Chia sẻ của LM Jude Siciliano, OP
Chúa Nhật IV CHAY - A
1 Samuen 16: 1b, 6-7, 10-13a; T.vịnh 22; Êphêsô 5: 8-14; Gioan 9: 1-41
ĐỨC GIÊSU ĐẾN CHO TA ĐƯỢC THẤY
Trong trình thuật Tin Mừng hôm nay, các môn đệ đã có cuộc tranh luận với Đức Giêsu, có lẽ tất cả chúng ta cũng muốn tranh luận với Người rằng: Lý do nào dẫn đến nỗi đau của anh mù? Đó là hậu quả do tội của anh ta hay cha mẹ anh ta? Đức Giêsu bác bỏ quan niệm của những người đương thời và cũng có thể là của một số trong chúng ta: anh ta không phải bị phạt vì đã phạm tội. Đức Giêsu không đưa ra một lời giải thích cho tất cả sự ác trên thế giới. Thay vào đó, Người lại nhắm đến những nhu cầu của người thanh niên đang đứng trước mặt mình. Việc anh mù được chữa lành biểu lộ sự hiện diện năng động của Thiên Chúa trong thế giới chúng ta. “Không phải anh ta, cũng chẳng phải cha mẹ anh ta đã phạm tội. Nhưng sở dĩ như thế là để thiên hạ nhìn thấy công trình của Thiên Chúa được tỏ hiện nơi anh.”
Không như mong đợi, cả cha mẹ anh, những người láng giềng của anh lẫn những người Pharisêu đều đã không “nhận ra” công trình của Thiên Chúa được bày tỏ qua việc anh được chữa lành. Họ không trông thấy những điều Thiên Chúa đã thực hiện. Và anh mù cũng không hiểu ngay được rằng điều gì đã xảy ra cho mình. Anh dần biết rõ về Đức Giêsu sau khi bị các nhà cầm quyền liên tục chất vấn, và sau đó cuộc trò chuyện với Đức Giêsu đã cho anh được “sáng mắt”.
Chẳng lạ lắm sao khi những người hàng xóm đã không nhận ra anh mù lúc anh được sáng mắt? Đức Giêsu đã mở mắt cho anh ta; Người đã không thực hiện một cuộc phẫu thuật tạo hình nào, và cũng chẳng làm thay đổi nét mặt của anh ta! Những người này là hàng xóm của anh mù, chẳng phải ai xa lạ. Có thể hằng ngày họ đã nhiều lần đi ngang qua anh. Phải chăng họ chỉ nhìn thấy bệnh tật của anh chứ không nhìn thấy một con người? Chẳng phải là chúng ta có xu hướng mô tả mọi người bằng các bệnh tật của họ đó sao? Nào là kẻ què quặt… người phụ nữ mù lòa… bệnh nhân AIDS… kẻ mắc bệnh tâm thần phân liệt, hoặc thứ bệnh gì khác nữa chăng?
Thế nhưng Đức Giêsu đã trông thấy và dừng lại trước “người mù từ thuở mới sinh”. Người không những chữa lành cho anh, sau đó Người còn đi tìm kiếm anh, trò chuyện với anh và đưa anh tới đức tin. Đức Giêsu không chỉ trông thấy nỗi khổ đau, mà còn gặp gỡ con người đang khổ đau. Có lẽ tốt hơn nếu chúng ta đế ý đến những người bị gạt ra bên lề xã hội và thế giới, đến gặp gỡ những người què quặt, hoàn cảnh xã hội khó khăn, vô gia cư, đau khổ vì chứng Alzheimer, v.v… Chúng ta cũng có thể là người mù. Quan tâm đến con người chứ không phải chỉ nhìn vào những bệnh tật của họ có thể giúp chúng ta được mở mắt và được dẫn đến gặp gỡ Đức Giêsu.
