dongcong.net
 
 

Suy Niệm và cầu nguyện

Thiên Chúa cứu độ người có lòng tin

CHÚA NHẬT 20 THƯỜNG NIÊN(A-2011)
Isaia 56: 6-7; Tv: 67; Roma 11: 13-15, 29-32; Matthêu 15: 21-28

Anh chị em thân mến,

Bài phúc âm hôm nay diễn tả Chúa Giêsu một cách hơi cao kỳ. Một người đàn bà chán nản đến bẻn lẻn xin Chúa Giêsu giúp đỡ cho con gái bà bị quỷ ám. Nhưng vì bà ta là người Canaan, là người ngoài đạo Do Thái, Chúa Giêsu có vẻ hắt hủi bà ấy. Đầu tiên Chúa Giêsu không để ý đến bà, rồi dùng cách nói khinh miệt thời ấy coi bà ta như "chó". Còn bạn có nghỉ vậy không?

Câu chuyện trong phúc âm làm chúng ta cảm thấy mình thuộc hàng hạ cấp. Chúng ta cùng hệ với người đàn bà Canaan . Chúng ta mong Chúa Giêsu sẽ dủ lòng thương nghe lời than của một người mẹ. "Đừng chán nản. Chúa Giêsu sẽ nghe Bà". Thường thường khi chúng ta nghe một người kêu van xin Chúa Giêsu giúp đỡ. thì chính Ngài là người tỏ lòng thương xót giúp đỡ ngay những người tin vào Ngài. Nhưng trong bài phúc âm hôm nay Chúa lại không như vậy. Chẳng lẻ Chúa Giêsu không để ý đến những kẻ kêu xin như chúng ta vừa thấy? Vậy tại sao lại có chuyện như thế?

Điều giúp chúng ta hiểu thêm câu chuyện phúc âm hôm nay là chúng ta nên nhìn vào lòng tin cậy của chúng ta vào Chúa Giêsu. Chúng ta tin gì vào nhân tính của Ngài? Tôi nghĩ rằng phần đông chúng ta có lòng tin mạnh mẻ về thiên tính của Chúa Giêsu. Chúng ta tin Ngài là Ngôi Lời Thiên Chúa nhập thể làm người. Chúng ta không được hướng dẫn nhiều về lòng tin vào nhân tính của Ngài: Chúa Giêsu là một người như chúng ta. Thế nên chúng ta phải giử hai phần của đức tin về Thiên tính và nhân tính của Chúa Giêsu ngang nhau. Nhưng chúng ta thường nhấn mạnh một bên, thường là phần thiên tính của Ngài. Còn phần nhân tính chúng ta ít để ý đến; đó là do quá trình được giáo huấn của chúng ta. Chính phần nhân tính của Chúa Giêsu cũng quan trọng như phần thiên tính vậy.

Chúng ta hãy tự hỏi: Nếu có ai đến gỏ cửa Chúa Giêsu, Ngài cần biết người đó là ai trước khi Ngài mở cửa không? Theo lẻ thường chúng ta sẽ trả lời là "có, Chúa Giêsu là Chúa nên Ngài biết hết mọi sự". Về khía cạnh đó chúng ta thấy cách hành xử của Chúa Giêsu với người đàn bà Canaan hôm nay là cách Ngài muốn thử lòng tin của bà. Và Bà ấy có đức tin thật sự.

Đức tin của bà thúc đẩy bà ta đi đến cùng. Bà là người Canaan , mà bỏ nhà để chạy đến Chúa Giêsu. Các bạn nên nhớ người Canaan là những người trước kia sống nơi đất Chúa hứa, họ đã bị người Israel đuổi ra khỏi phần đất đó. Nên sự chống đối giữa người Do Thái và người Canaan kéo dài từ trước đến nay, việc người đàn bà Canaan đánh liều chạy vào đất của kẻ thù để xin Chúa Giêsu giúp đỡ là một sự can đảm. Có thể khi đi đường bà ta đã biết đất đó là của người Do Thái, nơi đó người Do Thái có Thiên Chúa của họ là Đấng có lòng thương xót, Ngài sẽ giúp bà ta. Sự chán nản và sự can đảm khiến bà một mình chạy đến Chúa Giêsu mà không có người đàn ông đi cùng là một điều rất lạ thời bấy giờ.

Đức tin của bà ấy lại được chứng tỏ trong lời kêu van với Chúa Giêsu. Bà ta không dễ gì chịu thua khi Chúa Giêsu nói là không ném đồ ăn của trẻ con "là người Do Thái" cho chó "là người ngoại". Cách nói đó cũng như bây giờ chúng ta nói là: “cơm đâu cho chó ăn”. Chúng ta cảm thấy Chúa Giêsu đã bắt đầu mở lòng nghe người đàn bà kêu xin. Ngài đã bớt cứng lòng như người Do Thái thời ấy gọi người Canaan là "chó". Rồi người đàn bà trả lời là bà ta cũng có chút quyền, mặc dù bà thuộc hạng "chó". Và "chó" cũng có quyền ăn của dư thừa trên bàn. Bà ta ám chỉ là bà ta tin là Thiên Chúa cho thức ăn các "trẻ con” và các "chó con", nghĩa là cho người Do Thái và kẻ ngoại.

Trước đó người Pharisiêu đã chỉ trích Chúa Giêsu vì các môn đệ không rữa tay trước khi ăn theo phong tục người Do thái (15:1-20). Và Chúa Giêsu gọi các thầy tư tế là những người giả dối chỉ phục vụ Thiên Chúa ngoài môi miệng thôi. Rồi Chúa Giêsu lại khen người đàn bà Canaan có đức tin mạnh mẽ. Đây là loại người mà các thầy tư tế khinh khi lại được Chúa Giêsu khen. Vậy ai là người có đức tin trước mặt Chúa Giêsu? Đó là những ai nhìn thấy lòng thương xót của Thiên Chúa, Ngài muốn chữa lành, tha tội, và mời kẻ khác vào bàn tiệc với Ngài. Nơi bàn tiệc thánh hôm nay Thiên Chúa chiêu đãi bánh ngon thượng hạng.

