Chăm
bón vườn nho
Từ khi tôi tới tuổi khôn, mỗi năm cứ đến ngày sinh nhật tôi mẹ
tôi đều hỏi cùng một câu hỏi: "Con ước muốn gì?" Những
câu trả lời của tôi mỗi năm một khác: muốn bánh kẹo, đồ chơi,
áo quần đẹp, ba mẹ dẫn đi đó đây, đi chơi với bạn, muốn có xe,
có tiền, muốn đi dự tiệc, đi với bạn trai...
Những ước muốn của tôi không làm mẹ vui trọn vẹn.
Mẹ
cố gắng làm vừa lòng tôi, nhưng mẹ chờ đợi một câu trả lời cao
thượng, có ý nghĩa hơn. Mẹ lặng lẽ đặt vào phòng tôi một quyển
sách thiêng liêng, và kẹp vào đấy một câu khôn ngoan theo đường
lối của Chúa. Tôi nhìn lướt qua cách hờ hững...
Tôi lớn khôn dần, mẹ cũng ngày một già đi... rồi mẹ nằm liệt giường...
Một sáng mùa xuân, mẹ nhắm mắt ngàn thu. Một cỗ xe tang đưa mẹ
ra khỏi nhà, để không bao giờ trở về. Từ đó không còn ai hỏi tôi
ước muốn gì trong ngày sinh nhật của tôi nữa... Tôi bắt đầu lần
trở về kỹ niệm. Những quyển sách của mẹ tặng bây giờ đối với tôi
quý giá hơn mọi thứ trên đời, những dòng chữ viết tay nhắn nhủ
sự khôn ngoan thánh thiện trở thành những di chúc mà hiện giờ
tôi cố thực hiện...
Mẹ luôn sống cho hạnh phúc của người khác. Hạnh phúc của người
khác là niềm vui của mẹ. Không ai đến với mẹ mà không nhận được
gì về vật chất lẫn tinh thần - một thái độ lắng nghe khiêm tốn
và cảm thông tâm sự của người khác, một lời an ủi, một câu kinh,
một nụ cười, và một món quà nào đó...
Lúc Dì Hai trở bịnh nặng, mẹ tuy ở xa cũng cố gắng vài ngày về
thăm dì một lần, nâng đỡ dì trong những lúc mệt nhọc cho đến khi
dì qua đời. Mẹ dẫn chúng tôi đi viếng nghĩa trang, cắm lên mộ
dì và những mộ lân cận những cây hoa nhỏ. Mẹ bảo chúng tôi mang
nước đến tưới, "để những cây hoa này được sống"... Lúc
cô Năm nằm nhà thương, mẹ đến thăm mỗi chiều tối, ngồi quay lưng
vào giường, bảo "Chị Năm dựa vào lưng em cho đỡ mệt".
Rồi cô Năm mất đi, mẹ cũng mang đến nghĩa trang đặt trước những
nấm mộ những cây hoa nhỏ, và cũng bảo chúng tôi tưới nước "để
những cây hoa này được sống".
Đến lượt ba chúng tôi qua đời, mẹ cũng đến nghĩa trang và cắm
lên những nấm mộ những cây hoa nhỏ, và cũng tưới "để những
cây hoa này được sống..." Trước khi ra về, mẹ nói với ba
một cách nhẹ nhàng và kính trọng, "Tạm biệt. Tôi tha thứ
cho ông từ lâu, và tôi cũng xin Chúa tha thứ cho ông..."
Mẹ ơi, những việc làm của mẹ đã vun tưới cho cây nho bé nhỏ đời
con lớn lên dần theo tầm mức Chúa mong đợi, và bây giờ con có
thể dâng lên mẹ câu trả lời làm mẹ vui lòng nhất. Mẹ có nghe con
không? "Con muốn làm một nữ tu thánh thiện, 'để tưới cho
những cây nho khác được sống'." Bây giờ mẹ đang ở trên thiên
đàng, sự chăm tưới của mẹ cho đời con càng dồi dào, hiệu quả...
Mẹ đã âm thầm tưới vào hồn con sức sống và lời mời gọi của Chúa:
"Hãy đi làm vườn nho cho Cha".
Hỡi những người làm cha mẹ, những người mang danh Kitô hữu, xin
hãy chăm tưới những cây nho bé nhỏ Chúa đã trồng vào vườn của
quý vị, bằng những lời dạy bảo, bằng việc làm, bằng lời cầu nguyện...
để chúng được sống và lớn lên, vươn cao trong ánh sáng của Thiên
Chúa từ bây giờ cho đến ngàn đời...
Sr.