Tôi cố gắng chú ý đến các chi tiết trong những câu chuyện Tin Mừng; các chi tiết mà có lẽ chúng ta dễ bỏ qua để nhắm đến việc nắm bắt “điều cốt lõi” của câu chuyện. Ví dụ chi tiết mở đầu của trình thuật Tin Mừng hôm nay là một sự soi sáng quan trọng về những công việc Chúa đang làm. Câu chuyện mở đầu với câu: “Khi ra khỏi Đền Thờ, Đức Giêsu nhìn thấy một người mù từ thuở mới sinh.” Một số câu chuyện phép lạ tường thuật một người khốn khổ nào đó đến cầu xin Đức Giêsu giúp. Người gặp gỡ và thường nhận xét về lòng tin của họ, tiếp đó là chữa lành cho họ. Câu chuyện tác giả Gioan thuật lại việc chữa lành cho người mù thì lại khác, và ngay câu mở đầu đã nêu bật sự khác biệt này. Việc chữa lành xảy ra là nhờ Đức Giêsu đã đi bước trước. Người trông thấy sự túng thiếu và đáp ứng cảnh nhân loại đang bị tổn thương. Nơi Đức Giêsu, Thiên Chúa là Đấng Tạo Hóa đang đi ngang qua và tái tạo nhân loại với một hồng ân mới của ánh sáng, hồng ân tiên khởi của công trình sáng tạo (St 1).
Các nhà cầm quyền tôn giáo không vượt ra khỏi vòng luẩn quẩn trong câu chuyện này. Lẽ ra họ phải là những nhân vật giúp đỡ người khác thừa nhận và chúc tụng Thiên Chúa, Đấng đã “đi ngang qua” nhờ Đức Giêsu, chính Người đã trông thấy và dừng lại để ban tặng sự sáng, và không chỉ đối với người mù này thôi, mà còn với tất cả những ai hy vọng được thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa. Ánh sáng trần gian đã chiếu tỏa trên dân chúng, nhưng các nhà lãnh đạo tôn giáo lại nhắm mắt trước ánh sáng ấy.
Trong thời đại chúng ta, một hồng ân ánh sáng đến với ta qua Đức Giáo Hoàng Phanxicô, người dám thách thức cả những tục lệ của Giáo Hội trong Tông huấn “Niềm vui Tin Mừng” (Evangelii Gaudium). Ngài nói rằng ngài mơ ước một sự “lựa chọn truyền giáo” cho Giáo Hội và cho việc “đổi mới cơ cấu”, điều đó giúp Giáo Hội mang tính “tổng thể hơn và rộng mở hơn” (số 27) cho những ai đến tìm chỗ tựa nương và sự khích lệ để tìm kiếm ánh sáng. Trích dẫn lời của đức Gioan Phaolô II, đức Phanxicô đã kêu gọi giáo xứ rằng: “Giáo Hội sống giữa các gia đình của những con cái mình”. Khi tiếp xúc với cuộc sống của những người bình dị, giáo xứ có thể cung cấp “một môi trường để nghe Lời Chúa, để tăng trưởng trong đời sống Kitô hữu, để đối thoại, rao giảng, làm việc bác ái, thờ phượng và cử hành nghi lễ” (số 28). Theo lý tưởng, Giáo Hội là đường dẫn cho ánh sáng chiếu tỏa vào nơi tối tăm của thế giới, và là nguồn biện phân giúp chúng ta đến với ánh sáng.
Nếu chúng ta hỏi thánh Gioan: “Thiên Chúa ở đâu vậy?” Thì thánh nhân sẽ chỉ cho thấy Đức Giêsu hôm nay đang “đi ngang qua” và trông thấy người mù. Thánh Gioan muốn chúng ta nhìn xa hơn dáng vẻ bề ngoài của Đức Giêsu để thấy được mầu nhiệm sự hiện diện của Thiên Chúa giữa chúng ta. Không chỉ là Thiên Chúa ở ngay trong Đức Giêsu, mà còn sẵn sàng chữa lành và mang lại ánh sáng soi chiếu những góc tăm tối trong cuộc đời của chúng ta; đó có thể là những nơi chúng ta không muốn nhìn vào, nhưng Mùa Chay lại khích lệ chúng ta xem xét đến.
Đức Giêsu bất ngờ đến với người mù, Người đã chữa lành và dẫn đưa anh ta đến với ánh sáng đức tin. Lẽ ra dân chúng phải biết rõ hơn, nhưng họ lại trở nên mù lòa trước việc Thiên Chúa làm theo những cách thức bất ngờ và cho người bé mọn nhất. Chúng ta không thể hướng dẫn hoặc điều khiển Thiên Chúa. Thiên Chúa chọn hành động nơi người mù lòa bị ruồng bỏ và không được những người giàu lòng đạo đức quan tâm. Đây là một khoảnh khắc về lòng khiêm nhường cho chúng ta, những con người của Giáo Hội.