Các môn đệ lại muốn đuổi người đàn bà Canaan đi. Nhưng trái lại Bà là người chứng tỏ đức tin còn mạnh hơn đức tin các môn đệ vì bà ta thấy Chúa Giêsu nói về tất cả mọi người, kể cả những người mà các thầy tư tế khinh khi. Thiên Chúa không nghỉ gì đến giai cấp trong xã hội hoặc màu sắc các dân tộc để Ngài ban cho ân sũng. Tất cả những ai có đức tin điều được Thiên Chúa để ý đến lời cầu xin của họ.

Trở lại câu hỏi tôi nêu ở trên. Nếu có ai gỏ cửa Chúa Giêsu thì Ngài có biết người đó là ai trước khi mở cửa không? Nếu chúng ta nhấn mạnh về Thiên tính của Chúa Giêsu thì câu trả lời của chúng ta sẽ là "lẽ cố nhiên là có". Nhưng trong những năm gần đây chúng ta bắt đầu hiểu thêm về nhân tính của Chúa Giêsu qua những dịp học hỏi kinh thánh. Theo thư thánh Phao lô nói: "Đức Giê-su Ki-tô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế." (Phi.2:6-7). Trong thư Do Thái thánh Phao lô lại viết: "Vị Thượng Tế của chúng ta không phải là Đấng không biết cảm thương những nỗi yếu hèn của ta, vì Người đã chịu thử thách về mọi phương diện cũng như ta, nhưng không phạm tội" (Dt. 4:15). Rồi thánh Phao lô lại viết thêm: "Chúa Giêsu phải trải qua nhiều đau khổ mới học được thế nào là vâng phục" (Dt. 5:8). Và thánh Luca cho chúng ta biết là sau khi Chúa Giêsu gặp lại Đức Mẹ và thánh Giuse ở đền thờ, nơi Ngài giảng: "Sau đó Người đi cùng với cha mẹ, trở về Nazarét và hằng vâng phục các ngài".(Lc.2:51-52) Theo những lời kinh thánh đó chúng ta thấy được Chúa Giêsu, sinh hoạt như mọi người trần, Ngài không vào thế giới chúng ta với tất cả mọi hiểu biết, nhưng Ngài cũng "ngày càng khôn lớn và thêm ân nghĩa đối với Thiên Chúa và người ta"(Lc.2:52)

Theo những yếu tố vừa nêu chúng ta có thể nghĩ rằng khi Chúa Giêsu gặp người đàn bà Canaan và nghe lời kêu xin của bà, Ngài nói ngay ý nghĩ của Ngài là phải giảng dạy cho "các chiên lạc của Israel trước đã". Nhưng sau khi Chúa Giêsu thấy đức tin của người đàn bà ấy quá mạnh, nhất là sau khi bà ta bị các thầy tư tế xua đuổi, Ngài liền thay đổi ý về nhiệm vụ của Ngài.

Người đàn bà Canaan là dấu chỉ rõ rệt về việc cứu độ của Thiên Chúa qua Chúa Giêsu là cho tất cả mọi người và mọi dân tộc, không phải chỉ cho người Do Thái mà thôi. Hôm nay Chúa Giêsu gặp gở người đàn bà Canaan cho chúng ta thấy sự thay đổi trong ý thức nhân tính của Ngài, và theo nhân tính ấy Ngài hiểu thêm ý định của Thiên Chúa đối với loài người. Sự thay đổi đó xảy ra như thế nào? Đó chính là sự kêu xin liên lỉ của người đàn bà Canaan, và bà ta nhất định không lùi bước trước ý định nhỏ hẹp của Thiên Chúa. Bà ta nhận định rằng nguồn gốc dân tộc hay tôn giáo không thể ngăn chặn lòng thương xót loài người của Thiên Chúa. Nếu chúng ta trình bày một Thiên Chúa hẹp lượng và lòng thương có giới hạn thì rỏ ràng chúng ta không nghe hiểu gì về phúc âm cả.

Như thế chúng ta có hai cách tìm hiểu phúc âm hôm nay. Một là: Nhấn mạnh về Thiên tính của Chúa Giêsu qua cách đối xử của Ngài, và yếu tố Thiên Chúa của Ngài trong việc là Đấng hiểu biết mọi sự. Dựa vào đó Ngài thấy đức tin của người đàn bà ngoại đạo là một dạng đức tin sẽ được rao giảng "khắp cùng trái đất". Hai là: nhấn mạnh về nhân tính của Chúa Giêsu trong việc gặp gỡ người đàn bà Canaan giúp Ngài hiểu thêm việc phục vụ của Ngài là cho tất cả các dân tộc.

Giáo hội thời xưa, cũng như giáo hội thời nay, đã tranh chấp về tin mừng riêng biệt như trong phúc âm hôm nay. Ngay sau khi Chúa Kitô sống lại, có giáo hội nghĩ rằng tin mừng Chúa Giêsu chỉ dành riêng cho dân Israel . Mặc dù phúc âm thánh Matthêu kết thúc với tin mừng Chúa Giêsu sống lại cần được rao giảng cho toàn thế giới: "Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới đất. Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ"(Mat 28:18-19).

Thiên Chúa đã dạy trong lời rao giảng của Chúa Giêsu về sự tha thứ và sự hòa giải. Chúng ta không tự hưởng được ơn tha thứ và hòa giải đó. Chúng ta được hưởng là nhờ sự sống, sự chết và sự sống lại của Chúa Giêsu, và chúng ta đã chấp nhận lời mời gọi đến bàn tiệc thánh mà Thiên Chúa đã hiến mình cho chúng ta. Hôm nay chúng ta họp nhau nơi bàn tiệc thánh để cùng nghe lời Chúa Giêsu sống lại bảo chúng ta là rao giảng tin mừng cho tất cả các dân tộc.