Tố Nhung
MINH HOA LỜI CHÚA
CHÚA NHẬT 26 THƯỜNG NIÊN - Năm A
(Ed. 18, 25-28; Pl. 2, 11; Mt. 21, 28-32)
Tuân Hành Thánh Ý Chúa
Tin mừng theo thánh Mat thêu: Mt. 21, 28-32
Các ông nghĩ sao: Một người kia có hai con trai. Ông ta đến nói với người thứ nhất: "Này con, hôm nay con hãy đi làm vườn nho". Nó đáp: "Con không muốn đâu!" Nhưng sau đó, nó hối hận, nên lại đi. Ông đến gặp người thứ hai, và cũng bảo như vậy. Nó đáp: "Thưa Ngài, con đây!" Nhưng rồi lại không đi. Trong hai người con đó, ai đã thi hành ý muốn của người cha? Họ trả lời: "Người thứ nhất". Đức Giêsu nói với họ: "Tôi bảo thật các ông: những người thu thuế và những cô gái điếm vào nước Thiên Chúa trước các ông. Vì ông Gioan đã đến chỉ đường công chính cho các ông, mà các ông không tin ông ấy; còn những người thu thuế và những cô gái điếm lại tin. Phần các ông, khi đã thấy vậy rồi, các ông vẫn không chịu hối hận mà tin ông ấy".
1. Cây đinh rỉ sét và cong quẹo
"Người cha đến nói với đứa con thứ nhất: Này con, hôm nay con hãy đi làm vườn nho. Nó đáp: Con không muốn đâu. Nhưng sau đó nó hối hận, nên đi" (Mt. 21, 28-29).
Một người nghiện rượu. Ông cũng xa rời Thiên Chúa và gia đình.
Một hôm trong khi đi đường, ông hối hận vì cuộc sống hiện tại của mình, khi ông thấy một cây đinh rỉ sét và cong quẹo. Cây đinh đó nhắc nhở ông về bản thân và cuộc đời ông. Vì vậy, ông nhặt nó đem về nhà. Ông đặt nó lên đe, gò cho thẳng lại và lau sạch rỉ sét. Một giờ sau, cây đinh mới lại.
Cũng thế, ông cũng có thể uốn nắn và thanh tẩy cuộc đời ông. Suy nghĩ đó đã đem lại cho ông một sự biến đổi: ông bỏ rượu, trở về với Thiên Chúa và gia đình. Hiện nay ông vẫn giữ cây đinh đã được gò thẳng và lau sạch đó trong ví của mình.
Đã có bao giờ tôi hầu như giống cây đinh cong quẹo và rỉ sét đó không? Điều gì đã làm tôi thay đổi?
"Ai sám hối thì đã được sạch tội rồi" (Seneca) (Trích "Viễn tượng 2000").
2. Trong căn phòng khách sạn
Tomas Merton mồ côi cha mẹ năm lên 16 tuổi. Năm lên 23, cậu gặp được Chúa Kitô. Năm 24 tuổi, chàng làm phóng viên tờ Nữu Ước thời báo. Năm 26 tuổi, chàng thu gom tài sản vào cái túi vải, đến sống ở Kentucky và trở thành một thầy dòng chiêm niệm.
Trong cuốn "tự thuật", Tomas Merton thuật lại tiến trình hối cải của mình: Sau khi tốt nghiệp trung học, cậu đi du lịch qua Âu Châu và ở trọ trong khách sạn, cuộc đời buông thả. Nhưng cũng chính ở đây, một đêm nọ cậu ý thức tội lỗi của mình và ước muốn thoát khỏi thảm cảnh đó. Cậu cầu nguyện và đây là lần đầu cậu thực sự cầu nguyện và xin Chúa giúp cậu thoát khỏi quyền lực xấu xa cầm giữ tâm hồn cậu.
Câu chuyện Tomas Merton hôm nay minh họa sự hối lỗi của người con trong Tin Mừng hôm nay: "Nó hối hận nên lại đi làm vườn nho" (Mt. 21, 29)
Điều gì giúp con người hối cải?
Thần học gia Soren Kierkegaard nói: "Không có tình trạng đã thành Kitô hữu mà chỉ có tình trạng đang trở thành Kitô hữu". Như thế việc hoán cải là một tiến trình kéo dài cho đến lúc lìa đời, chứ không bao giờ chấm dứt. Và việc hối cải phải qua 3 giai đoạn:
Trước hết là sự bất mãn về kiếp sống sai trái hiện tại của mình.
Kế đến là quyết tâm làm một điều gì đó cho cuộc đời mình.
