John Kha
Lễ Chúa Kitô Vua
Lm John Trần Khả
01/02/2005
Lễ Chúa Kitô Vua
Bài Đọc 1 : Ezekiel 34:11- 12, 15- 17
Mục tử là hình ảnh của một vị vua biết quan tâm chăn dắt dân của mình. Tiên tri Ezekiel nói Thiên Chúa sẽ là vị mục tử chăn dắt đoàn chiên của Ngài. Ngài sẽ kiểm soát đoàn chiên của Ngài; tìm đưa những con chiên bị lạc trở về. Ngài sẽ giải thoát chiên của Ngài và quy tụ chúng lại cho chúng ăn. Ngài sẽ băng bó những con chiên bị thương tích; chữa lành những con chiên ốm đau. Ngài chăm lo cho tất cả chiên yếu cũng như chiên khỏe mạnh béo tốt. Ngài dẫn dắt chúng trong sự công chính.
Bạn thuộc loại chiên nào trong đoàn chiên của Chúa? Khỏe mạnh hay yếu đau? Đi theo với đàn hay bị lạc lõng bơ vơ? Nghe theo tiếng mục tử hay nghe theo tiếng của người lạ? Bạn có trách nhiệm lãnh đạo nào không? Nếu có thì bạn đang thi hành vai trò lãnh đạo của mình như thế nào đối với những người bạn có trách nhiệm dẫn dắt?
Bài Đọc 2: 1 Cor 15:20- 26, 28
Đức Kitô được Thiên Chúa cho quyền thống trị trên mọi loài. Ngài là người đầu tiên sống lại từ cõi chết. Và do đó tất cả mọi người sẽ được tái sinh trong Ngài. Đây là một chân lý đã được Giáo Hội vững vàng công bố suốt hai ngàn năm nay. Ngài sẽ tiêu diệt mọi sự dữ, mọi quân thù và kẻ thù cuối cùng là sự chết cũng sẽ bị tiêu diệt. Đến ngày sau hết, sau khi đã chiến thắng mọi quân thù, Ngài sẽ dâng chiến thắng vinh quang lên Thiên Chúa Cha. Như vậy, tin theo Chúa Kitô có nghĩa là chúng ta sẽ thuộc về phe chiến thắng.
Bạn cảm thấy làm người Kitô hữu thì được những vinh dự gì lúc này và trong tương lai? Người tái sinh trong Chúa Kitô là người như thế nào?
Bài Phúc Âm : Matthêu 25:31- 46
Chúa Kitô là Vua và Ngài sẽ xét xử dân tộc các nước trong ngày sau hết. Nguyên tắc xét xử là thái độ của mỗi người đối với người nghèo, người rách rưới, người đói khát, người bệnh tật và người bị giam cầm. Đoạn Tin Mừng này không chủ trương nói lên tinh thần công bình xã hội hay cứu trợ kinh tế, nhưng điểm chính là nói lên cho chúng ta biết nguyên tắc xử lý của Thiên Chúa để quyết định ai thuộc về Thiên Đàng và ai sẽ thuộc về địa ngục. Chúa Giêsu cũng nói cho chúng ta biết là những gì chúng ta làm cho những người bé nhỏ nhất là chúng ta làm cho chính Ngài.
Ai là những người bé mọn Chúa Giêsu nói đến? Khi nào chúng ta có lòng thương họ, và khi nào thì chúng ta không có lòng thương họ? Khi nào chính chúng ta lại là những người bé mọn? Có phải chờ tới khi nào có đủ thì chúng ta mới có thể chia sẻ với những người bé mọn hay không? Có cái gì và có bao nhiêu thì được coi là có đủ để chia sẻ?
Bài Giảng Gợi Ý
Trùm Sò làm chủ hàng chục nhà hàng nhưng keo kiệt vô cùng. Một hội từ thiện nọ gởi nhân viên đến bao nhiêu lần cũng đều vô ích. Bực quá nên ngày nọ, đích thân bà chủ tịch hội đến gặp hắn:
"Chúng tôi biết ông là một trong những thương gia thành công trong thành phố này. Ông đúng là một tấm gương sáng cho những người di dân. Tuy nhiên, từ trước đến nay tôi vẫn thắc mắc tại sao ông không chia sẻ dù chỉ 1 phần triệu những cái mà ông có cho những người nghèo khó khắp mọi nơi trên đất nước này."
