nghề chăn giữ đàn
chiên của gia đình. Con liền tách khỏi
ba trẻ gái chăn chiên kia và nhập đoàn
với hai em họ con. Ba chị em chúng con
quyết định lùa chiên ăn cỏ
nơi vùng đất thuộc về gia
đình chúng con.
Một
ngày, chúng con lùa chiên ra cánh đồng nÄm
dưới chân đồi "Cabeco",
về phía mặt trời lặn. Nơi
đây gọi là "Chousa Velha".
Vào khoảng giữa ban sáng, một cơn
mưa nhè nhẹ rơi. Chúng con liền
lùa chiên lên sườn đồi, và tìm một
hốc đá lớn để núp mưa.
Đây là lần đầu tiên chúng con bước
vào hang đá diễm phúc này. Hang đá nÄm
giữa vườn cây ôliu thuộc về
bố đỡ đầu của con. Từ
sườn đồi nhìn xuống, người
ta trông thấy ngôi làng bé nhỏ nơi con
sinh ra và các thôn xóm chung quanh.
Đến
trưa, sau khi dùng bữa và lần hạt
xong, chúng con bắt đầu chạy chơi
... Bỗng một luồng gió mạnh thổi
tới, làm lay động cây cối, khiến
chúng con ngạc nhiên ngẩng đầu
lên nhìn, vì, cho tới lúc đó, trời quang
mây tạnh. Chúng con liền trông thấy,
từ bên trên các ngọn cây ô-liu, một
hình người tiến về phía chúng con,
với cùng một khuôn mặt mà con đã
trông thấy trước đây. Khi hình càng
đến gần, chúng con càng phân biệt
rõ ràng những nét của người ấy.
Đó là một thiếu niên tuổi độ
14-15, trắng hơn tuyết, trong như
thủy tinh và tuyệt đẹp!
Khi
đến gần chúng con, thiếu niên nói:"Các
em đừng sợ! Ta là Thiên-Thần-Hòa-Bình.
Hãy cầu nguyện với ta". Nói
xong, Thiên Thần quỳ gối, úp mặt
xuống đất, đọc lời cầu
nguyện và bảo chúng con lập lại
ba lần như sau: "Lạy Chúa, con
tin, con thờ lạy, con trông cậy và con
yêu mến Chúa! Con xin Chúa tha thứ cho những
ai không tin, không thờ lạy, không trông cậy
và không yêu mến Chúa". Đọc
xong, Thiên-Thần đứng lên và nói:"Các
em cứ cầu nguyện như vậy.
Thánh Tâm Chúa Giêsu và Mẹ Maria hÄng lắng
nghe lời các em nài van". Lời Thiên-Thần
dạy, ghi sâu vào tâm trí chúng con đến
độ chúng con không bao giờ quên. Và kể
từ giây phút ấy, chúng con dành trọn
thời giờ, trong lúc chăn chiên, để
quỳ gối úp mặt xuống đất,
lập đi lập lại lời cầu
do Thiên-Thần dạy.
Một
thời gian sau đó, vào một ngày nóng bức
mùa hè, ba đứa chúng con cùng chơi đùa
bên cạnh giếng nước gần nhà,
bỗng chúng con lại trông thấy hình Thiên-Thần
đã hiện ra với chúng con. Thiên-Thần
nói:"Các em đang làm gì đó? Hãy cầu
nguyện, cầu nguyện thật nhiều.
Rất Thánh Trái Tim Chúa Giêsu và Mẹ Maria
dành cho các em một định mệnh từ
bi. Các em hãy liên lỉ dâng lên Thiên Chúa những
lời cầu nguyện và những việc
hãm mình hy sinh". Con liền hỏi Thiên-Thần:"Chúng
em phải hy sinh như thế nào?"
Thiên-Thần đáp:"Làm tất cả
những gì mà các em có thể làm được,
chẳng hạn như dâng lên Chúa một
hy sinh, một việc phạt tạ, để
đền bù những tội xúc phạm
đến Chúa, và kêu xin Chúa cho các kẻ
có tội được ăn năn trở
lại. Làm như thế, các em sẽ kéo
ơn Hòa Bình xuống trên quê hương
các em. Nhưng nhất là, hãy chấp nhận
và ngoan ngoãn chịu mọi đau khổ
mà Chúa sẽ gửi đến cho các em".
Sau
đó một thời gian, một ngày chúng
con lại lùa chiên đi ăn cỏ. Khi
vừa đến nơi, chúng con liền
bắt đầu quỳ gối, sấp
mình xuống đất và lập đi lập
lại lời cầu do Thiên-Thần dạy:
"Lạy Chúa, con tin, con thờ lạy,
con trông cậy và con yêu mến Chúa. Con xin
Chúa tha thứ cho những ai không tin, không
thờ lạy, không trông cậy và không yêu
mến Chúa". Cứ thế, chúng con
lập đi lập lại lời kinh không
biết bao nhiêu lần. Còn đang đọc,
chúng con trông thấy bên trên đầu chúng
con phát ra một luồng sáng khác thường.
