Chúa
đã hiển linh trong lòng ta
Chúa
hiển linh là lễ ghi nhớ việc Chúa tỏ mình ra cho dân ngoại, được
ba nhà đạo sĩ đại diện. Hình ảnh ba vua trên lưng lạc đà cùng
nhau nhìn về hướng ánh sao phương đông đã trở thành một biểu tượng
đầy thi vị trong tâm hồn tuổi thơ khi mùa Giáng sinh trở về.
Ngày
xưa, Chúa tỏ mình ra cho Ba vua, nhưng thử hỏi: Ngày
nay, Chúa đã tỏ mình ra cho riêng tôi chưa? Nói các
khác tôi đã nhận ra Ngài trong tham dự vào cuộc đời sống đạo của
tôi chưa?
Làm
cách nào tôi cảm nhận được giây phút Ngài tỏ mình cho tôi? – giây
phút lịch sử, xảy đến rất bất ngờ - khiến cho tôi thay đổi lối
nhìn về Chúa, về đạo, về tôn giáo về trần gian. Giây phút đổi
mới cuộc đời – lột xác từ con người cũ mong manh, mang kiếp sâu
bọ để biến thành con người mới lung linh rực rỡ như cánh bướm
mùa xuân.
Chúng
ta cùng nhau đọc lại Lời Chúa hướng dẫn: "Ai
có và giữ các điều răn của Thầy, người ấy mới là kẻ yêu mến Thầy.
Mà ai yêu mến Thầy, thì sẽ được Cha của Thầy yêu mến. Thầy sẽ
yêu mến người ấy, và sẽ tỏ mình ra cho người ấy"
(Ga 14:21).
Ta
thấy đó, điều kiện để Chúa tỏ mình ra rõ ràng là dành cho "Ai
có và giữ các điều răn của Thầy".
Vậy
tôi có điều răn Chúa không?
Ồ,
ai mà chẳng có. Mười điều răn Đức Chúa Trời, một cuốn Tân Ước,
thậm chí cả cuốn Kinh Thánh trọn bộ Cựu-Tân Ước. Nhưng thường
để chưng trong tủ kiếng – chứng tỏ mình là người có đạo nhưng
cả năm không bao giờ đụng đến.
Siêng
năng hơn, là thành viên trong một cộng đoàn nào đó, chúng ta đọc
Kinh Thánh mỗi ngày, chia sẻ Lời Chúa với nhau hằng tuần, nhưng
tiếc một nỗi, chúng ta chia sẻ Lời Chúa như những ông mù sờ voi.
Thành thử ra, sau hơn mười năm sinh họat trong cộng đòan, thậm
chí chúng ta leo lên cấp bậc huynh trưởng cao cấp, thế mà đời
sống tâm linh chúng ta vẫn còn trong trình độ mẫu giáo. Lý do
đơn giản như sau: chúng ta chỉ có các
điều răn của Thầy, nhưng lại không giữ các điều răn ấy!!!
Giống y như các kinh sư thời Hêrôđê, khi các nhà đạo sĩ hỏi Vua
Do thái sinh ra ở đâu. Nhanh như cắt, với niềm tự hào ngút trời
rằng mình có điều răn Chúa – lập tức, các thày giở Kinh Thánh
ra, đọc vanh vách lời ngôn sứ Mikha 5:1
"Phần
ngươi, hỡi Bê-lem Ép-ra-tha,
ngươi nhỏ bé nhất trong các thị tộc Giu-đa,
từ nơi ngươi, Ta sẽ cho xuất hiện
một vị có sứ mạng thống lãnh Ít-ra-en".
Nhưng
đáng tiếc là các thày lại không giữ - tức là không thực hiện bằng
cách lên đường kiếm tìm. Các ông chỉ thích kiếm tìm trong sách
vở, trong lý thuyết mà thôi.
Thế
nào là Giữ điều răn của Chúa?