"Thưa bà, bà có biết là tôi còn một mẹ già yếu đau liệt lào ở Việt Nam mà không ai chăm sóc không? Thế bà có biết tôi còn một người chị ở Việt Nam vừa bị mù lại bị câm điếc đang sống quằn quại vì chứng bệnh ung thư quái ác không? Bà có biết em tôi đi vượt biên bị công an bắn què giò, bị tịch thu hết nhà cửa, bị tán gia bại sản, nay đau mai yếu vì những năm tháng tù đầy cải tạo không?"
Nghe đến đấy thì bà chủ tịch vội đứng dậy: "Chúng tôi vô cùng xin lỗi ông, chúng tôi nào có biết gia cảnh ông đau khổ đến thế. Lạy Chúa tôi, xin tha thứ cho tôi. Chúng tôi thật đã nghĩ không đúng về ông."
Trùm sò nói tiếp, "Mẹ! Mấy người đó mà tôi còn không cho một cắc huống hồ là cái hội cà chớn của các bà."
(Trích trong Vietcatholic: Truyện Cười Nhà Đạo).
Nguyên Tắc Xét Xử
Các bài đọc Chúa Nhật hôm nay nhắc nhở cho chúng ta biết Thiên Chúa là Mục Tử, là Vua, và là Thẩm Phán. Trong suốt chuyến hành trình của cuộc đời, Thiên Chúa là Mục Tử chăn dắt chúng ta. Ngài là Vua lãnh đạo, chiến thắng Satan, giải phóng chúng ta khỏi xiềng xích nô lệ tội lỗi và lo cho chúng ta. Sau cùng Ngài sẽ là Thẩm Phán xét xử chúng ta và mọi người thuộc mọi dân tộc. Bài Phúc Âm nói rất rõ nguyên tắc Chúa Kitô dùng để xét xử và quyết định cho ai được vào Thiên Đàng và ai phải đi xuống hỏa ngục. Người được vào Thiên Đàng là người có tấm lòng từ tâm biết để ý thăm viếng, thông cảm, chăm lo và giúp đỡ cho những ai có nhu cầu cần thiết trong cuộc sống. Những công việc từ thiện bác ái, những cử chỉ và hành động giúp đỡ cho những người anh chị em thiếu thốn chính là bảo chứng cho chúng ta biết mình có thuộc về Nước Thiên Chúa hay không.
Có khi nào chúng tôi thấy Chúa đâu.. . ? Cả những người lành đứng bên hữu cũng như những người bị loại đứng phía bên tả đều đã hỏi Đức Giêsu Kitô Vua cùng một câu hỏi như thế. Họ đã phục vụ Chúa Kitô hay không phục vụ Ngài mà không hay biết. Đức Ktiô đã cho họ biết rằng, những việc họ đã làm hay không làm cho những người gặp nỗi khốn khó là họ đã làm hay không làm cho chính Ngài. Ngài đã nhận những người nghèo, người yếu đau, người đói khát không cơm ăn không áo mặc, người bị giam cầm là chính Ngài. Chúa Kitô vẫn còn đang bước đi trên trái đất đội lốt những người nghèo, những con người thiếu thốn, đau khổ, bất hạnh, bị xã hội lên án bỏ tù, quên lãng và bỏ rơi. Chúng ta có nhận ra Ngài không?
Những Kitô Thời Đại
Chính chúng ta là những người bé nhỏ mà Chúa Giêsu nhận là chính Ngài vì hằng ngày chúng ta cũng có nhu cầu cần đến sự giúp đỡ, cảm thông của người khác. Những ân huệ chúng ta nhận được từ người khác thuộc về cả phương diện vật chất, tình cảm cũng như tinh thần. Nhu cầu của chúng ta có thể rất quan trọng hay không mấy quan trọng.
Sự giúp đỡ của người khác dành cho chúng ta có nhiều loại như khi chúng ta cần phải hỏi đường đi trong thành phố; khi chúng ta cần một lời chỉ dẫn, một lời an ủi, một nụ cười hay một cái nhìn thông cảm của người khác. Khi chúng ta lỡ đường và ghé vào nhà một người quen và được họ tiếp đãi cho cơm ăn cho chỗ nghỉ đêm. Khi chúng ta không may bị hư xe giữa đường và được người khác dừng lại giúp đỡ. Khi chúng ta đang đứng trước quầy trả tiền mà bị thiếu một đồng hay một vài xu mà được người khác cho vay cho mượn. Khi chúng ta đang thất nghiệp mà được bạn bè giới thiệu việc làm.