Chúng con liền đứng lên xem thì trông
thấy Thiên-Thần cầm trong tay trái Chén
Thánh, bên trên lơ lửng Mình Thánh Chúa, và
từ Mình Thánh này, rơi xuống vài giọt
Máu trong Chén Thánh. Thiên-Thần để Chén
Thánh treo lơ lửng trên không, rồi quỳ
gối xuống bên cạnh chúng con và bảo
chúng con lập lại ba lần: "Lạy
Ba Ngôi Rất Thánh, Cha, Con và Thánh Thần,
con sấp mình thờ lạy Ba Ngôi và con
xin dâng lên Ba Ngôi, quý bảo vật Thân-Xác,
Bửu-Huyết, Linh-Hồn và Thiên-Tính của
Chúa Giêsu Kitô, hiện diện trong hết
mọi Nhà Tạm trên thế giới, để
đền bù những lăng mạ, xúc
phạm và dửng dưng mà Chúa Giêsu Kitô
phải chịu. Và nhờ công đức
vô biên của Rất Thánh Trái Tim Chúa Giêsu
và Trái Tim Vô Nhiễm Mẹ Maria, con xin Ba
Ngôi Rất Thánh ban cho các kẻ có tội
được ơn ăn năn trở
lại". Đọc xong, Thiên-Thần
đứng lên và giơ hai tay cầm lấy
Chén Thánh và Mình Thánh. Thiên Thần cho con chịu
Mình Thánh Chúa còn Máu Chúa trong Chén Thánh thì Thiên
Thần trao cho Phanxicô cùng Giaxinta và nói:"Hãy
rước và uống Mình và Máu của Chúa
Giêsu Kitô bị loài người bội bạc
vô ơn, lăng mạ một cách khủng
khiếp! Các em hãy đền bù tội phạm
của họ và hãy an ủi Thiên Chúa các em!"...
Sau đó, Thiên-Thần lại sấp mình
xuống đất và cùng lập lại
với chúng con ba lần, lời nguyện:
"Lạy Ba Ngôi Rất Thánh, Cha, Con và
Thánh Thần, con sấp mình thờ lạy
Ba Ngôi và con xin dâng lên Ba Ngôi, quý bảo vật
Thân-Xác, Bửu-Huyết, Linh-Hồn và Thiên-Tính
của Chúa Giêsu Kitô, hiện diện trong
hết mọi Nhà Tạm trên thế giới,
để đền bù những lăng
mạ, xúc phạm và dửng dưng mà Chúa
Giêsu Kitô phải chịu. Và nhờ công đức
vô biên của Rất Thánh Trái Tim Chúa Giêsu
và Trái Tim Vô Nhiễm Mẹ Maria, con xin Ba
Ngôi Rất Thánh ban cho các kẻ có tội
được ơn ăn năn trở
lại". Đọc xong, Thiên-Thần
biến mất...
Khi
Thiên Thần hiện ra, Phanxicô cũng sấp
mình xuống như Giaxinta và con, do sức
mạnh thiêng liêng thúc đẩy chúng con
làm. Nhưng lời cầu nguyện thì Phanxicô
học nơi chúng con, khi chúng con lập
lại, vì em bảo là không nghe lời Thiên
Thần dạy.
Từ
sau 3 lần Thiên Thần hiện ra, mỗi
lần nói về Thiên Thần, con không biết
phải mô tả cảm tưởng của
chúng con như thế nào. Giaxinta thường
nói:"Em thấy mình như thế nào
ấy! Em không thể nào nói, hoặc hát,
hay chạy nhảy được nữa.
Em thấy như mình không còn sức lực
để làm bất cứ việc gì!"
Phanxicô thì nói:"Em cũng vậy. Nhưng
không sao! Thiên Thần quả đẹp hơn
mọi điều đó. Vậy chúng ta
hãy nghĩ đến Thiên Thần!"
Khi
Thiên Thần hiện ra lần thứ ba,
bầu khí siêu nhiên còn mạnh hơn nữa.
Trong vòng mấy ngày trời, ngay cả Phanxicô
cũng không dám nói năng gì. Sau đó em nói:"Em
rất thích trông thấy Thiên Thần. Nhưng
khổ một nỗi là sau đó, mình không
còn sức để làm được gì.
Ngay cả bước đi, em cũng không
lê chân lên được. Em không rõ mình có
cái gì ấy!"
Sau
vài ngày, khi chúng con trở lại trạng
thái bình thường, Phanxicô hỏi con:"Thiên
Thần cho chị rước Mình Thánh Chúa.
Nhưng Thiên Thần cho em và Giaxinta rước
gì?" Nghe vậy, bÄng một giọng
vô cùng hân hoan, Giaxinta trả lời:"Thiên
Thần cũng cho mình rước Mình Máu
Thánh Chúa nữa! Anh không thấy là Máu Chúa
rơi xuống từ Mình Thánh sao?"
Phanxicô liền nói:"Ờ, anh cảm
thấy là Thiên Chúa đang ngự trong anh,
nhưng anh không biết là như thế
nào!" Nói rồi, Phanxicô liền phủ
phục dưới đất, lâu thật
lâu như Giaxinta và lập đi lập lại
lời nguyện Thiên Thần dạy chúng
con: "Lạy Ba Ngôi Rất Thánh Cha, Con
và Thánh Thần...".
Sức
mạnh siêu nhiên đè nặng trên chúng con,
do ba lần Thiên Thần hiện ra để
lại, dần dần tan biến. Chúng con
trở lại trạng thái bình thường:
nhảy nhót vui đùa và tâm trí hoàn toàn tự
do như trước đây... Cho đến
ngày 13.5.1917, cuộc hiện ra lần đầu
của Đức Mẹ lại một
lần nữa dìm chúng con ngập trong bầu
khí siêu nhiên, nhưng êm ái dịu dàng hơn.
Thay vì bị suy nhược cả tinh thần
lẫn thể xác, thì trái lại, cuộc
hiện ra của Đức Mẹ để
lại nơi chúng con niềm an bình và hoan
lạc khôn tả.
Giaxinta
và con thuật lại cho Phanxicô nghe tất
cả những gì Đức Bà nói với
chúng con. Vô cùng sung sướng vì lời
Đức Mẹ hứa cho em được
lên Thiên Đàng, Phanxicô liền chắp đôi
tay trước ngực và nói:"Ôi Đức
Bà con, về việc lần hạt Mân Côi,
Đức Bà muốn con lần bao nhiêu thì
con sẽ lần bấy nhiêu, đúng như
ý Đức Bà muốn!" Và từ
đó, em thường lấy thói quen đi
ra xa khỏi chúng con, làm như thể em
đi bách bộ. Nếu con gọi và hỏi
em đang làm gì đó, em liền giơ cao
tay cho con thấy cỗ tràng hạt. Nếu
con bảo em đến chơi, rồi sau
đó lần hạt chung với chúng con,
em trả lời:"Em cũng sẽ
cầu nguyện với chị và Giaxinta.