Đối với mỗi người, Mùa Chay này Đức Giêsu cũng đang đi ngang qua, gặp thấy hoàn cảnh của chúng ta và Người dừng lại để chữa lành. Có thể chúng ta cũng giống như người phụ nữ bên bờ giếng tuần trước và người mù ngày hôm nay: chúng ta “nhận biết” Đức Giêsu là ai một cách tiệm tiến, từng bước một. Người mù bắt đầu bằng cách gọi “người tên là Giêsu”, tiếp theo anh gọi Người là “một vị ngôn sứ”, rồi anh nhận ra Người là Đấng được Thiên Chúa sai đến, và cuối cùng anh ta gọi Đức Giêsu là “Chúa”.
Hôm nay, Thánh Lễ này một lần nữa dừng lại trên con đường của chúng ta và cho chúng ta kinh nghiệm mà anh mù đã trải qua. Nơi đây, ánh sáng đức tin giúp chúng ta chiêm ngắm Đức Giêsu nơi các dấu chỉ của Bí tích Thánh Thể, và lắng nghe Người trong Lời của Người. Đức Giêsu cũng nói với chúng ta điều Người đã nói với anh mù: “Anh đã thấy Người. Chính Người đang nói với anh đây.”
Chuyển ngữ: Anh em HV Đaminh Gòvấp
4th SUNDAY OF LENT(A)
1 Samuel 16: 1b, 6-7, 10-13a; Psalm 23; Ephesians 5: 8-14; John 9: 1-41
In today’s Gospel the disciples enter into a discussion with Jesus probably all of us would like to have with him: What’s the reason for the blind man’s affliction? Is it the result of sin – his or his parents? Jesus rejects the notion his contemporaries and some of us might have: the man is not being punished because he sinned. Jesus doesn’t propose an explanation for all the evil in the world. Instead, he addresses the needs of the man in front of him. The man’s healing will reveal God’s active presence in our world. "Neither he nor his parents sinned; it is so that the works of God might be made visible through him."
As it turns out, God’s works manifested through the man’s cure aren’t "seen’ by his parents, his neighbors, nor the Pharisees. They don’t see what God has done. Nor does the blind man immediately understand what happened to him. He comes to insight about Jesus only after he is repeatedly questioned by the authorities and then has an "eye-opening" conversation with Jesus.
Isn’t it strange that the neighbors didn’t recognize the blind man once he got his sight? Jesus opened his eyes; he didn’t perform plastic surgery and change the man’s features! These were his neighbors, not strangers. They would have passed him daily. Had they only seen his infirmity and not the person? Don’t we tend to describe people by their infirmities? The cripple… the blind woman… the AIDS patient… the schizophrenic, etc.?
But Jesus sees and stops by "the man blind from birth." He not only cures him, but later seeks him out, draws him into a conversation that brings him to faith. Jesus doesn’t see the affliction only, but the person in need. Maybe we had better take a second and third look at those on the edges of our social circle and world to see the person who also happens to be crippled, socially awkward, homeless, suffering from Alzheimer’s, etc. We might be the blind person and by paying attention to persons and not just their afflictions, our eyes might be opened and we too led to seeing Jesus.
I try to pay attention to details in gospel stories; details which we might skip over to get to the "meat" of the story. For example, the opening of today’s account of the cure of the blind man gives an important insight into God’s workings. The story begins, "As Jesus passed by he saw a man blind from birth." Some miracle stories have a desperate person approach Jesus begging for help. Jesus sees and often comments on their faith and then cures them. John’s story of the cure of the blind man is different and the opening line highlights the difference. The cure comes because of Jesus’ initiative. He sees a need and responds to hurting humanity. In Jesus, God, the Creator, is passing by and re-creating humanity with a new gift of light – the first gift of creation (Genesis 1).
The religious authorities don’t come off well in this story. They should have been the ones to help others acknowledge and praise God who, in Jesus, "passed by," saw a need and stopped to give sight – not only to the one blind man, but to all hoping to see the salvation of the Lord. The light of the world had shone upon the people and the religious leaders closed their eyes to the light.