Có những ai hay những nhóm người có cùng liên kết với các bạn hữu và các thành viên trong nhà thờ của chúng ta không? Có những ai bị bỏ quên không? Ai là những người đứng hạng đầu? Và ai là những người đứng hạng thấp không đáng chúng ta để ý đến? Nói cách khác, ai là những người Canaan trong đời chúng ta mà chúng ta khi dễ hay bỏ rơi họ? Chúa Giêsu nghe lời kêu xin của người đàn bà Canaan và Ngài chấp nhận bà ta. Vậy hằng ngày tôi có lắng nghe những lời kêu xin tới giúp đỡ người khác không? Chúng ta hảy cố gắng đáp lại lời mời gọi của phúc âm để giúp những người khác như chúng ta đã được kẻ khác giúp chúng ta. Cũng như Thiên Chúa đã nghe và đáp lại lời kêu xin của chúng ta, do vậy chúng ta nên lắng nghe và đáp lại lời kêu xin của kẻ khác khi họ cần đến chúng ta giúp đỡ.

Chuyển ngữ FX Trọng Yên, OP

 

Chúa Nhật XX Thường Niên A
Lm. Jude Siciliano, OP
13/Aug/2020

CHÚA NHẬT XX TN (A)
Isaia 56: 6-7; Tvịnh 66; Rôma 11: 13-15, 29-32; Mátthêu 15: 21-28

Ngay từ đầu, tôi nghĩ bài Phúc âm hôm nay có vẽ như không thích hợp. Bạn có nghĩ vậy không? Thái độ của Chúa Giêsu đối với người phụ nữ Canaan đến khẩn xin Ngài giúp đở cho người con gái chị ta đau nặng có vẻ hờ hửng. Không giống như những mô tả về Chúa Giêsu mà chúng ta biết trong Phúc âm, vì Ngài luôn có lòng thương xót những người đến xin Ngài giúp đở. Cuộc gặp gỡ của Chúa Giêsu với người phụ nữ Canaan là một ngoại lệ trong cách Ngài đối xử với chị ta.

Bài Phúc âm hôm nay được trích ở giữa chương 15 trong Phúc âm thánh Mátthêu. Phần đầu chương 15, nói về sự việc Chúa Giêsu gặp chống đối của các người Pharisêu và các Kinh sư. Họ chỉ trích Chúa Giêsu và các môn đệ Ngài đã không tuân thủ nghi thức rữa sạch cần thiết theo truyền thống trước khi ăn. Chúa Giêsu đáp lại lời họ bằng lời khá cứng rắn dành cho người Pharisêu; Ngài gọi họ là những người đui dẫn đường cho người mù.

Sau cuộc đấu khẩu đó, hôm nay Tin mừng nói về việc Chúa Giêsu đã lui về miền Tia và Sidon. Ngài bỏ qua những cuộc trao đổi đầy những xung đột với người Pharisêu và Kinh sư. Ngài rời bỏ lãnh thổ Do thái và đi đến vùng người dân ngoại là nơi không có những đố kỵ để Ngài khỏi phải nặng lòng. Nhờ thế, Chúa Giêsu đã có được một thời gian nghỉ ngơi để tránh những căng thẳng phải lo đối phó với sự chống đối của người Do thái.

Mặc dù ở trong vùng dân ngoại, người ta vẫn biết danh tiếng của Chúa Giêsu. Một phụ nữ đến xin Ngài giúp đở cho người con gái đang đau nặng. Vậy Ngài có dám giúp một người phụ nữ Canaan không? Vì họ là kẻ thù của người Do thái. Và các môn đệ Ngài sẽ nghĩ gì khi họ quan sát cách Ngài nói với người phụ nữ Canaan đó? Lúc đầu mọi sự không có vẽ tốt đẹp gì cho lời yêu cầu của chị phụ nữ Canaan. Chúa Giêsu nói "không nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con". Bạn có nghĩ đó là lời nói quá mạnh hay không? Lời nói có vẻ cay nghiệt phải không? Có phải Chúa Giêsu còn nỗi phiền giận vì cuộc xung đột với người Pharisêu và Kinh sư chống Ngài chăng? Hay Ngài không được thảnh thơi nên cáu gắt? Chắc có điều gì đó khá khác biệt sẽ xãy ra ở đây.

Nên lưu ý rằng người phụ nữ dân ngoại này không theo truyền thống của người Do thái vì chị ta xử dụng tên gọi của Chúa Giêsu bằng danh hiệu thiên sai "Con Vua David". Chị ta không biết gì dến lề luật về các ngôn sứ. Chị ta chỉ có đức tin, và đó là tất cả những gì cần có để đến với Chúa Giêsu.

Một người đàn ông Do thái sẽ không bao giờ nói chuyện trước công chúng với một phụ nữ khác không thuộc gia đình mình. Thử nghĩ Chúa Giêsu không hề xúc phạm người phụ nữ, nhưng chỉ nói chuyện với chị ta thôi? Sẽ có người nói là có thể Chúa Giêsu nhìn chị phụ nữ và mỉm cười thôi. Chị phụ nữ đó vẫn tiếp tục kêu xin Chúa Giêsu giúp đở. Khi Chúa Giêsu gọi chị ta là "đồ chó" thì đó là cách gọi thường dùng của người Do thái dành cho dân ngoại. Chị ta đáp lại Chúa Giêsu: “Nhưng mà lũ chó con cũng được ăn những mãnh vụn trên bàn chủ rơi xuống”. Chị ta không dùng từ "chó" mà dùng từ "chó con".