Nhưng chị không nhớ là Đức
Bà bảo em phải lần thật nhiều
chuỗi Mân Côi đó sao?"
Một
ngày, Phanxicô bảo con:"Em rất thích
trông thấy Thiên Thần, nhưng em còn thích
trông thấy Đức Mẹ hơn. Điều
em thích nhất là nhìn thấy Chúa trong luồng
ánh sáng mà Đức Bà đặt vào lồng
ngực chúng ta. Em yêu mến Chúa vô cùng! Nhưng
Chúa, Người lại quá âu sầu vì tội
lỗi loài người. Chị em mình đừng
nên phạm một tội nào hết".
Thỉnh
thoảng, Phanxicô nói với con:"Đức
Mẹ bảo mình sẽ phải chịu
nhiều đau khổ. Nhưng không sao!
Em sẽ chịu đau khổ ngần nào
Đức Mẹ muốn. Điều em
muốn là được lên Thiên Đàng!"
Một
hôm, con tức giận vì thấy cuộc
bách hại bắt đầu nổi lên
chống chúng con, từ người thân
trong gia đình cho đến người
ngoài, Phanxicô liền tìm cách khuyến khích
con:"Cứ để yên họ làm,
chị à. Chị không nhớ Đức
Bà nói là mình sẽ phải chịu nhiều
đau khổ, để đền tạ
Chúa và Trái Tim Vô Nhiễm Đức Mẹ,
bị tội lỗi loài người xúc
phạm sao? Các Ngài quá buồn sầu! Nếu,
với các đau khổ này, chúng ta có thể
phần nào an ủi các Ngài, thì chúng ta sẽ
hết sức hài lòng!"
Vài
ngày sau khi được trông thấy Đức
Mẹ hiện ra lần đầu, ngày
13.5.1917, khi lùa chiên đến nơi ăn
cỏ, Phanxicô liền leo lên một tảng
đá cao và nói với chúng con:"Chị
và Giaxinta đừng lên đây; hãy để
em yên một mình!" Chúng con trả lời:"Tốt
lắm!" Thế là con và Giaxinta chạy
đi bắt bướm, để rồi
tức khắc làm việc hy sinh là thả
bướm ra, và không còn nghĩ gì đến
Phanxicô nữa. Đến giờ ăn trưa,
con gọi em đến ăn thì em trả
lời:"Em không ăn. Chị và Giaxinta
ăn đi! Sau đó em sẽ đến
lần hạt chung. Chị nhớ gọi
em!" Khi con gọi em đến lần
hạt thì em lại nói:"Thôi, hai người
lên đây, bên cạnh em nè!" Chúng con
leo lên, nhưng cả ba phải khó nhọc
lắm mới tìm được chỗ
quỳ để đọc kinh. Con liền
hỏi Phanxicô:"Nhưng em làm gì ở
đây lâu dữ vậy?" -"Em nghĩ
đến Chúa, quá buồn sầu vì tội
lỗi loài người. Ôi, phải chi em
có khả năng làm cho Chúa vui!"
Khi
Đức Mẹ hiện ra lần thứ
hai vào ngày 13.6.1917, Phanxicô tỏ ra rất
xúc động, lúc Đức Mẹ thông
truyền cho chúng con luồng phản chiếu
ánh sáng và nói:"Trái Tim Vô Nhiễm Mẹ
sẽ là nơi trú ẩn của con và là
đường đưa con lên tới
Thiên Chúa". Ngay lúc đó, Phanxicô tỏ
ra dường như không hiểu những
gì xảy ra, có lẽ vì em không được
nghe tiếng Đức Mẹ giải thích
khi làm cử chỉ ấy. Nên sau đó em
hỏi con: "Tại sao Đức Bà
cầm trong tay Quả Tim, chiếu xuống
trái đất luồng ánh sáng chói chang như
thế? Thiên Chúa là ai vậy? Sao chị ở
với Đức Bà trong luồng sáng chiếu
xuống đất còn Giaxinta và em, lại
ở trong luồng sáng dọi lên trời?"
-"Đó là vì em và Giaxinta sắp được
lên Trời, trong khi chị còn ở lại
thế gian với Khiết Tâm Đức
Mẹ, một thời gian nữa".
-"Chị ở lại thế gian trong
bao nhiêu năm?" -"Chị không biết.
Có lẽ nhiều năm lắm!" -"Có
phải Đức Bà nói với chị như
thế không?" -"Phải. Chị nhìn
thấy Đức Bà trong luồng sáng Đức
Bà đặt vào lồng ngực chúng ta".
Giaxinta liền quả quyết điều
con nói là sự thật:"Phải, đúng
như vậy. Em cũng trông thấy y như
thế!" Thỉnh thoảng Giaxinta
tỏ ra tư lự và nói:"Dân chúng
rất thích khi nghe mình nói với họ là
Đức Bà truyền cho chị em mình phải
siêng năng lần hạt Mân Côi và đi
học. Hẳn là họ sẽ vui thích biết
bao nếu họ biết rÄng Đức
Mẹ cho chúng ta thấy là chúng ta ở trong
Chúa và trong Trái Tim Vô Nhiễm Đức Mẹ,
trong luồng ánh sáng bao la đó! Nhưng
đó là điều bí mật, mình không được
nói ra. Tốt hơn là không ai biết điều
đó".