In our time a gift of light comes to us through Pope Francis who, in his apostolic exhortation, "Evangelii Gaudium," challenges Church customs. He says he dreams of a "missionary option" for the Church and for the "renewal of structures" that would make it a Church "more inclusive and open" (27) to those who come needing support and encouragement in their quest for light. Francis, quoting John Paul II, calls the parish "the Church living in the midst of the homes of her sons and daughters." In contact with the lives of ordinary people, the parish can provide "the environment for hearing God’s word, for growth in the Christian life, for dialogue, proclamation, charitable outreach, worship and celebration" (28). Ideally the Church is a conduit for the light to shine on the world’s darkness and a source of discernment to help us come to the light.
If we were to ask you John, "Where is God?" He would point to Jesus who today "passed by" and saw the blind man. John would have us look beyond Jesus’ appearances to see the mystery of God’s presence among us. Not only is God close at hand in Jesus, but ready to heal us and bring light to the dark corners of our lives; the places we may not want to look at, but which Lent encourages us to consider.
Jesus comes uncalled and unexpected to the blind man, heals him and leads him to the light of faith. People who should have known better were blind to God’s working in unexpected ways and for the least. We can’t channel or control God. God chose to work in the blind outcast and not among the invested religious. A moment of humility for us church folk.
For each of us this Lent Jesus is passing by, sees our condition and stops to heal us. We probably are like last week’s woman at the well and today’s blind man: we come to "see" who Jesus is slowly and in stages. Note, the blind man starts by naming, "the man called Jesus," then he calls him "a prophet, then he recognizes him as the one sent by God and finally calls Jesus "Lord."
Today this Eucharist is one more stop on our way to experience what the blind man did. Here the light of faith helps us see Jesus in the Eucharistic signs and to hear him in his Word. Jesus tells us what he told the blind man, "You have seen him and the one speaking with you is he."
CN IV MÙA CHAY A 03-04-2011
1 Samuel16: 1b, 6-7, 10-13a; Tv 23; Ep 5: 8-14;;
Ga: 9: 1-41
Lm. Jude Siciliano, OP
HÃY SỐNG NHƯ CON CÁI SỰ SÁNG
Từ xa xưa Giáo hội đã chọn ba bài tường thuật thú vị từ Tin Mừng Gioan để đọc trong các Chúa nhật thứ ba, thứ tư và thứ năm Mùa Chay. (Chúng xuất hiện trong các bài đọc năm A này). Hôm nay, chúng ta đọc bài thứ hai,trích từ chương 9, tường thuật việc chữa lành người mù bẩm sinh.
Các bài đọc trích từ Tin Mừng Gioan được chọn vì trong suốt mùa này bởi vì chúng ta có những anh chị em đang chuẩn bị lãnh nhận Phép Rửa và những đoạn văn cũng thích hợp cho anh chị em tân tòng sẽ được rửa tội vào đêm Vọng Phục Sinh. Tuy nhiên, các bài đọc còn giúp tất cả chúng ta suy ngẫm về căn tính của mình là những Kitô hữu đã được thanh tẩy trong thế giới này.
Khi lắng nghe các bài tường thuật, chúng ta sẽ để ý thấy chúng dài hơn các đoạn văn theo Tin Mừng Matthêu, Maccô và Lucca thường đọc trong các Chúa Nhật. (Tôi có thể dùng các bản văn dài hơn và chứ không phải bài ngắn hơn như đã chọn. Tác giả Gioan đã viết những đoạn tường thuật đầy sức thuyết phục và sẽ không công bằng nếu chia nhỏ bài tường thuật vì lợi ích trước mắt). Trong các trình thuật đầy đủ hơn này, thánh Gioan mời chúng ta vừa quan sát xem người ta đến với niềm tin thế nào, vừa cùng với họ lớn lên trong sự nhận biết thâm sâu rằng đối với chúng ta Đức Giêsu là ai. Như nói ở cuối Tin Mừng, thánh Gioan đã viết như thế là để “anh em tin rằng Đức Giêsu là Đấng Messia, con Thiên Chúa để nhờ tin mà anh em có sự sống nhờ danh Người”. Hôm nay, qua câu chuyện về người mù bẩm sinh, một lần nữa chúng ta có dịp gặp gỡ riêng tư với Đức Giêsu và cảm nghiệm sự hiểu biết sâu xa về Người ngay giây phút này trong cuộc đời chúng ta.