Người phụ nữ đã nhận được sự giúp đở về điều chị kêu cầu cho con gái chị được chữa lành, và hơn nữa là Chúa Giêsu khen chị ta "Này bà, lòng tin của bà mạnh thật" Hãy để ý đến sự trớ trêu sau: Chúa Giêsu gặp sự phản đối trong đất nước của Ngài. Nhưng ở nơi xa lạ này, lãnh địa của kẻ thù thì Ngài lại gặp người có đức tin mạnh.

Vậy các môn đệ quan sát được gì trong cuộc đối đáp của Chúa Giêsu với người phụ nữ Canaan? Thánh Mátthêu cho thấy khái niệm phân biệt cũ đã chấm dứt và một thời đại liên kết mới dành cho người có đức tin đã sẵn sàng. Các môn đệ sẽ mở lòng trí họ ra để gạt sang một bên thái độ chống đối người dân ngoại vốn rất phổ biến trong người Do thái, và ngay cả trong thế hệ đầu tiên của cộng đoàn Kitô tiên khởi. Sứ vụ của thánh Phaolô là đến với dân ngoại. Lúc đầu thánh nhân đã gặp phải sự phản đối của các môn đệ khác, kể cả thánh Phêrô.

Chúng ta không thể đóng khung Thiên Chúa trong những chuẩn mực truyền thống theo cách suy nghĩ của chúng ta. Và chúng ta cũng không nên nghĩ như vậy về những người mà chúng ta cho là họ chưa xứng đáng nhận được ơn Thiên Chúa. Với những Kitô hữu tiên khởi, chúng ta hãy sẵn sàng chia sẻ đức tin của chúng ta với những người mà chúng ta nghĩ là họ sẽ khó đón tiếp Tin Mừng. Tôi có một người bạn đi thăm các tù nhân sắp bị xử tử. Khi chuyến viếng thăm kết thúc, Một người tử tù đề nghị: Chúng ta có thể kết thúc chuyến viếng thăm này bằng cách cùng nhau cầu nguyện chăng. Thế rồi mỗi người tự nói lên lời nguyện cầu của mình. Một tù nhân cuối cùng lại dâng lời cầu cho gia đình người bạn tôi. Bạn tôi nói với tôi: "Tôi không hề nghĩ là có người bên kia song sắt có thể có đức tin như vậy”. Câu chuyện này cho chúng ta thấy "Đấy, bạn không hề biết trước được đâu".

Thiên Chúa tạo dựng nên cho chúng ta biết bao điều tốt lành. Nhưng, con người chúng ta, đôi khi xa lánh những điều khác biệt và xa lạ, không quen thuộc. Chúng ta có thể không thích những đa dạng của sự khác lạ, và có khi còn muốn sửa đổi, kiểm soát, áp đặc khuôn mẫu cũ theo sở thích thường nhật, không chấp nhận hay kỳ thị những người khác với chúng ta. Vậy, lời nói hôm nay về kỳ thị chủng tộc có cho chúng ta thấy trong câu chuyện người phụ nữ Canaan.

Có những người khác với chúng ta mà chúng ta không thích họ. Chúa Giêsu không nói chúng ta phải thích họ, nhưng Ngài buộc chúng ta phải yêu thương họ. Trong xã hội chúng ta, chúng ta cần phải bước ra khỏi biên cương như Chúa Giêsu đã đến vùng người ngoại. Và ở đó Ngài đã được gặp một phụ nữ, Ngài khen là người có đức tin mạnh. Điều gì sẽ làm chúng ta ngạc nhiên nếu chúng ta bước ra khỏi vùng an toàn của chúng ta, đừng đòi hỏi ngưới khác theo chiều hướng của chúng ta, và trái lại, hãy đến với họ trong sự vui vẻ và kính trọng tất cả mọi người, gạt bỏ những ý niệm phân biệt chủng tộc, nam hay nữ, đến quốc tịch và kể cả những người đồng tình luyến ái.

Chuyển ngữ: FX Trọng Yên, OP

20th SUNDAY (A-2020)
Isaiah 56: 6-7; Psalm 67; Romans 11: 13-15, 29-32; Matthew 15: 21-28

Initially I find today’s gospel off-putting. Don’t you? Jesus’ treatment of the Canaanite woman urgently seeking help for her daughter seems gruff. Not the Jesus we have come to know in the Gospels, where he always has compassion for those who come to him. Is his encounter with the mother an exception to his usual willingness to help?

Today’s selection from Matthew is in the middle of chapter 15, which begins with a conflict between Jesus and the Pharisees and scribes. They confront him with a criticism of his disciples for not observing the required ritual washing before eating. Jesus addressed the crowd with strong words for the Pharisees, calling them blind guides.

After that combat, today’s gospel begins by telling us of Jesus’ withdrawal to Tyre and Sidon. He has left behind the conflicts with his religious opponents by withdrawing from Jewish territory. He may have needed to get away to a place free from the building conflict he was facing. His opponents would not leave Jewish territory to go to a foreign, pagan country, so he had a respite from the tension he was experiencing among his own people.

Still, even in a foreign territory Jesus’ reputation has preceded him. A woman comes to ask for help for her daughter. Would he dare help a woman, a non-Jew and a Canaanite, an enemy? What would his disciples have thought as they observed him talking to a woman from an enemy people? Initially things don’t look promising for the woman. Jesus says to her, "It is not right to take the food of the children and throw it to the dogs." Rather harsh, don’t you think? Was Jesus still bristling from his conflict with the Pharisees? Did he not get a good night’s sleep and was feeling cranky? No, something else is going on here.

Note that this pagan woman, without the tradition of the Israelites, called upon Jesus using the messianic title "Son of David." She does not have the law and the prophets in her background, but she has faith and that is all that is needed to come to Christ.

A Jewish man would not have talked in public to a woman who was not part of his family. Suppose Jesus isn’t insulting the woman, but engaging in playful banter with her? Someone has suggested that they might have been smiling at each other. The woman stays in the exchange. When he calls her a "dog, " the usual Jewish name for Gentiles, she comes back with, "even the dogs eat the scraps that fall from the table of their masters." The word she uses isn’t "dogs" – but "puppies."