Sau
lần Đức Mẹ hiện ra lần
thứ ba vào ngày 13.7.1917, dân chúng tuốn
đến nơi hiện ra rất đông
và cùng lúc, chúng con bị gọi đi tra
khảo liên miên. Người tin thì nhiều
mà kẻ không tin cũng lắm. Phanxicô rất
lấy làm đau khổ và trách Giaxinta:"Tiếc
quá. Phải chi em đừng nói gì hết
thì đâu có ai biết. Rồi nếu chỉ
là chuyện bịa đặt thì mình sẽ
nói với mọi người là mình chả
trông thấy gì cả, và như thế, mọi
sự sẽ chấm dứt. Nhưng điều
ấy, mình đâu có làm được!"
Khi
thấy con tỏ ra phân vân và nghi ngờ
về việc Đức Mẹ hiện
ra, Phanxicô khóc và nói với con:"Làm sao
chị có thể nghĩ rÄng đó là chuyện
dối trá của ma quỷ được?
Chị không trông thấy Chúa và Đức
Mẹ ở trong luồng ánh sáng huy hoàng
đó sao? Giaxinta và em đâu có thể đến
nơi Đức Mẹ hiện ra mà không
có chị, vì chính chị là người thưa
truyện với Đức Mẹ mà!"
Sau bữa ăn tối, trời đã nhá
nhem, nhưng Phanxicô đến nhà con, gọi
con ra và nói:"Ngày mai chị có đến
nơi Đức Mẹ hẹn hiện
ra không?" -"Không, chị không đi.
Chị đã nói với em là chị không
trở lại đó nữa mà!" Phanxicô
âu sầu nói với con:"Thật là
buồn! Sao giờ đây chị lại
có những ý tưởng ấy? Thiên Chúa
đã quá buồn phiền vì bao tội lỗi
của loài người. Nếu giờ đây
chị lại không đến, hẳn là
Chúa sẽ còn buồn hơn nữa! Thôi,
chị đến đi!" Nhưng
con cương quyết trả lời:"Chị
đã nói với em là chị sẽ không đi.
Đừng nài nỉ vô ích!" Nói xong,
con ngoay ngoảy bỏ vào nhà...
Vài
ngày sau, Phanxicô nói với con:"Đêm
đó, em không tài nào chợp mắt. Em đã
thức suốt đêm để khóc và để
cầu nguyện xin Đức Bà làm cho chị
bÄng lòng đến nơi Đức Mẹ
hẹn hiện ra".
Khi
Đức Mẹ hiện ra lần thứ
ba, chỉ mình Phanxicô là người tỏ
ra ít khiếp sợ nhất, khi được
Đức Mẹ cho trông thấy hoả
ngục. Điều làm cho Phanxicô xúc động
và suy tư nhất, chính là Thiên Chúa Ba Ngôi
Rất Thánh ở trong luồng sáng bao la,
chiếu dọi vào tận thẳm sâu tâm
hồn chúng con. Phanxicô nói với con:"Mình
được ở đó, đốt cháy
trong luồng sáng là Thiên Chúa, nhưng không
bị thiêu hủy. Thiên Chúa như thế
nào? Mình không được nói. Phải,
mình không bao giờ được nói. Nhưng
thật buồn khi thấy Chúa quá âu sầu.
Nếu ít ra là em có thể an ủi được
Chúa!"
Một
ngày, người ta hỏi con Đức
Mẹ có bảo cầu nguyện cho kẻ
có tội không. Con trả lời không. Ngay
sau đó, trong khi người ta tra hỏi
Giaxinta, Phanxicô gọi riêng con và nói:"Chị
nói dối. Làm sao chị lại nói là Đức
Bà không xin chúng ta cầu nguyện cho kẻ
có tội?" -"Đức Bà không xin
chúng ta cầu nguyện cho kẻ có tội,
nhưng chỉ xin cầu nguyện cho hòa
bình và cho chiến tranh chấm dứt. Đối
với người tội lỗi, Đức
Mẹ xin chúng ta làm việc hy sinh cho họ!
Ờ nhỉ, đúng như thế. Vậy
mà em nghĩ là chị đã nói dối!".
Khi
người ta bắt giam ba chị em chúng
con, thì Phanxicô tỏ ra thật can đảm
và luôn tìm cách nâng đỡ tinh thần Giaxinta.
Nơi nhà giam, khi chúng con lần hạt,
Phanxicô trông thấy một trong những
tù nhân cũng quỳ gối lần hạt
với chúng con, nhưng không bỏ mũ
ra. Em liền đến bên người
tù đó và nói:"Nếu chú muốn cầu
nguyện với chúng cháu thì chú phải bỏ
mũ ra". Nghe thế, người
tù đáng thương kia vội lấy
mũ ra và trao cho Phanxicô. Cậu bé liền
đem mũ đến để cùng với
mũ của mình trên băng ghế.
Trong
lúc người ta tra hỏi Giaxinta, Phanxicô
nói với con bÄng giọng thật điềm
tĩnh và tươi vui:"Nếu người
ta giết mình như lời họ nói, thì
chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ được
lên Trời. Thật là hạnh phúc! Em không
sợ hãi chút nào hết!"
Phanxicô
rất ít nói và, để cầu nguyện
cùng dâng những hy sinh của mình, em thích
ẩn trốn, không cho ai thấy, ngay cả
Giaxinta và con. Hơn một lần, chúng con
bắt gặp em ẩn sau bức tường
hoặc sau bụi cây, nơi em thường
đến nương ẩn. Em quỳ
gối để cầu nguyện hoặc
để "nghĩ" đến
Chúa như em hay nói:"Chúa chúng ta quá buồn
phiền vì bao tội lỗi!"
-"Phanxicô, sao không bảo chị đến
cầu nguyện với em, và cả với
Giaxinta nữa?" -"Em thích cầu nguyện
một mình hầu nghĩ đến Chúa
và an ủi Chúa, vì Chúa quá buồn sầu!"
Một
ngày con hỏi Phanxicô:"Em thích gì hơn:
an ủi Chúa hay làm cho tội nhân ăn năn
trở lại, để có ít linh hồn
bị rơi xuống hoả ngục?"