Giữ
ở đây trước hết là gìn giữ. Tức là để Lời Chúa lắng đọng, thấm
vào lòng mình như mảnh đất màu mỡ theo gương Đức Maria thủa xưa:
"Còn bà Ma-ri-a thì hằng ghi nhớ
mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng" (Lc
2:19). Không như những trường hợp hạt giống Lời Chúa rơi trên
vệ đường, rớt vào bụi gai. Nghe xong, phấn khởi và quyết tâm theo
kiểu hò lơ phong trào, căng biểu ngữ với những lời vang dội như
tiếng kèn thúc quân ra trận với hào khí ngợp trời: Ra khơi. Nhưng
ngay tuần sau đã đánh trống bỏ dùi. Đâu lại hoàn đấy. Mạnh ai
nấy trở về với lối sống mòn muôn thủa của mình…
Chỉ
có những ai tâm tâm niệm niệm – tức là niệm bằng tâm, Lời Chúa
mới có thể từ từ thấm dần, thấm dần vào lòng mình theo tháng ngày
…tới độ chín mùi, Lời Chúa sẽ biến thành sức sống mãnh liệt. Lúc
đó chúng ta mới nhớ lại lời Đức Giêsu tuyên bố: "Thần
khí mới làm cho sống, chứ xác thịt chẳng có ích gì. Lời Thầy nói
với anh em là thần khí và là sự sống" (Ga 6:
63).
Khi
nào Chúa mới chịu tỏ mình ra cho ta? – Chúa mới hiển linh trong
ta?
Sau
một thời gian, Lời Chúa thấm vào trong ta, ta vẫn chưa nhận ra
Ngài – Nhưng ta cứ miệt mài kiếm tìm qua những giờ phút gặp gỡ
anh em, chia sẻ cho nhau những khám phá từ Lời Chúa, đặc biệt
là những phút thinh lặng riêng tư để ngắm nhìn Ngài trong tâm
ta – một gương mặt vô hình tướng…
Trong
giai đoạn này, những khám phá mới xảy ra hàng tuần. Chúng ta phấn
khởi trao cho nhau những kinh nghiệm quý báu. Đó là một cuộc hành
trình tâm linh thú vị giống như các nhà đạo sĩ thời xưa. Chắc
hẳn các ông cũng đã thích chí khi bắt gặp ánh sao lạ, nhưng cũng
có những lúc các ông hoang mang khi ánh sao biến mất. Chúng ta
cũng sẽ có lúc chới với như lạc giữa khu rừng âm u mịt mù. Không
biết con đường tìm kiếm chân lý này sẽ dẫn ta tới bờ bến nào?!!
Nhưng
rồi Lời Chúa chắc chắn sẽ xuất hiện đúng lúc để khai mở cho chúng
ta. Cho tới một lúc nào đó bất chợt ta nhận ra khuôn mặt đích
thực của Ngài. Khuôn mặt này rất huyền nhiệm. Có người nhìn thấy
Ngài như ánh sáng bừng sáng trong tâm họ. Có người lại nhận ra
Ngài là nguồn sống đích thực dồi dào, viên mãn mà kể từ đó họ
sống nhờ nguồn sống mãnh liệt đó. Có người khám phá ra khuôn mặt
diễm lệ tình yêu của Chúa và họ bơi lội trong tình yêu nhiệm màu
của Ngài.
Đó
là giây phút khai mở - mặc khải – hiển linh này - xảy ra rất nhẹ
nhàng, nhưng lại như một trận sóng thần tàn phá tan tành quá khứ
cuộc đời con người cũ. Thay vào đó là con người mới, với quan
niệm mới, với lối nhìn mới. Nhờ đó, ta nhận ra khuôn mặt đích
thực của Ngài. Nói cách khác, đó cũng chính là lúc Ngài tỏ mình
ra cho ta.
Lời
Chúa trong tin mừng Gioan đã ứng nghiệm nơi chúng ta: Thầy
sẽ yêu mến người ấy, và sẽ tỏ mình ra cho người ấy.
Nói theo âm hưởng Giáng sinh, chúng ta có thể vui mừng cảm nhận
một cách âm thầm nhưng rất đỗi xác tín: Chúa
đã hiển linh trong lòng ta.
Lung Linh
|