Chẳng kể sự giúp đỡ và nghĩa cử tử tế của người khác dành cho chúng ta nhỏ bé hay lớn lao, chúng ta luôn luôn cảm thấy vui sướng và biết ơn về lòng tốt và sự ân cần của họ dành cho chúng ta trong lúc thiếu thốn cùng quẫn. Lúc đó chính chúng ta là những Kitô nhỏ.
Cũng có những lúc chính chúng ta lại là những người thi ân. Chắc chắn không nhiều thì ít chúng ta cũng đã và sẽ còn tiếp tục có những nghĩa cử nhân ái với người khác. Gởi đi một cánh thư chia buồn với tang quyến người quá cố, tới bệnh viện thăm người đau yếu hay đến nhà dưỡng lão an ủi người già yếu, khuyến khích một người bạn đang có tâm sự buồn nản, trao cho người hành khất một vài đồng hay mua cho họ một chiếc bánh, giúp đỡ người lâm nạn hay trong hoàn cảnh khó khăn. Dành thời giờ để tiếp một người cần đến chúng ta. Tất cả đều là những việc bác ái sẽ được Thiên Chúa nhìn nhận.
Ở mọi thời đại, trong Giáo Hội Công Giáo, và trong các xứ đạo, việc săn sóc bệnh nhân, thăm nom người đau yếu, việc giúp đỡ những người nghèo, bênh vực cho những người bị áp bức, thăm hỏi những tù nhân vẫn luôn là những công tác mục vụ được ưu tiên để ý. Nhiều anh chị em chúng ta thường xuyên giúp đỡ người nghèo bên quê nhà. Và hiện nay hàng ngàn hàng triệu dollars đang được anh chị em chúng ta đóng góp để gởi về cứu trợ nạn nhân bão lụt miền Trung. Chúng ta làm vì lòng nhân ái yêu thương, chứ không phải vì bất cứ một lý do nào khác. Người tin biết Chúa cũng làm và người không tin biết Chúa cũng làm. Tất cả đều được Chúa Kitô nhìn nhận là làm cho chính Ngài.
Tuy nhiên cũng có những lúc chúng ta thiếu thốn nhưng không được ai giúp đỡ; đau khổ mà không được ai an ủi; cô đơn mà không ai đoái hoài hỏi han; thất nghiệp mà chẳng ai thèm mướn.. . Và ngược lại cũng có những lần chính chúng ta vì ơ hờ hay bận rộn, vì lười biếng hay ích kỷ, chúng ta cũng đã quay đi trước những nhu cầu của người cần đến chúng ta. Hay khi một người nào đó trách mắng chúng ta là tại sao lại ích kỷ không chịu giúp đỡ họ thì chúng ta sẽ nói lại rằng, "Chẳng có luật nào bắt tôi phải cho anh hay phải giúp đỡ chị cả." Đúng thế! Chẳng có công an hay cảnh sát nào có quyền bắt chúng ta vì chúng ta đã không làm việc bác ái giúp đỡ người khác. Chẳng ai có quyền bắt lỗi chúng ta nếu chúng ta không giúp đỡ hay không làm việc từ thiện bác ái. Chỉ duy có Chúa Kitô mới có quyền trách và lên án chúng ta. Luật bác ái và thương yêu tha nhân là luật của Chính Chúa Kitô. Và Ngài dùng đó làm nguyên tắc để xét xử. Chỉ có Chúa Kitô mới làm chúng ta cảm thấy có lỗi khi nghe Ngài nói, "khi Ta đói ngươi đã không cho ăn; Ta khát các ngươi không cho uống. Ta là khách lạ các ngươi chẳng tiếp rước, Ta mình trần, các ngươi không cho đồ mặc. Ta đau yếu và ở tù, các ngươi đâu có viếng thăm Ta!"
Kitô giáo nhấn mạnh đến tinh thần yêu thương và xây dựng kiến tạo một xã hội yêu thương. Chúa Kitô nhắc cho chúng ta biết rằng đến cuối đời chúng ta sẽ bị xét xử trên căn bản lòng bác ái và những nghĩa cử yêu thương chăm sóc ân cần chúng ta thực hiện đối với những người bé mọn có nhu cầu cần trong cuộc sống. Sự hiện diện của Chúa Kitô được chứng thực khi chúng ta biết đưa tay ra để cứu giúp và ân cần chăm sóc chia sẻ với những người anh chị em thiếu thốn. Chúa Kitô quả quyết là điều gì chúng ta làm cho những người anh chị em này là chúng ta làm cho chính Ngài.