-"Em thích an ủi Chúa hơn. Chị không
để ý là Đức Bà bỗng trở
nên thật buồn bã khi nói với chúng ta
là không nên xúc phạm đến Chúa nữa,
vì Ngài đã bị xúc phạm quá nhiều
rồi? Em muốn an ủi Chúa, nhưng
em cũng muốn hoán cải các tội nhân,
để họ không còn xúc phạm đến
Chúa nữa!"
Con
nhớ một lần, chúng con đưa
chiên đến nơi gọi là "Pedreira".
Trong khi chiên gặm cỏ, Giaxinta và con, vừa
tung tăng chạy nhảy trên các tảng
đá, vừa la to để nghe tiếng
mình vọng lại. Còn Phanxicô thì ẩn vào
một hốc đá, như thói quen vẫn
làm. Sau một lúc, chúng con nghe tiếng em
kêu thất thanh, vừa gọi tên chúng con,
vừa khẩn cầu danh thánh Đức
Bà. Chúng con hoảng hồn, tưởng
em gặp chuyện gì nguy hiểm. Chúng con
vừa chạy đi tìm vừa hỏi:"Em
đang ở đâu?""Ở đây.
Ở đây". Nhưng phải một
lúc chúng con mới tìm ra nơi ẩn của
em trong hốc đá, run lẩy bẩy vì
sợ, đang quỳ gối và chưa đủ
sức đứng lên. Con liền hỏi:"Em
bị gì thế? Chuyện gì đã xảy
ra?" BÄng giọng đứt quảng
vì kinh hoàng, Phanxicô kể:"Một trong
những con thú khổng lồ mình thấy
ở hoả ngục, nó đến đây
và phun lửa ra!" Con chả thấy
gì, và Giaxinta cũng thế. Nên con mĩm
cười và nói với Phanxicô:"Em
không bao giờ muốn nghĩ đến
hoả ngục, để khỏi sợ.
Rồi bây giờ, em là người đầu
tiên sợ hoả ngục!"
Thật
thế, khi Giaxinta tỏ ra kinh hãi vì nhớ
lại cảnh tượng hoả ngục,
thì Phanxicô thường nói: "Đừng
thèm nghĩ nhiều đến hoả ngục.
Tốt hơn là nên nghĩ đến Chúa
và Đức Mẹ. Anh, anh không nghĩ đến
hoả ngục, để khỏi sợ!"
Phanxicô
rất thương chim con. Em không thể
nào chấp nhận việc người
ta bắt các tổ chim. Phanxicô luôn dành một
phần bánh mì em mang theo cho bữa trưa,
rồi xé vụn, rải trên các tảng
đá để chim trời đến ăn.
Rải xong, em đi ra xa rồi gọi chim
đến, làm như thể là chim có thể
hiểu được tiếng nói của
em. Em canh chừng để không một
ai đến gần, làm chim hoảng sợ
bay đi. Phanxicô thường nói chuyện
với chim: "Tội nghiệp các bé
chưa! Chắc là các bé đói lắm. Thôi,
bay nhanh tới đây, ăn đi!"
Và các con chim sẻ, với cái nhìn tinh ranh,
không đợi phải năn nỉ lâu,
chúng bay tới cả đám để ăn.
Niềm vui của Phanxicô là nhìn theo các chim
sẻ bay lên đậu trên các chòm cây, bụng
căng phồng vì no, cất tiếng hót
líu lo. Phanxicô cũng trổi tiếng huýt
sáo, bắt chước một cách tài tình,
đúng theo điệu hót ríu rít của đàn
chim.
Một
ngày khi đi chăn chiên, chúng con gặp
một đứa trẻ cầm trong tay
một con chim, em vừa bắt được.
Hết sức cảm thương chim sẻ,
Phanxicô hứa cho đứa trẻ 2 xu,
nếu em bÄng lòng thả chim sẻ bay đi.
Đứa trẻ bÄng lòng, nhưng đòi
cho được 2 xu, trước khi thả
chim bay đi. Phanxicô liền chạy về
nhà, cách đó khá xa, để lấy 2 xu
đem đến cho đứa trẻ,
hầu chuộc tự do cho chim sẻ. Khi
nhìn thấy con chim sẻ bay đi, Phanxicô
sung sướng vổ tay reo mừng và dặn
với theo: "Phải ý tứ nhé em.
Đừng để bị bắt lần
thứ hai!"
Nơi
cánh đồng ở thôn xóm chúng con chăn
chiên, có một bà cụ rất hiền lành,
mà chúng con gọi là "Dì Maria Carreira".
Các trẻ giữ chiên thường gởi
cho Dì Maria đàn cừu cái và cừu con để
nhờ Dì chăn dùm. Nhưng các con cừu
này vì không quen Dì, nên chúng thường tản
mác thất lạc đây đó trên sườn
đồi. Khi chúng con gặp Dì đang khó
nhọc lùa cừu, thì Phanxicô là người
đầu tiên chạy đến giúp Dì.
Em giúp Dì đưa đàn chiên tới đồng
cỏ, và đi tìm những con cừu chạy
thất lạc. Dì Maria hết lòng ghi ơn,
rối rít cám ơn và gọi Phanxicô là "thiên
thần bản mệnh tí hon" của
Dì.
Phanxicô
cũng dạt dào yêu thương những
người bệnh. Mỗi lần trông
thấy các bệnh nhân, em thường thổn
thức và nói:"Em không thể nào nhìn
những người đau bệnh! Thấy
họ, em cảm thấy vô cùng đau xót!"
Khi
gia đình gọi chúng con ra tiếp chuyện
những người muốn gặp chúng
con, Phanxicô luôn luôn hỏi có phải đó
là những người bệnh không. Em giải
thích:"Nếu đó là những người
đau yếu, con không tiếp. Con không thể
nào nhìn người bệnh tật, vì nhìn
họ, con đau lòng lắm! Xin nói với
những người bệnh là con cầu
nguyện cho họ".