The woman received what she wanted, the cure of her daughter – and more. Jesus compliments her, "O woman, great is your faith." Catch the irony: in his native land he met resistance, but in this far away place, enemy territory, he meets a person of great faith.

What did the disciples observe in the exchange between Jesus and the Gentile woman? Matthew is showing that the old era has ended and a new kingdom is available to the person who has faith. The disciples would have to open their minds and put aside their anti-pagan attitudes that were prevalent among Jesus’ people – and even among the first generation of the church. Paul’s ministry was to the Gentiles and, at first, he met opposition from the other apostles, including Peter.

We cannot box God in by our fixed norms and traditional ways of thinking. Nor should we limit those we think do, or do not, deserve God’s grace. With those first Christians we must be prepared to share our faith among the most unlikely people and not be too surprised to find welcome recipients to the Good News. Someone visited a death row inmate and, as the visit was ending, the man asked his visitor if they could end with a prayer. Each spoke a prayer and when the inmate prayed he included my friend’s family in his prayer. My friend later said to me, "I never expected that faith from someone on the other side of the bars in prison denims." Which just goes to show, "Hey! You never know."

God created such diversity and called it good. But we humans sometimes shrink away from the different and unfamiliar. We may not appreciate variety and may even try to change, control, stereotype, exclude, or segregate those who are different from us. Don’t today’s voices for racial equality have their echo in the story of the Canaanite woman?

There are people different from us whom we may not like. Jesus didn’t tell us we have to like everyone, but he did tell us we have to love them. What boundaries have we and our society created that we need to cross over, the way Jesus went to a foreign people and there was surprised by the woman whom he announced had great faith? What surprises await us if we also go beyond our comfort zone, stop demanding that people conform to our expectations and, instead, come to appreciate and reverence all people, putting aside our sexism, racism, homophobia and nationalism.

 

Chúa Nhật XX THƯỜNG NIÊN A-2014
Isaia 56: 6-7; t.vịnh 66; Rôma 11: 13-15, 29-32; Mátthêu 15: 21-28

TIN THẾ NÀO, SẼ ĐƯỢC NHƯ VẬY

Quý vị có thấy bài Tin Mừng hôm nay khác thường không? Tin Mừng mô tả Đức Giêsu xem ra thiếu sự cảm thông, khiến chúng ta lúng túng. Một người đàn bà tha thiết cầu xin cứu giúp cho đứa con gái khốn khổ của mình. Bởi vì bà là người Canaan, không cùng niềm tin với Do Thái giáo, nên Đức Giêsu đối xử với bà không như mong đợi. Thoạt tiên, Người phớt lờ ra như không để ý đến bà, rồi theo cách nói của thời bấy giờ, ám chỉ những ai không phải là Do Thái là “những con chó”.

Câu chuyện có tác dụng đẩy chúng ta về phe “người yếu thế” - chúng ta muốn khích lệ người đàn bà rằng “Đừng bỏ cuộc! Người sẽ đáp lời cầu xin!” Thật lạ làm sao, chúng ta đứng về phía người thỉnh cầu, hy vọng Đức Giêsu sẽ dủ lòng thương đến bà mẹ này. Lần này không giống với những trường hợp khác khi một ai đó chạy đến xin Chúa cứu giúp. Thường thì Đức Giêsu tỏ ra có tấm lòng nhân hậu, sẵn sàng cứu giúp những kẻ kêu xin và tin tưởng vào Người. Nhưng câu chuyện Tin Mừng hôm nay là có cho thấy điều đó. Đức Giêsu thực sự có khác với Người trước đây chứ? Điều gì đang diễn ra?

Chúng ta đi vào câu chuyện Tin Mừng hôm nay bằng cách suy tư về niềm tin căn bản của chúng ta vào Đức Giêsu. Chúng ta tin gì về nhân tính của Người? Tôi dám nói rằng hầu hết chúng ta được dạy dỗ để xác tín mạnh mẽ vào thần tính của Đức Giêsu. Chúng ta tin Người là Lời Vĩnh Cửu của Thiên Chúa đã mặc lấy xác phàm. Trong việc giáo dục đức tin, chúng ta ít chú trọng đến một đạo lý đúng đắn và quan trọng không kém này là: Đức Giêsu cũng làm người thực sự. Chúng ta phải giữ sự cân bằng cho cả hai chân lý này. Nhưng chúng ta thường có khuynh hướng nhấn mạnh đến một khía cạnh của chân lý về căn tính Đức Giêsu, chú ý nhiều đến thần tính của Người. Đức Giêsu hoàn toàn là một con người - chân lý quan trọng không kém này vẫn thường bị lãng quên, ít là theo như tôi được giáo dục từ nhỏ.

Vậy, quý vị hãy tự hỏi: Nếu có người đến gõ cửa, Đức Giêsu có biết đó là ai, trước khi ra mở cửa không? Theo truyền thống, chúng ta sẽ không lưỡng lự trả lời rằng: “Biết chứ. Đức Giêsu là Thiên Chúa nên Người biết rõ mọi sự”. Dựa trên cái nhìn này, chúng ta sẽ giải thích cách đối xử thiếu thiện cảm của Đức Giêsu với người đàn bà trong bài Tìn Mừng rằng: Người biết tất cả những điều Người dự định làm; chẳng qua là Người đang thử thách niềm tin của bà mà thôi. Và người đàn bà này quả thực có lòng tin!