Chia Sẻ Suy Tư
Bạn tôi vừa mới về thăm Việt Nam và kể lại cho tôi một câu chuyện làm tôi nhói tim và ứa nước mắt. Một tối ở Sài Gòn, Thanh bạn tôi và vợ đi ăn tối. Trong bữa ăn, Thanh không thể nào không để ý đến một bé gái độ mười tuổi đang lẩn quẩn phía ngoài cửa tiệm ăn. Bé gái bế trên tay một em nhỏ chừng hơn hai tuổi và bên cạnh là đứa em trai khoảng năm, sáu tuổi nhưng vóc dáng lớn gần bằng chị. Em bé cứ nhìn chằm chặp vào những đĩa đồ ăn của gia đình Thanh và ngượng ngùng quay đi chỗ khác khi bắt gặp ánh mắt nhìn của Thanh.
Bé gái kéo sát các em mình lại, bối rối và sợ hãi. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi. Những hạt mưa làm quần áo và tóc em ướt rối bù trông bẩn thỉu. Trong những cố gắng tuyệt vọng, em bé ráng giữ cho em mình khỏi ướt. Lạnh lẩy bẩy và đói. Thanh và vợ mời các em vào và gọi thức ăn cho các em. Trong nỗi rụt rè và ánh mắt biết ơn, bé gái từng chút, từng chút đút cho các em ăn. Đến phiên em, em ăn hết phần còn thừa của các em và để dành nguyên phần ăn của mình.
Vừa khó hiểu, vừa tò mò, Thanh hỏi em sao không ăn phần ăn của mình khi rõ ràng là em vẫn còn đói lắm. Em bé mười tuổi nhìn Thanh, nước mắt chảy dài trên đôi má nhỏ. Em van xin Thanh cho em được đem phần ăn còn nguyên vẹn của mình về cho mẹ đang bị ốm ở nhà.
Tôi có một cháu gái mười hai tuổi và hai cháu trai - Vân, Vinh và Minh. Đêm qua cả nhà ghé McDonalds ăn tối. Vân hình như không đói và không tha thiết chuyện ăn uống. Có lẽ nó đang nóng lòng về nhà nói chuyện điện thoại với bạn mình. Tôi nhìn con gái mình và hình ảnh bé gái mười tuổi trên đường phố Sài Gòn tràn ngập về trong trí óc tôi.
Con gái tôi nào biết tại sao cha mình lại tự nhiên im lặng. Con gái tôi đâu biết cha mình đang cầu nguyện. Cầu nguyện những tốt lành cho gia đình trong mùa lễ Tạ Ơn sắp đến. Cầu nguyện tha thiết để an lành và may mắn đến với em bé mười tuổi trên đường phố Sài Gòn và người mẹ đau ốm của em.
Bạn ơi, Mẹ Việt Nam đang ốm nặng. Cơn bão kinh hoàng nhất thế kỷ đã đổ xuống trên mảnh đất miền Trung vốn nghèo nàn tội nghiệp. Cả triệu đồng bào thân yêu ở quê nhà đang đau khổ. Bạn ơi, hãy như bé gái mười tuổi trên đường phố Sài Gòn, tất cả chúng ta phải trở thành những đứa con ăn mày để có thể cứu giúp cho Mẹ Việt Nam đang ốm đau, đói lạnh. Hãy làm và nhớ gởi một lời cầu nguyện đến cho em bé Việt Nam mười tuổi trên đường phố Sài Gòn. Và muôn triệu em bé Việt Nam khốn cùng khác.
Trích Người Tín Hữu
SHEEP OR GOATS
One for you one for me
On the outskirts of town, there was a big old pecan tree by the cemetery fence. One day two boys filled up a bucketful of nuts and sat down by the tree, out of sight, and began dividing the nuts.
"One for you, one for me. One for you, one for me," said one boy.
Several were dropped and rolled down toward the fence.
Another boy came riding along the road on his bicycle. As he passed, he thought he heard voices from inside the cemetery. He slowed down to investigate. Sure enough, he heard, "One for you, one for me. One for you, one for me." He just knew what it was. "Oh my," he shuddered, "it's Satan and St. Peter dividing the souls at the cemetery. He jumped back on his bike and rode off. Just around the bend he met an old man with a cane, hobbling along.