Một
ngày, người ta muốn đưa Giaxinta,
Phanxicô và con đến xóm Montelo, nơi nhà
ông Joaquim Chapeleta. Nhưng Phanxicô không chịu
đi. Em nói:"Em không đi, bởi vì,
em không thể nhìn những người muốn
nói, nhưng lại không nói được".
Quả thật, ông Joaquim có người
mẹ bị câm.
Ban
chiều, lúc trở về, con hỏi cô
con là Phanxicô ở đâu. Cô con trả lời:"Nào
cô có biết nó ở đâu. Cả buổi
chiều nay, cô khó nhọc tìm nó, mà không được.
Có mấy bà đến, muốn gặp nó.
Cháu thì không có đó. Còn Phanxicô thì biến
mất, không tài nào tìm ra nó. Thôi tụi cháu
đi kiếm nó đi". Giaxinta và con
ngồi trong bếp nghỉ ngơi một
chút, dự định sau đó sẽ ra
đồi Cabe<135>o để tìm, vì
chúng con đoán chắc thế nào Phanxicô
cũng ra đó. Nhưng vừa khi cô con
ra khỏi nhà, Phanxicô liền cất tiếng
nói với chúng con, qua cái lỗ hổng trên
trần nhà. Thì ra em leo lên gác nhà để
trốn. Từ lổ hổng nhìn xuống,
em trông thấy và nghe hết mọi chuyện
xảy ra trong nhà. Phanxicô kể:"Có
rất đông người đến. Chúa
thương không để em một mình
giữa một đám người như
thế. Vả lại, em đâu có biết
nói gì với họ?"
Vì
có nhiều người cứ liên lỉ
đến nhà xin gặp Phanxicô và Giaxinta,
nên cô con quyết định bán đàn chiên
của cô, không cho hai em chăn chiên nữa.
Kể từ ngày đó, mỗi buổi sáng,
trước khi lùa chiên đi, con thông báo
cho hai em biết nơi con định cho
chiên ăn cỏ, để khi có thể,
hai em chạy đến nhập bọn
với con.
Một
hôm, vừa đến nơi, con đã trông
thấy hai em đang ngồi đợi
con. Con ngạc nhiên kêu lên:"Ủa, sao
hai em đến sớm vậy?" Phanxicô
trả lời:"Em đến, nhưng
em không biết tại sao. Lúc trước,
em chả thèm để ý đến chị.
Em đến với chị là vì muốn
làm vui lòng Giaxinta. Nhưng giờ đây,
vào buổi sáng em không thể ngủ được
nữa, vì em quá nôn nóng, mong mau đến
giờ ra gặp chị!"
Sau
một thời gian, mẹ con cũng bán
đàn chiên của nhà và cả hai gia đình
quyết định gởi ba chúng con đi
học ở trường làng Fatima.
Một
ngày, lúc vừa ra khỏi nhà, con gặp chị
con, chị Teresa mới lập gia đình
ở thôn Lomba, cũng thuộc làng Fatima.
Chị con về theo lời yêu cầu của
một người đàn bà ở thôn bên
cạnh. Bà ta có một đứa con trai
bị tố cáo đã phạm một trọng
tội, con không nhớ là tội gì. Chàng
ta đã bị bắt giam. Rất có thể
chàng sẽ bị kết án lưu đày,
hoặc ít ra là nhiều năm tù, nếu
người ta không tìm ra bÄng chứng là chàng
vô tội. Chị con kể lại chuyện
cho con nghe và tha thiết xin con khẩn cầu
cùng Đức Bà, ra tay cứu giúp người
mẹ đáng thương này. Đây là người
đàn bà chị con biết rõ, và muốn
làm vui lòng bà. Nhận sứ mệnh của
chị con xong, con ra đi đến trường
học, cùng với hai em Phanxicô và Giaxinta.
Trên đường, con kể lại cho
hai em nghe điều chị con vừa nói
với con. Khi đến trường ở
làng Fatima, Phanxicô nói với con:"Chị
à, trong khi chị vào lớp học, thì em
vào nhà thờ, ở lại viếng 'Chúa
Giêsu ẩn mình'. Rồi em sẽ cầu
nguyện với Chúa Giêsu, xin ban cho người
đàn bà được ơn bà ta xin".
Khi
tan học, con vào nhà thờ gọi Phanxicô
và hỏi:"Em có xin Chúa ơn đó không?""Có.
Em đã xin rồi. Chị nói với chị
Teresa là trong vài ngày nữa, chàng thanh niên kia
sẽ trở lại gia đình".
Và
đúng như vậy. Vài ngày sau, chàng thanh
niên đã được thả về nhà.
Và ngày 13 tiếp theo đó, ngày kỷ niệm
Đức Mẹ hiện ra, chàng cùng với
cả gia đình đến nơi Đức
Mẹ hiện ra để tạ ơn
Đức Mẹ đã cho chàng được
ơn chàng xin.
Trong
thời gian Phanxicô, Giaxinta và con đi học,
thì một ngày, vừa ra khỏi nhà, con để
ý thấy Phanxicô đi rất chậm rãi.
Con hỏi:"Em bị gì thế? Người
ta có cảm tưởng là em không bước
đi được"."Em rất
đau đầu. Em có cảm tưởng
là mình sắp bị ngã"."Vậy
thì đừng đến trường.
Em ở nhà đi"."Không. Em sẽ
vào nhà thờ với 'Chúa Giêsu ẩn mình',
trong khi chị vào lớp học".
Vào
thời kỳ Phanxicô đã ngã bệnh nhưng
còn đủ sức đi dạo chơi
chút ít, con đi với em đến Lapa
ở Cabe<135>o và Valinhos. Lúc trở về,
chúng con thấy nhà đông nghẹt người.
Một người đàn bà đứng
cạnh chiếc bàn, đang làm cử điệu
như làm phép vô số ảnh đạo:
tràng hạt, ảnh đeo, thánh giá,v.v...