Trong trình thuật, phép lạ chữa lành người mù diễn ra cách nhanh chóng. Đức Giêsu tiến tới, bôi vào mắt anh mù thứ bùn làm từ nước miếng nhổ xuống đất và bảo anh đi rửa ở hồ Silôác. Anh làm theo và nhìn thấy được. Nhưng đó chỉ mới là khởi đầu. Trong Kinh thánh, cái thấy của thể lý là biểu tượng cho cái thấy của tinh thần – là đức tin. Như thư gửi cộng đoàn Êphêxô hôm nay diễn tả, “anh em là những người mù, nhưng giờ được sáng mắt trong Thiên Chúa”. Qua cái chết, Đức Giêsu đã tiêu diệt các quyền lực của tử thần. Đức tin đã mở mắt chúng ta; bây giờ chúng ta nhìn thấy và được mời gọi để “sống như con cái sự sáng…”.
Chúng ta để trong suốt câu chuyện xem đức tin của người mù tiến triển ra sao. Nó là manh mối giúp đào sâu đức tin của mỗi chúng ta. Người mù đã được chữa lành là hình ảnh cho thời điểm chúng ta mới tin. Không thể thấy rõ ràng ngay được. Cái nhìn mới của anh phải triển nở và sau khi được soi sáng trong nước thanh tẩy, cái nhìn của chúng ta cũng phải như thế.
Hảy để ý cuộc trao đổi giữa Đức Giêsu và các môn đệ ở đầu câu chuyện. Các ông hỏi Người, “Thưa Thầy, ai đã phạm tội, người này hay cha mẹ anh ta?” Vào thời đó dân chúng cho rằng những thứ bệnh tật hay bất cứ đau khổ gì cũng là hậu quả của tội. Người ta hay đưa ra kết luận như thế khi bệnh tật hay những thảm kịch đến với họ. Họ nói đại loại như: “có thể tôi đã làm sai điều gì đó nên Chúa mới phạt tôi”. Thật khó mà phấn đấu vượt qua những lúc khó khăn, ít nhiều lúc đó cũng nghĩ rằng Thiên Chúa là nguyên cớ của những đau khổ nơi chúng ta. Với phép lạ của Người, đặc biệt câu chuyện hôm nay, Đức Giêsu cho thấy Thiên Chúa liên luỵ với chúng ta trong những khó khăn, những ưu phiền và niềm khát khao hạnh phúc. Sự soi sáng của Tin Mừng hôm nay chất vấn chúng ta, “quý vị có thấy không? Quý vị có tin rằng nếu gặp thấy Đức Giêsu trong niềm tin, thì quý vị cũng có thể nhận thấy bàn tay chữa lành Chúa chạm đến quý vị?”
Thánh Gioan đưa vào câu chuyện những hình ảnh và cách diễn tả quen thuộc của Kitô giáo giúp chúng ta “thấy” Đức Giêsu là ai. Chẳng hạn hành động Đức Giêsu bôi bùn lên mắt người mù và kế đó, việc rửa sạch ở hồ, làm sáng mắt anh – tất cả muốn ám chỉ Phép Thánh Tẩy.
Khi anh mù được sáng mắt, những người đi theo Đức Giêsu lập tức kiểm chứng lòng tin của anh. Thánh Gioan miêu tả tiến trình thử thách mà người thanh niên trải qua. Bắt đầu là những người đến xem; sau đó, các Pharisiêu chất vấn anh (bọn họ đe doạ trục xuất anh khỏi hội đường); cuối cùng gặp lại Đức Giêsu và Người hỏi anh câu cuối cùng và quan trọng nhất: “Anh có tin vào Con Người không?” Người thanh niên trả lời: “Thưa Ngài, tôi tin”. Đó là lời tuyên xưng đức tin quan trọng như chúng ta có được trong Giao Ước Mới.
Khi còn trẻ, hay mới theo đạo, không ai trong chúng ta nương theo đời sống đức tin chúng ta được nhận lãnh. Cuộc sống đưa ra quá nhiều thử thách và chúng ta được hỏi đi hỏi lại trong suốt thời gian bị thử thách : “Anh có tin vào Con Người chăng?” Những lúc bị chất vấn, chúng ta trả lời như người thanh niên đã đáp lại khi Đức Giêsu đặt câu hỏi tương tự, “Thưa Ngài, Đấng ấy là ai để tôi tin?” Chúng ta gặp Đức Giêsu một lần nữa ở mỗi chặng đường quan trọng trong cuộc sống của chúng ta.