Sau cùng là thực hiện cho mình cuộc sống mới tốt đẹp đúng đắn.
Do đó, Lời Chúa trong các bài đọc hôm nay mời gọi chúng ta khám phá cuộc sống của mình, để thấy những gì sai trái, những gì chưa thích hợp với Ý Chúa thì lo tu chỉnh lại. (Theo "Sunday homilies").
3. Con người bất lực
Thánh Phaolô đã xưng thú sự bất lực của ngài: "Tôi không hiểu nổi chính tôi, điều tôi muốn làm thì tôi không làm nổi; còn điều tôi ghét thì tôi lại làm. Ý muốn làm điều tốt thì thực sự có trong tôi, nhưng việc thực hiện thì không" (Rm. 7,15).
Thánh Phao lô là một trong số các tông đồ nhiệt thành năng nổ nhất của Chúa. Thế mà Thánh Nhân cũng phải nhìn nhận sự bất lực của bản thân mình. Sự bất lực của Thánh Nhân minh họa cho trường hợp hai người con trong Tin Mưng hôm nay. Khi người cha kêu gọi đi làm vườn nho, một người trả lời: "Con không muốn đâu! Nhưng sau đó nó hối hận nên đi". Còn người kia thì đáp: "Thưa ngài, con đây! Nhưng rồi lại không đi". (Mt. 21, 29-30)
Sau những kinh nghiêm sống đạo, chắc chắn chúng ta cũng ý thức về những bất lực của chúng ta. Chúng ta muốn vượt qua những yếu đuối để thực hiện các điều Chúa dạy, thực hành theo ý Chúa muốn, nhưng rồi chúng ta lại không làm nổi. Chúng ta hãy nhìn lại Thánh Phaolô. Ngài thú nhận không làm được điều tốt ngài muốn, nhưng cứ làm điều xấu ngài không muốn.
Nhưng chính trong những bất lực này, ngài cảm nhận được ơn Chúa nâng đỡ, như Lời Chúa hứa: "Ơn Ta đủ cho con". Và Ngài đã tin tưởng phó thác vào tình thương nâng đỡ của Chúa.
Còn chúng ta thì sao?
Trong lúc cảm nhận những bất lực của bản thân, chúng ta tin tưởng vào ơn nâng đỡ, sự trợ giúp quyền năng của Chúa, hay cậy dựa vào khả năng bất lực của chúng ta hoặc một thế lực nào, một người nào khác.
Chúng ta hãy nhớ: chính nhờ chúng ta ý thức được sự bất lực của chúng ta mà Chúa Giêsu có thể bước vào cuộc sống chúng ta, như một Thiên Chúa có sức nâng đỡ phù trợ chúng ta, vì Người đã hứa: "Ơn Ta đủ cho con..."
4. Ngôn hành bất nhất
Tại một tu viện cổ kính, sau khi tiếng chuông nhà nguyện vang lên, các tu sĩ tập hợp nơi hành lang nguyện đường, chào đón một tập sinh mới trải qua giai đoạn thử thách, để trở nên thành viên chính thức của tu viện. Thầy giáo tập Laisasi trình bề trên:
- Thưa bề trên, con xin trình lên bề trên tập sinh Laicoasi. Trước đây tập sinh này là một con người hống hách ươn ngạnh, nhưng nay đã trở thành người mới, đáng được vào hàng ngũ tu sĩ chúng ta.
Thế là tập sinh Laicoasi được lệnh lên đứng trước các tu sĩ. Thầy giáo tập bắt đầu chữi bới và nặng lời phỉ báng tập sinh. Thầy còn tát vào mặt anh, đánh anh té xuống đất. Tập sinh Laicoasi vẫn im lặng, khiêm nhường, kiên nhẫn chịu thử thách.
Vị tu viện trưởng hết sức xúc động trước sự biến đổi lớn lao của tập sinh và tuyên bố:
- Tập sinh Laicoasi đã trải qua khảo hạch về kiên nhẫn, nên kể từ nay anh được trở nên thành viên chính thức của tu viện chúng ta. Xin chúc mừng và chào Laicoasi.
Bỗng đột ngột Laicoasi quay lại đánh thầy giáo tập tới tấp. Rồi anh cười nhìn thầy giáo tập đang nằm sóng sượt trên đất. Vị tu viện trưởng hoảng hốt hỏi:
- Sao anh đánh thầy giáo tập?
- Thưa bề trên, con muốn thử thầy giáo tập của con, xem thầy có thực hành những gì thầy đã dạy con không?