Lòng tin đã thôi thúc bà vượt qua ranh giới thông thường của mình, bà là người Canaan, đã rời khỏi quê hương để đến với Đức Giêsu. Cần nhớ rằng người Canaan chính là cư dân bản xứ của miền Đất Hứa, và đã bị dân tộc Israel đẩy ra khỏi vùng đất của họ. Những mâu thuẫn giữa người Do Thái và người Canaan có từ xa xưa, và người đàn bà này rất liều lĩnh khi dám đi vào vùng đất của kẻ thù. Bà ta can đảm rời khỏi nơi thân thuộc an toàn, phiêu lưu vào một vùng đất đầy nguy hiểm để cầu mong sự cứu giúp của Đức Giêsu. Có thể là, khi lên đường, bà ta đã thừa nhận tính ưu tuyển của dân Do Thái và niềm tin của họ như một điểm tựa để gặp gỡ một Thiên Chúa đầy xót thương, sẵn lòng cứu giúp bà. Sự gan dạ và liều lĩnh của bà đã lộ ra khi bà đến với Đức Giêsu mà không có một người đàn ông nào đi theo bảo vệ - đó là một điều khác thường đối với các phụ nữ thời bấy giờ.

Lòng tin của bà cũng được biểu lộ qua sự kiên trì khẩn nài Đức Giêsu. Bà không dễ dàng chịu sự can ngăn, thậm chí khi Đức Giêsu hàm ý quăng thức ăn của “con cái” (người Do Thái) cho “lũ chó” (dân ngoại). (Trong ngôn ngữ gốc, từ mà Đức Giêsu sử dụng là “chó con”, nghe không nặng nề như từ “lũ chó”. Chúng ta có cảm tưởng Đức Giêsu tỏ ra cởi mở đối với người đàn bà; Người tránh dùng từ “lũ chó” là ngôn từ người Do Thái thời ấy dùng để nói về người đàn bà ngoại giáo này). Bà ta nhất định rằng mình có được quyền lợi gì đó, ngay cả bà ta thuộc vào hàng “lũ chó”, chỉ được hưởng những mảnh vụn trên bàn rơi xuống. Xem ra bà cũng tin rằng Thiên Chúa sẽ cho cả “con cái” lẫn “lũ chó” được ăn - cả người Do Thái lẫn dân ngoại.

Đức Giêsu vừa mới bị giới Pharisêu chỉ trích vì các môn đệ của Người (và hiểu rộng ra là cả Đức Giêsu nữa) không tuân thủ luật chay tịnh và nghi thức thanh tẩy (chương 15, 1- 20). Người đã gọi giới lãnh đạo tôn giáo là những kẻ đạo đức giả, chỉ tôn thờ Thiên Chúa bằng môi miệng. Ngược lại, Đức Giêsu khen ngợi người đàn bà xứ Canaan này có lòng tin mạnh mẽ. Một trong số những người nhỏ bé nhất mà giới lãnh đạo Do Thái xem thường thái độ thờ phượng cũng như việc thực hành luân lý của người đó, nay lại được Đức Giêsu tán dương hết lời. Bởi thế, trong mắt Đức Giêsu ai mới được xem là đạo đức và ngay chính? Những người nhận ra nơi Người ý định ân sủng của Thiên Chúa nhằm cứu chữa, tha thứ và đón nhận chúng ta bước vào bàn tiệc. Tại bàn tiệc đó, như bàn tiệc Thánh Thể của chúng ta hôm nay, Thiên Chúa ban tặng cho chúng ta thứ lương thực tốt lành nhất.

Các môn đệ cũng muốn xua đuổi người đàn bà này. Tuy nhiên như đã thấy, bà ta biểu lộ một lòng tin mạnh mẽ hơn cả các ông, vì bà ta nhận ra rằng Thiên Chúa mà Đức Giêsu loan báo hằng đón nhận tất cả mọi người, kể cả những ai được cho là không hề xứng đáng xếp vào hàng ngũ những người đức hạnh, ngay chính. Thiên Chúa không xem tầng lớp nào hay dân tộc nào có đặc quyền nhận lãnh ân huệ của Thiên Chúa. Tất cả những ai tin đều được Người lắng nghe.

Trở lại với câu hỏi ban đầu của chúng ta: nếu một ai đó gõ cửa, liệu Đức Giêsu có biết trước người đó là ai trước khi ra mở cửa hay không? Nếu nhấn mạnh đến thần tính mà không chú ý đến nhân tính của Người, câu trả lời sẽ là: “Dĩ nhiên là biết chứ”. Tuy nhiên, những năm gần đây chúng ta đã có một cách nhìn nhận khác về nhân tính của Đức Giêsu qua những nghiên cứu Kinh Thánh mới được khôi phục. Chẳng hạn như, thánh Phaolô nói về sự tự huỷ của Đức Kitô, “mặc lấy thân nô lệ, được sinh ra trong kiếp phàm nhân, trở nên giống như chúng ta ngoại trừ tội lỗi” (Pl 2, 6-7). Thư gởi tín hữu Hípri nói rằng Đức Giêsu “trải qua mọi cám dỗ như chúng ta, nhưng chẳng bao giờ phạm tội.” (Hr 4,15). Cũng trong thư Hípri, Đức Giêsu “trải qua mọi đau khổ mới học được thế nào là vâng phục”. Sau khi hai ông bà tìm thấy trẻ nhỏ Giêsu trong Đền Thờ, thánh Luca nói với chúng ta rằng Người đã trở về quê hương cùng cha mẹ, “hằng vâng phục các ngài” và “càng thêm tuổi càng thêm khôn ngoan và nhân đức trước mặt Thiên Chúa và mọi người” (2, 51-52). Từ quan điểm Kinh Thánh, chúng ta thấy rằng Đức Giêsu, giống như mọi người, không đến thế gian này với con người đã trưởng thành đầy đủ và hiểu biết mọi sự, nhưng giống như chúng ta, Người “càng thêm tuổi càng thêm khôn ngoan và nhân đức trước mặt Thiên Chúa và mọi người”.