Khi chúng ta trưởng thành, Đức Giêsu khơi lên hơn cho chúng ta những đức tính phong phú và mới mẻ. Đôi lúc chúng ta cần Người chỉ lối cho những quyết định khó khăn mang tính sống còn. Những lúc khác, chúng ta trở về với Người để chữa lành những khoảnh khắc đổ vỡ của chúng ta. Sau thời gian lầm đường lạc lối chúng ta quay về với Người và nài xin ơn tha thứ. Đối diện với những bất công, chúng ta cần sức mạnh của Người để làm điều ngay chính; khi bệnh hoạn hay tuổi già sức yếu, chúng ta cần Người ban sức mạnh để bước tiếp hành trình… Hơn một lần chúng ta từng hỏi, “Đấng đó là ai, thưa Ngài? (hay, Ngài là ai vậy?) để tôi tin?” Câu trả lời trong chúng ta gặp gỡ với Người là “Anh đã nhìn thấy Đấng ấy và người đang nói với anh đây”. Tại một thời điểm mới trong hành trình đức tin, chúng ta có thể tuyên xưng, như anh mù đã tuyên xưng lúc gặp lại Đức Kitô, “Thưa Ngài, tôi tin.” Đó là một hành vi đức tin quan trọng mà chúng ta có thể thực hiện.
Có lạ không khi mà cha mẹ của người mù bối rối trước tình trạng mới và được chữa lành của anh? Thánh Gioan nói với chúng ta rằng, họ sợ giới cầm quyền có thể trục xuất họ khỏi hội đường. Nhưng họ cũng phải nhận biết rằng điều gì đó phi thường đã xảy ra cho con của họ và giờ đây anh ta có thể tự mình nói về điều đó – ngay cả với những chuyên gia, các nhà cầm quyền tôn giáo. Có những lúc chúng ta không thể cậy nhờ nơi người khác để tìm ra những lời giải đáp hay khuôn mẫu về Đức Giêsu. Khi trưởng thành, chúng ta đón nhận sự chỉ dẫn của đức tin, tuy nhiên, những thách thức trước mắt chúng ta là phải được chuẩn bị để nói gì về cảm nghiệm đức tin của chúng ta – vì đó là điều độc đáo và không ai có thể giống chúngg ta.
Chúng ta đã nhận được ánh sáng, chúng ta được rửa sạch ở giếng rửa tội và vì thế chúng ta có sẵn sàng chia sẻ về những gì đã xảy đến cho chúng ta – như anh mù đã làm. Chúng ta phải sẵn sàng để giải thích đơn giản và cụ thể về Đức Giêsu đối với chúng ta và niềm tin vào Người đã làm nên những khác biệt gì cho cuộc sống của chúng ta. Khi anh mù xác nhận người đã chữa lành với các lãnh đạo tôn giáo, thì lời giải đáp của anh đã khiến anh trở thành kẻ dị hợm trước mắt họ và “họ trục xuất anh”. Có những hậu quả dành cho việc can đảm làm chứng về Đức Giêsu là ai và những gì Người thực hiện cho chúng ta.
Người thanh niên khởi đi từ cảnh mù loà, nhờ Đức Giêsu, anh bắt đầu thấy. Khi anh bị chất vấn và thử thách, câu trả lời của anh về Đức Giêsu ngày càng trở nên sâu sắc và sáng suốt hơn. Trước tiên, anh ám chỉ tới “người gọi là Giêsu”. Rồi anh nói với những người Pharisêu, “Ông ấy là ngôn sứ”. Sau đó, anh nói với họ rằng Đức Giêsu chắc chắn đến từ Thiên Chúa và cuối cùng anh tuyên xưng niềm tin trọn vẹn vào chính Đức Giêsu. Anh đi từng bước, từ đêm tối qua ánh sáng, khi anh gặp thách thức và chống đối.