"Come here quick," said the boy, "you won't believe what I heard. Satan and St. Peter are down at the cemetery dividing up the souls."
The man said, "Beat it, kid, can't you see it's hard for me to walk."
When the boy insisted, though, the man hobbled to the cemetery.
Standing by the fence they heard, "One for you, one for me. One for you, one for me..."
The old man whispered, "Boy, you've been telling' the truth. Let's see if we can see the devil himself."
Shaking with fear, they peered through the fence, yet were still unable to see anything. The old man and the boy gripped the wrought iron bars of the fence tighter and tighter as they tried to get a glimpse of Satan. At last they heard, "One for you, one for me. And one last one's for you. That's all. Now let's go get those nuts by the fence, and we'll be done."
Judgment
Last Thursday, Oscar Ramiro Ortega Hernandez was arrested and charged with attempting to assassinate the president or his staff. He is accused of firing nine rounds at the White House. If convicted, Ortega faces up to life in prison. Also last week, a parishioner came to the chapel for his holy hour and the morning Mass. He parked his car in a handicap parking space. After the Mass, to his surprise, he saw a ticket attached to the windshield of his car. Like it or not, judgment is a fact of life. If we break the law, then society will judge us. We have to pay a fine, or appear in court before a judge and a jury. If we are guilt, we will pay a fine or go to jail. We are a society governed by laws.
Incarceration in the United States is one of the main forms of punishment and/or rehabilitation for the commission of felony and other offenses. The United States has the highest documented incarceration rate in the world. According to the U.S. Bureau of Justice Statistics (BJS) 2,292,133 adults were incarcerated in U.S. federal and state prisons, and county jails at year-end 2009. In addition, 4,933,667 adults at year-end 2009 were on probation or on parole. In total, 7,225,800 adults were under correctional supervision 2009.i This is for natural worldly life. It is very much the same for our spiritual and eternal life.
The Final Judgment
For the last few weekends, the liturgy has focused on the judgment that God is going to give to each one of us. We have heard the story of the ten virgins carrying their lamps to greet the bridegroom, then the story of the talents. All of these parables are telling us that those who obey the laws, follow the commandments, and live a productive life will enter the Kingdom of God. Today we celebrate the feast of Christ the King. Jesus again speaks about the final judgment. We have the story of the separation of the sheep and the goats. There shall be a clear division on the final day. The final day is the day when the Son of Man comes as the Supreme Shepherd. On that day, Jesus will divide the sheep from the goats. Those are on the right will be allowed entrance into the kingdom, while those on the left will be denied it. This is a warning of the ongoing attitudes that we have toward others. It is also an image of exactly what Jesus considers “holiness” to be. It is simple and clearly explained. There are really not many questions about the meaning of Jesus’ words here. It is not difficult to understand. All of us, however, wonder whether we are the goats or the sheep, on the right or on the left of the King. We always wonder if we have done enough to be considered among the “sheep.” Clearly the sheep are compassionate people who treat others with generosity, love, kindness, and care. Eternal life belongs to people who see the needs of others and care enough to take action to help them in whatever way they can. And the great surprise is that those who thought they were religious turn out to be not as good as they thought, and those who thought they failed were told they did a better job than they supposed.
Observable Love
During the Italian occupation of Ethiopia in the days of Mussolini, Christian believers suffered considerable persecution. In his book, Fire on the Mountains, Raymond Davis tells of the love demonstrated by believers for each other during this period of affliction, which in turn made a major impression on unbelievers. For example, no provision was made to feed the prisoners in jail by the invading army. This was the responsibility of relatives and friends. Christians in the prisons had no problem, though. They were well cared for by friends and family. In fact, so much food was brought them by fellow believers and church groups that enough remained to feed the unbelieving prisoners also. This observable love, vibrant though nonverbal, brought many to seek the Lord. Such love was previously unheard of. As a result, the word spread far and wide. Non-believers sought out believers to learn more about the Christian faith. When prisoners who had come to know Christ while in jail were released, they went back home and attended the nearest church.ii
Rev. John Kha Tran
---------------------------
i. From www.wikipedia.org.
ii. Leslie B. Flynn, You Don’t Have to Go It Alone, Denver, Colorado: Accent Books.
dongcong.net
November 21, 2014