Từ quan điểm thứ hai này, chúng ta có thể nói rằng khi mới gặp gỡ người đàn bà và nghe lời thỉnh cầu của bà ta, Đức Giêsu biểu lộ ý định ban đầu của Người là chỉ rao giảng sứ điệp cho “con chiên lạc của nhà Israel”. Nhưng khi thấy bà tin vào Người một cách mạnh mẽ, đặc biệt là sau khi Người đã bị những kẻ vốn được xem là tốt lành hơn - giới lãnh đạo Do Thái - chối bỏ, thì Đức Giêsu thay đổi kế hoạch của Người.

Người đàn bà trong bài Tin Mừng là dấu hiệu rõ ràng cho thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa được dành cho tất cả mọi người, mọi dân tộc - không phải chỉ dành cho người Do Thái. Cuộc gặp gỡ với người đàn bà xứ Canaan biểu hiện một sự thay đổi trong tư tưởng và nhận thức của nhân tính Đức Giêsu về kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa đối với con người. Sự thay đổi này xảy ra như thế nào? Thưa, nhờ người đàn bà đã kiên trì và không bằng lòng chấp nhận một quan điểm hạn hẹp về Thiên Chúa. Bà đã nhận ra rằng nguồn gốc sinh thành và tôn giáo không thể ngăn cản dòng chảy tình yêu của Thiên Chúa đối với tất cả mọi người. Nếu chúng ta biến Thiên Chúa trở ra quá hạn hẹp và nhỏ mọn trong tình yêu thì chúng ta quả đã không nghe Tin Mừng.

Bởi thế, chúng ta có hai đường lối phổ biến để đi vào câu chuyện này. Một là, nhấn mạnh đến thần tính của Đức Giêsu, coi các hành động của Người là hành động của một Thiên Chúa toàn năng, Đấng đã khơi dậy niềm tin nơi một người ngoại giáo, một niềm tin sẽ được loan truyền “cho đến tận cùng trái đất”. Một cách tiếp cận khác, nhìn Đức Giêsu là một con người trọn vẹn, qua một cuộc gặp gỡ, Người đã mở rộng sứ vụ của mình hướng đến tất cả các quốc gia.

Các tín hữu thời Giáo Hội sơ khai, và cũng có cả những người trong thời đại chúng ta nữa, sẽ lên tiếng phản đối thông điệp “bao gồm” được khẳng định trong bài Tin Mừng hôm nay. Thậm chí sau biến cố Phục Sinh, một số người trong Giáo Hội cho rằng sứ điệp của Đức Giêsu chỉ hạn chế cho Israel, dầu rằng đoạn kết của Tin Mừng Mátthêu có lệnh truyền của Đức Giêsu Phục Sinh rằng phải đi đến tận cùng thế giới để loan báo Tin Mừng (Mt 28,18-20).

Thiên Chúa đã liên kết chúng ta trong sứ điệp của Đức Giêsu về ơn tha thứ và giao hoà. Chúng ta không làm bất cứ điều gì để giành được sự liên kết đó, nó được trao ban cho chúng ta nhờ sự sống, sự chết và sự phục sinh của Đức Giêsu, và chúng ta được mời gọi đến với bàn tiệc, nơi mà lương thực của triều đại Thiên Chúa được trao ban cho chúng ta. Quy tụ nơi bàn tiệc này, chúng ta nghe lại lệnh truyền của Đấng Phục Sinh: phải đi rao giảng Tin Mừng cho khắp thế gian.

Có ai hay một nhóm người nào đó tự động được liên kết vào trong nhóm bạn của chúng ta và trong nhóm thành viên của Giáo Hội không? Có ai bị xem nhẹ hay bị từ chối không? Chúng ta xem ai là người bề trên của mình? …Vậy ai bị coi là bề tôi hay là người không đáng giá gì trong thời đại chúng ta? Nói khác đi, những ai bị xem là người Canaan, người bị từ chối và bị đẩy ra ngoài cách nhanh chóng, trong cuộc sống của chúng ta? Đức Giêsu đã nghe tiếng kêu xin và đón nhận người đàn bà. Vậy hằng ngày tôi có mở lòng ra trước tiếng kêu xin của những người đang cần tôi cứu giúp không? Chúng ta hãy đáp trả lời Tin Mừng chúng ta đã lãnh nhận bằng cách làm cho tha nhân những điều mình đang được đón nhận. Như Thiên Chúa đã lắng nghe và đáp lại lời chúng ta, chúng ta hãy sẵn lòng lắng nghe và đáp trả những ai đang cần chúng ta cứu giúp.

Chuyển ngữ: Anh Em HV Đaminh Gò-Vấp

 

20th SUNDAY IN ORDINARY TIME (A)
Isaiah 56: 6-7; Psalm 67; Romans 11: 13-15, 29-32; Matthew 15: 21-28

Today’s gospel is strange, don’t you think? It is embarrassing too, since it seems to depict Jesus in an unflattering light. A desperate woman has come seeking help for her tormented daughter. Since she is a Canaanite, an outsider to the Jewish faith, Jesus treats her abruptly. First, he ignores her then, in the parlance of the day, refers to non-Jews, as "dogs."

If the story does anything, it certainly gets us on the side of the "under dog" – we want to cheer the woman on, "Don’t give up! He’ll give in!" How strange, to side with a petitioner, hoping Jesus’ heart will soften towards the mother. It is not the usual stance we take when we hear a person in need invoke Jesus’ help. Usually he is the compassionate one, eager to help those who exhibit need and faith in him. But not in today’s story. Is Jesus really as indifferent as he first seems? What’s going on here?

What will help us enter today’s story is to begin by reflecting on our basic faith in Jesus. What do we believe about his humanity? Most of us, I dare say, were raised with a strong affirmation of Jesus’ divinity. He is, we believe, the eternal Word of God made flesh. Less emphasized in our formation was an equally true doctrine of our faith: Jesus was truly human. We have to keep these two truths in balance. But we often tend to emphasize one side of the truth of Jesus’ identity; we favor his divinity. What has been neglected, at least in my upbringing, is the equally important truth that Jesus was fully human.