Câu chuyện vui trên đây minh họa thái độ của hai người con trong Tin Mừng hôm nay. Khi người cha bảo đứa con thứ nhất: "Này con, hôm nay con hãy đi làm vườn nho. Nó đáp: Con không muốn đâu! Nhưng sau đó, nó hối hận, nên lại đi. Ông đến gặp người thứ hai, và cũng bảo như vậy. Nó đáp: Thưa Ngài, con đây! Nhưng rồi lại không đi" (Mt. 21, 28-30)
Người con thứ nhất là người "ngôn hành hiệp nhất". Con người "ngôn hành hiệp nhất" chẳng những làm tròn bổn phận đối với mọi người mà còn được mọi người tôn trọng, vì lời họ nói luôn đi đôi với việc họ làm. Họ cũng là người khiêm nhường và can đảm. Một khi đã hứa là sẽ nỗ lực hết sức lực thực hành lời hứa. Họ biết rằng lời hứa của họ có liên quan đến vận mệnh người khác.
Còn người con thứ hai mà không làm, tức là "ngôn hành bất nhất". Họ hứa cách cẩu thả, không suy nghĩ xem mình có khả năng thực hiện điều mình hứa không. Những con người như thế, thoạt nhìn người ta tưởng họ là những người tốt, nhưng đó lại là những con người thiếu trách nhiệm, dối trá, sẽ gây đau khổ thất vọng cho người mong chờ lời hứa của họ được thực hiện.
Đó chỉ là bình diện nhân bản. Còn trong bình diện thiêng liêng, chúng ta cố gắng "ngôn hành hiệp nhất" trong suốt cuộc đời chúng ta đối với Thiên Chúa, vì Ngài là Đấng trung tín, luôn giữ đúng lời hứa với chúng ta. Ngài đã lên án gắt gao các biệt phái và kinh sư về thái độ "ngôn hành bất nhất" của họ. (Theo "Ánh sáng thế gian").
5. Khiêm tốn
Trên chiếc xe lửa tiến về Paris (Pháp) một sinh viên trẻ ngồi bên một cụ già. Chỉ ít phút sau khi xe chuyển bánh, cụ rút trong túi áo ra chuỗi tràng hạt và cầu kinh.
Cậu sinh viên nhìn cụ lần chuỗi có vẻ bực bội nên lên tiếng:
- Cụ còn tin nhảm nhí à?
- Tôi tin. Còn cậu, cậu không tin sao?
Người sinh viên cười ngạo nghễ:
- Lúc nhỏ tôi tin. Nhưng bây giờ làm sao tin được. Khoa học đã giải thoát tôi khỏi những chuyện phù phiếm đó. Cụ hãy ném bỏ tràng chuỗi đó đi. Hãy học những khám phá mới của khoa học. Cụ sẽ thấy những gì cụ tin từ trước đến giờ toàn là mê tín dị đoan.
Cụ già điềm nhiên hỏi lại:
- Cậu vừa nói những khám phá mới của khoa học. Cậu có thể giúp tôi biết được không?
Cậu sinh viên khoái chí đề nghị:
- Cụ cứ cho tôi địa chỉ. Tôi sẽ gởi sách cho cụ học. Cụ sẽ say mê khoa học ngày nay thôi.
Cụ già từ từ lấy ra tấm danh thiếp trao cho cậu sinh viên. Đọc qua danh thiếp, người sinh viên xấu hổ tái mặt, lặng lẽ sang toa khác. Vì tấm danh thiếp ghi rõ: "Louis Pasteur, viện nghiên cứu khoa học Paris".
Louis Pasteur, nhà bác học thời danh nước Pháp đã không vì sự học cao hiểu rộng của mình mà vênh vang tự đắc như người sinh viên trẻ tuổi kiêu căng, mới lem nhem hiểu biết khoa học. Cụ vẫn khiêm tốn tin tưởng và cầu nguyện với tinh thần đơn sơ, phó thác. Cụ đã thực hành bài học của Chúa Giêsu:"Hãy học cùng Ta, vì Ta hiền lành và khiêm nhượng thật trong lòng" (Mt. 11, 29).
Thánh Phaolô đã xác quyết trong bức thư của bài đọc hai hôm nay:
"Đức Giêsu vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn rút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân, sống như người trần thế" (Pl. 2, 6-7).
Là Kitô hữu, muốn theo gót Chúa Giêsu, chúng ta không thể chọn con đường nào khác hơn sống khiêm tốn, hạ mình xuống như Thầy chúng ta, để được Thiên Chúa nâng lên cõi sống muôn đời, và "tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu" (Pl. 2, 9)
(Theo "Maria Mẹ tuyệt mỹ).
|