Theo thánh Gioan, tin vào Đức Giêsu dường như không đơn giản. Niềm tin ấy không chỉ là đưa ra một tín điều. Những gì chúng ta tuyên xưng vào Đức Giêsu, thì phải được thực hiện trong cuộc sống của mình. Khi bị nhạo báng, nghi ngờ và chống đối chúng ta không được phản lại điều chúng ta tin – không có sức mạnh hay quyền lực to lớn nào ngăn cản được chúng ta.
Chúng ta không kiếm được niềm tin. Chúng ta không thể làm nó lớn lên. Nhưng trình thuật nói với chúng ta rằng không chịu thử thách thì có thể niềm tin bị đe doạ và yếu đi. Ngược lại, trong sự nỗ lực thực sự, Đức Kitô tìm kiếm chúng ta để thêm sức và củng cố niềm tin của chúng ta vào Người. Người đã làm điều đó cho anh mù và cả cho chúng ta nữa.
Một lời về bài đọc thứ nhất, xét từ những biểu dấu hiệu bên ngoài, Đavít khó được chọn lãnh đạo dân Israel của Đức Chúa. Ông không nổi bật nhất trong số anh em ông; là đứa con út, nhỏ nhất trong gia đình, đang chăm sóc đàn cừu mà cha ông không nghĩ cần phải gọi về; vậy mà, ngôn sứ Samuel có thể nhận ra ông. Tuy nhiên, Đức Chúa chọn người yếu đuối và nhỏ bé để khiến chúng ta bẽ mặt và nhắc chúng ta chỉ nơi Chúa mới là nguồn sức mạnh, quyền năng và ân sủng. Đức Chúa thấu suốt tận đáy lòng Đavít và thấy ông sẵn sàng tuân phục đường lối và sức mạnh của Đức Chúa. Vì vậy, bất cứ ai cũng không có thể nào nhầm lẫn được rằng sức mạnh của Đavít đến từ Đức Chúa.
Lm. Jude Siciliano, OP
Chuyển ngữ Anh Em HV Đaminh Gò Vấp
4th SUNDAY OF LENT (A) - April 3, 2011
1 Samuel 16: 1b, 6-7, 10-13a; Psalm 23; Ephesians 5: 8-14; John 9: 1-41
By: Jude Siciliano, OP
From ancient times the church has chosen three great narratives from John’s Gospel for the third, fourth and fifth Sundays of Lent. (They appear in our current A cycle readings.) Today we have the second narrative, from John 9, the healing of the man born blind.
This set of readings from John is chosen because, during this season, we have people preparing for Baptism and the passages are appropriate for those being initiated into the faith will be baptized at the Easter Vigil. But the readings also help us all reflect on our identity as baptized Christians in the world.
As we hear these narratives we can’t help but note how much longer they are than our usual Sunday passages from Matthew, Mark, and Luke. (I would use the longer versions and not the shorter clipped options. John has written powerful narratives and it would do them an injustice to slice them up for the sake of brevity.) In these fuller narratives John invites us to both observe how people come to faith and then to grow along with them into a deeper appreciation of who Jesus is for us. As he says at the end of his gospel, John has written so that, "you may believe that Jesus is the Messiah, the Son of God and that through this belief you may have faith in his name" (20:31). Today, with the example of the man born blind, we have another opportunity for a personal encounter with Jesus and to experience a deeper knowledge of him for this moment of our lives.
The miraculous healing of the blind man comes quickly in the narrative. Jesus goes over to the him, anoints his eyes with the mud made from his saliva and tells him to wash at the Pool of Siloam. He does and gains his sight. But that’s just the beginning. To receive physical sight in the Scriptures is a symbol for gaining spiritual sight–faith. As the Letter to the Ephesians puts it today, "You were once darkness, but now you are light in the Lord." Through his death Jesus has destroyed the powers of darkness. Faith has opened our eyes; now we see and are called to, "Live as children of light...."
We will note throughout the story how the man’s faith grows. It will be a clue to our own deepening in faith. The blind man’s healing represents the first moments of faith for all of us. Fuller sight doesn’t come immediately. His new sight must grow and, after being enlightened in baptismal washing, so must ours,.