Giaxinta và con bị một số người
bao vây để hỏi han tin tức. Còn
Phanxicô thì bị người đàn bà kia
gọi đến giúp bà ta "làm phép"
các ảnh đạo. Phanxicô liền nghiêm
nghị trả lời:"Cháu không thể
làm phép, và cả bà cũng thế. Chỉ
mình các linh mục mới có quyền làm phép!"
Câu trả lời rõ ràng của Phanxicô được
mọi người đang đứng đó
tức khắc truyền cho nhau nghe. Người
đàn bà xấu hổ, vội vàng lẻn
đi mất.
Một
ngày, con đến thăm Phanxicô và ngồi
cạnh giường em, cùng với Giaxinta.
Bỗng chị Teresa của em vào báo cho chúng
con biết là trên đường cái, một
đoàn người đang lũ lượt
đến, chắc hẳn là họ tìm kiếm
chúng con. Nghe vậy, nhanh như chớp,
con liền tìm đường tẩu thoát.
Giaxinta cũng mau lẹ theo gót con, biến
mất, để lại một mình Phanxicô.
Từ
nơi trú ẩn, khi biết rõ mọi người
đã ra về, chúng con liền trở vào
nhà. Phanxicô kể lại cho chúng nghe những
gì đã xảy ra. Em nói:"Có nhiều
người muốn biết chị và Giaxinta
ở đâu. Nhưng em không biết. Họ
muốn gặp chị em mình và hỏi han
nhiều điều. Có một bà ở Alqueidâo,
bà xin cầu nguyện cho một người
được khỏi bệnh và một
người tội lỗi ăn năn
trở lại. Em, em sẽ cầu nguyện
cho bà này. Chị và Giaxinta cầu nguyện
cho đông đảo những người
khác".
Người
đàn bà này trở lại sau khi Phanxicô qua
đời và hỏi thăm mộ của
em ở đâu. Bà muốn đến đó
để cám ơn Phanxicô về hai ơn
bà xin và đã được như ý.
Một
ngày lúc Phanxicô chưa ngã bệnh khi đi
đến "Cova da Iria", bỗng
chúng con bị một đám đông người
bao vây. Để dễ dàng trông thấy
và nghe rõ tiếng nói, họ đặt Giaxinta
và con trên một bờ tường. Phanxicô
không chịu ngồi trên đó, như thể
em sợ bị té. Em liền đi ra xa một
chút và đứng tựa vào bức tường
đối diện. Một người
đàn bà và một thanh niên, thấy rõ là
không thể nào nói chuyện riêng được
với Giaxinta và con, liền đến quỳ
gối trước mặt Phanxicô và xin em
cầu nguyện cùng Đức Bà, để
cho người cha được khỏi
bệnh và người con trai khỏi lên
đường nhập ngũ. Phanxicô cũng
quỳ xuống, giỡ mũ ra và hỏi
hai mẹ con bà có bÄng lòng lần hạt với
em không. Hai mẹ con chấp nhận và bắt
đầu lần hạt với Phanxicô.
Tức khắc, những người khác
liền bỏ rơi những câu hỏi
tò mò, đến quỳ gối và cùng lần
hạt chung. Sau đó mọi người
đưa chúng con đến "Cova da
Iria". Dọc đường, mọi
người đều lần hạt chung
và khi đến nơi Đức Mẹ
hiện ra, tất cả cùng lần một
tràng chuỗi nữa, trước khi từ
biệt chúng con... Người đàn bà hứa
sẽ trở lại tạ ơn Đức
Mẹ, nếu bà được hai ơn
đã khấn xin. Và bà ta đã trở lại
nhiều lần sau đó, không những với
đứa con trai mà với cả người
chồng, đã được lành bệnh,
để tạ ơn Đức Mẹ.
Trong
thời gian bị bệnh, Phanxicô luôn tỏ
ra vui vẻ và hài lòng. Thỉnh thoảng
con hỏi:"Em có đau lắm không,
Phanxicô?""Em đau lắm. Nhưng
không sao. Em chịu đau đớn để
an ủi Chúa. Rồi chẳng bao lâu nữa,
em sẽ được lên Thiên Đàng"."Trên
Thiên Đàng, em đừng quên xin Đức
Mẹ cũng đem ngay chị lên đó
với"."Em không xin điều
đó đâu. Chị biết rõ là Đức
Bà chưa muốn cho chị lên Thiên Đàng
bây giờ mà!"
Một
thời gian ngắn trước khi qua đời,
Phanxicô nói với con:"Chị à. Em cảm
thấy yếu lắm. Chẳng còn bao lâu
nữa em sẽ về Trời!""Vậy
em nhớ nghe! Trên Trời đừng quên
cầu cho kẻ có tội, cho Đức
Thánh Cha, cho chị và cho Giaxinta"."Được,
em sẽ cầu nguyện. Nhưng những
ý chỉ đó, chị nên nói với Giaxinta
thì hơn. Bởi vì, em sợ sẽ quên
mất khi nhìn thấy Chúa! Hơn nữa,
thật ra, em chỉ muốn an ủi Chúa
mà thôi".
Một
buổi sáng sớm tinh sương, Teresa
chị của Phanxicô chạy đến
nhà gọi con ra và nói:"Chị đến
nhanh. Phanxicô gần chết và em muốn
nói với chị điều gì đó".
Con mặc vội áo và đến ngay. Phanxicô
liền xin mẹ cùng tất cả các anh
chị em ra khỏi phòng, vì em muốn tỏ
lộ cho con một bí mật. Khi mọi
người ra khỏi phòng, Phanxicô nói với
con:"Em đang dọn mình xưng tội
để rước lễ, rồi chết.