So ask yourself: If someone knocked on his door, would Jesus know who was there before he opened it? Traditionally we would not hesitate in answering, "Yes, he was God and knew everything." Taking that perspective, we would approach Jesus’ rough treatment of the woman in today’s text by claiming that he knew all along what he intended to do and was testing the woman’s faith. And the woman does have faith!

Her faith has pushed her beyond her usual boundaries. She is a Canaanite and so has left her homeland to go out to Jesus. Remember that the Canaanites were the original inhabitants of the Promise Land and had been pushed out by the Israelites. The conflicts between the Jews and the Canaanites were ancient and the woman had taken a risk when she entered enemy territory. She had the courage to leave the security of the familiar to venture into a place of tension in order to get help from Jesus. It’s possible that, in making the journey, the woman was acknowledging the priority of the Jews and their faith as a place to find a gracious God willing to help her. Her desperation and courage are shown in her going to Jesus unaccompanied by a male guardian – something unusual for women of that time.

The woman’s faith is also shown in her persistence with Jesus. She is not easily dissuaded, even when Jesus refers to throwing the "children’s" (the Jews) food to the "dogs" (the Gentiles). (In the original language the word Jesus used is "puppies," not the harsher sounding "dogs." We sense Jesus is open to the woman and has pulled back from the way his Jewish contemporaries would have referred to her, as one of the "dogs.") The woman insists she has some rights, even though she belongs to the "dogs" who eat the scraps from the table. She seems to be implying her belief that God will feed the "children" and the "dogs" – both Gentiles and Jews.

Jesus has just been criticized by the Pharisees for his disciples (and by extension, Jesus) not observing dietary and ritual cleansing rules (15: 1-20). He called the religious leaders hypocrites who only pay lip service to God. In contrast, Jesus praised the Canaanite woman for having great faith. One of the very people the religious leaders would have despised for their religious and ethical practices receives the highest praise from Jesus. So, who are the truly pious and observant in Jesus’ eyes? Those who see in him God’s gracious desire to heal, forgive and welcome to the table. At that table, as at our eucharistic table today, God serves the best bread.

The disciples were all too ready to dismiss the woman. But as it turns out she exhibits more faith than even they have, for she sees that the God Jesus proclaims includes all people, even those believed unworthy by the pious and observant. God doesn’t count class or ethnic standing as an entitlement to God’s favor. All people of faith receive and find a receptive ear in God.

Back to our earlier question: If someone knocked at the door would Jesus know who it was before opening it?" With a strong emphasis on his divinity and a lesser one on his humanity, the answer would be, "Yes, of course." However, in recent years we have come to a renewed appreciation of Jesus’ humanity through our reinvigorated studies of scripture. For example, Paul says that Christ emptied himself, "taking the form of a slave, being born in human likeness, one like us in all things but sin (Phil. 2: 6-7). In Hebrews we are told Jesus was "tempted in every way that we are, yet never sinned" (4: 15). Again in Hebrews, Jesus "learned obedience from what he suffered." After his parents found the boy Jesus in the temple Luke tells us he returned with them to his home, "was obedient to them" and "progressed in wisdom and age and grace before God and humans" (2: 51-52). From this biblical perspective we observe that Jesus, like all humans, did not come into this world fully developed and all-knowing, but like us he grew, "in wisdom and age and grace before God and humans."

From this second perspective we might say that when Jesus encountered the woman and heard her request, he was expressing his first intention: to preach his message to "the lost sheep of the house of Israel." But when he saw the woman’s strong faith in him, especially after just being rejected by those who should have known better, the religious leaders, he then modified his mission plan.

The woman was a clear sign to Jesus that God’s salvation was meant for all people and all nations – not just for the Jews. Today’s encounter with the Canaanite woman shows a change in Jesus’ human consciousness and his human understanding of God’s plan for humanity. How does this change take place? By the woman’s persistence and unwillingness to accept a narrow and restrictive view of God. She realized birth and religious origins cannot hold back the outpouring of God’s love on all people. If we make God too small and puny in love we have not heard the gospel.

Thus, we have two general paths of entry into this story. One, with stress on Jesus’ divinity, seeing his behavior as the all-knowing Lord who draws out of a Gentile the faith that will be preached "to the ends of the earth." The other approach views the human Jesus in an exchange that helps him grow in his mission towards all nations.

The early church, an even our present one, would struggle with the message of inclusivity being affirmed in today’s gospel.
Even after the resurrection some in the church thought Jesus’ message should be restricted to Israel, even though Matthew’s gospel ends with the risen Jesus’ mandate to go into the whole world and preach the gospel (28: 18-20).

God has included us in Jesus’ message of forgiveness and reconciliation. We didn’t do anything to earn that inclusion, it was handed to us through the life, death and resurrection of Jesus and we have accepted the invitation to the table where the food of God’s reign is given us. Gathered at this table we hear the risen Jesus’ mandate to proclaim the message to all.

Are there any people or groups who are automatically included in our circle of friends and church members? Are any overlooked or ignored? Whom do we consider superior?... Inferior and not worth our time? In other words, who are the Canaanites in our lives who are ignored or quickly brushed aside? Jesus heard the woman’s voice and accepted her. Am I also open to the voices who call out to me for help daily? We are tying to respond to the gospel we have received by doing to others what has been done for us. Just as our God has listened and responded to us, so we offer a willing ear and respond to those who express their needs to us.

Lm Jude Siciliano Op
dongcong.net - August 13, 2020

 

 

 
     

Tỉnh Dòng Đồng Công Hoa Kỳ
1900 Grand Ave - Carthage, MO 64836
Phone: ( 417) 358-7787 Fax: (417) 358-9508
cmc@dongcong.net (văn phòng CD) - web@dongcong.net (webmaster)