Notice the exchange between Jesus and his disciples at the beginning of the story. They asked him, "Rabbi who sinned this man or his parents?" The popular belief at the time was that sickness, or any affliction, was the result of sin. People still tend to draw the conclusion when sickness or tragedy hits them. They say things like, "I must have done something wrong because God is punishing me." It’s difficult enough to struggle through hard times, much less to be thinking that God is the source of our troubles. By his miracles and, in particular, today’s story, Jesus reveals that God has joined us in our struggles and afflictions and desires our well-being. In light of today’s gospel we are asked, "Don’t you see? Don’t you believe that if you see Jesus in faith, then you can see the healing hand of God reaching out to you?"
John includes in his story familiar Christian images and language to help us "see" who Jesus is. For example: Jesus’ anointing of the man’s eyes and then the washing in the pool, bring sight to him – an allusion to Baptism.
When he receives his sight the man immediately has his faith tested by Jesus’ protagonists – and so do we. John describes the testing process the man undergoes. The onlookers start the process; then he is questioned by the Pharisees (they threaten him with expulsion from the synagogue); finally he meets Jesus again and Jesus puts the final and most important question to him: "Do you believe in the Son of Man." The man answers, "I do believe Lord." That’s as big a statement of faith as we get in the New Testament.
None of us coasts through life on the faith we had when we were young, or when we first converted. Life figures out too many ways to test us and, during those testing periods, we are repeatedly asked, "Do you believe in the Son of Man?" Each time we are asked we respond as the man did when Jesus asked the same question, "Who is he sir, that I may believe?" We meet Jesus anew at each important stage and milestone of our lives.
Jesus takes on newer and varied identities for us as we mature. Sometimes we need him for guidance for difficult life-altering decisions. Other times we turn to him for healing at our broken moments. After a period of wandering we return to him and ask his forgiveness. We face injustices and we need him as strength, so we can make things right. We are in failing health or we are aging and we need his strength to help us on our journey. Etc. More than once we also ask, "Who is he Sir (or, "Who are you sir) that I may believe?" His answer at the current point of our encounter with him is, "You have seen him and the one speaking with you is he." At a new point in our faith journey we can profess, as the blind man did at his later encounter with Christ, "I do believe Lord." And that too is about as big an act of faith as we can make.
Isn’t it curious that the blind man’s own parents are confused by his new, healed condition? John tells us they feared the authorities might expel them from the synagogue. But they must also recognize that something extraordinary has happened to their son and that he now can stand on his own and speak about it – even to the so-called experts, the religious authorities. There comes a point when we can’t rely on others to provide us with answers or formulas about Jesus. We receive instruction in our faith as we grow, but the challenge placed before us is that we must be prepared to speak out of our own faith experience – for it is unique and no two of us are exactly alike.
We have received sight, we have been washed at the baptismal pool and so we have to be ready to give our own accounting of what has happened to us – just as the blind man did. We must be prepared to put into plain and personal language who Jesus is for us and what difference our faith in him makes in our lives. When the blind man identified who cured him to the religious authorities his response put him at odds with them and "they threw him out." There are consequences for bold witnesses to who Jesus is and what he has done for us.
The man started in darkness and then, because of Jesus, he began to see. As he was questioned and challenged his response about Jesus grew more profound and insightful. First, he refers to "the man called Jesus." Then he tells the Pharisees, "He is a prophet." Later he says to them that Jesus must be from God and finally he confesses full faith to Jesus himself. He went stage by stage, from darkness to light, as he met challenges and opposition.
John is not making faith in Jesus sound easy. It’s not just quoting a creedal formula. What we profess about Jesus in our lives must be acted upon. When we meet ridicule, skepticism and opposition we cannot back down on what we believe–no matter the strength or authority of those opposing us.
We don’t earn our faith. We don’t make it grow. But the story tells us that we are not left on our own to face the challenges that might weaken or threatened our faith. Quite the contrary, in the very struggle Christ seeks us out to strengthen and confirm our faith in him. He did it for the blind man and he does it for us.
A word about the first reading. Judging from the usual outward signs, David was hardly the most obvious choice to lead God’s people Israel. He wasn’t the most outstanding of his brothers. He was his parents’ youngest son, of so little statue that his father didn’t think to call him in from tending the sheep so that Samuel might see him. But God chooses the weak and least likely to confound us and remind us just where the source of power, authority and grace lie–with God. God looked into David’s heart and saw it ready to submit to God’s guidance and authority. Thus, there would be no mistaking to anyone where David’s power came from–it was from God.
Fr.Jude Siciliano, OP
dongcong.net
March 29, 2014
.