Em muốn chị nói cho em biết là chị
có thấy em phạm tội nào không? Rồi
chị cũng hỏi Giaxinta nữa, xem
có thấy em phạm tội nào không?""Thỉnh
thoảng em không vâng lời mẹ, như
khi mẹ em bảo em ở nhà mà em lại
lén mẹ theo chị, hoặc đi ẩn
núp chỗ kín một mình"."Đúng
vậy. Em có phạm lỗi đó. Bây giờ
chị đi hỏi xem Giaxinta có nhớ
tội nào khác không?". Con đi. Giaxinta
sau khi suy nghĩ một chút, liền nói với
con:"Chị nói với Phanxicô là trước
khi trông thấy Đức Mẹ hiện
ra, anh ấy có ăn cắp của ba 10
xu để mua chiếc kèn thổi. Rồi
khi nhóm trẻ trai xóm Aljustrel ném đá nhóm
trẻ trai xóm Boleiros, Phanxicô cũng có ném
nữa".
Khi
con lập lại lời của Giaxinta thì
Phanxicô nói:"Mấy tội đó em đã
xưng rồi. Nhưng em sẽ xưng
lại. Có lẽ vì mấy tội em phạm
đó mà Chúa buồn sầu quá! Nhưng,
cho dù nếu em không chết, thì em cũng
sẽ không bao giờ phạm các tội
ấy nữa. Giờ đây, em thật
lòng ăn năn thống hối".
Rồi, chắp hai tay lại, Phanxicô đọc
lời nguyện: "Lạy Chúa Giêsu!
Xin tha tội cho chúng con, xin cứu chúng con
khỏi sa lửa hoả ngục. Xin đem
các linh hồn lên Thiên Đàng, nhất là
những linh hồn cần đến lòng
Chúa thương xót hơn". Xong Phanxicô
nói với con:"Cả chị nữa,
chị cũng xin Chúa tha các tội cho em!"
"Em an tâm, chị sẽ cầu xin Chúa
tha cho em. Nhưng nếu Chúa chưa tha tội
cho em, thì hôm nọ, hẳn Đức Bà
đã không nói với Giaxinta là Đức
Bà sẽ đến đem em về Trời.
Bây giờ, chị đi lễ, và ở
nhà thờ, chị sẽ cầu nguyện
cùng 'Chúa Giêsu ẩn mình' cho em. Chị nhớ
xin Chúa cho cha sở mang Mình Thánh Chúa đến
cho em chắc rồi!"
Khi
con đi lễ về thì Giaxinta cũng đã
dậy và ngồi nơi giường Phanxicô.
Vừa trông thấy con, Phanxicô liền hỏi:"Chị
có xin Chúa cho cha sở mang Mình Thánh Chúa đến
cho em không?""Có, chị xin Chúa rồi"."Sau
đó, trên Trời, em sẽ cầu nguyện
cho chị"."Em cầu nguyện
cho chị ư? Sao hôm nọ em bảo là
em không cầu?""Em không cầu để
chị sớm được lên Trời.
Nhưng nếu chị muốn, em cũng
sẽ cầu cho chị được
điều ấy. Rồi sau đó, Đức
Bà muốn làm gì thì làm, tùy ý Đức Bà"."Dĩ
nhiên là chị muốn. Hãy cầu cùng Chúa
cho chị!""Được rồi.
Chị an tâm. Em sẽ xin điều ấy
cho chị".
Con
rời hai em và đi làm những việc
trong ngày cũng như đi học. Chiều
đến, khi con tới thăm thì Phanxicô
tỏ dấu vui mừng khôn tả. Em đã
xưng tội và cha sở hứa sáng mai
sẽ mang Mình Thánh Chúa đến cho em. Ngày
hôm sau, khi được rước Mình
Thánh Chúa, em nói với Giaxinta:"Hôm nay
anh hạnh phúc hơn em, vì trong ngực anh
có 'Chúa Giêsu ẩn mình'. Anh sắp lên Trời
và trên Trời, anh sẽ khẩn cầu
Chúa cùng Đức Mẹ mau đưa em
và chị Luxia lên Thiên Đàng".
Suốt
ngày hôm ấy, con cùng Giaxinta ở lại
bên giường Phanxicô. Vì không nói được
nữa nên em xin chúng con lần hạt cho
em. Xong, em nói với con:"Chắc chắn
là trên Trời em sẽ tiếc vì không còn
được trông thấy chị. Ai có
thể nói cho em biết là Đức Bà cũng
đưa ngay chị lên Trời với
em!""Em chả có tiếc gì hết!
Nghĩ bậy bạ! Làm gì có chuyện thương
với tiếc, khi được ở
bên cạnh Chúa và Đức Mẹ quá tốt
lành!". Phanxicô chưng hửng và nói:"Ờ
há! Có lẽ em sẽ chả nghĩ như
thế đâu!"
Trời
đã tối đen khi con từ biệt
Phanxicô:"Vĩnh biệt em, Phanxicô. Nếu
em được về Trời đêm nay,
thì đừng quên chị, em nhé!""Không,
em sẽ không quên chị. Chị an tâm".
Nói xong, em nắm lấy tay trái con, siết
thật mạnh và dàn dụa nước
mắt. Con cũng khóc và hỏi:"Em
còn muốn gì nữa không?" Phanxicô
trả lời giọng yếu ớt:"Không".
Cảnh
tượng chia ly quá não ruột, nên cô con
xin con ra khỏi phòng. Con liền nói lần
cuối cùng:"Vĩnh biệt Phanxicô.
Hẹn gặp lại em trên Trời".
...
Trời Cao thấp dần. Và Phanxicô đã
bay về Trời hôm sau, ngày 4.4.1919.
Niềm
đau của con không thể nào tả xiết.
Đó là chiếc gai nhọn vẫn còn đâm
thủng trái tim, sau bao nhiêu năm trời.
Đó là kỷ niệm quá khứ vẫn
còn vang vọng mãi thiên thu ...
("Lucie
raconte Fatima",
Fatima-Editions, 1976, trang 127-165)..