dongcong.net
 
 

Lễ Chúa Hiển Linh , năm B

January 3, 2015

198.  Lễ Hiển Linh -  năm B. 

Ngày 04 . 01. 2015

những đạo sĩ

tâm linh vào đời - Lung Linh

Lễ hiển linh, chúng tôi xin giới thiệu 4 bài xưa cũ

Nhưng vẫn còn luôn  rất mới cho đời sống tâm linh sống động

1.     Người đạo sĩ thứ Nhất:   Trần Duy Nhiên

2.     Người đạo sĩ thứ Tư:   Trần Duy Nhiên

3.     Vị đạo sĩ thứ Năm:   Khổng Nhuận

4.     Chúa hiển linh trong ta:   Lung Linh

 

NGƯỜI ĐẠO SĨ THỨ NHẤT 

Trần Duy Nhiên

Tôi tên là Gaspar, một trong ba người đạo sĩ đã đến dâng của lễ bên máng cỏ ở Bêlem.  Hai người bạn của tôi là Melchior và Balthazar.

Từ lâu rồi, tôi mãi ngắm nền trời sao, và hôm ấy, ngôi sao tôi chờ đợi xuất hiện.  Các bạn từng có hình ảnh về sao lạ ở Bêlem, nên các bạn hình dung đó là một ngôi sao khác thường, với một cái đuôi thật dài chỉa thẳng về hang đá.  Một ngôi sao mà không ai có thể nhận lầm được.

Xin thưa với các bạn, nếu các bạn nghĩ như thế thì các bạn lầm rồi đấy.  Ngôi sao ấy không khác với các ngôi sao bình thường đâu.  Tôi đã chờ đợi nó từ bao nhiêu năm trường mà khi xuất hiện, tôi vẫn còn do dự.  Tôi đã chỉ cho bao nhiêu người xung quanh, cho bà con họ hàng, cho thân bằng quyến thuộc.  Họ chỉ nhìn thoáng rồi thôi.  Họ bảo rằng giữa hằng hà sa số tinh tú trên trời thì ngôi sao ấy cũng chẳng có gì đặc biệt.  Không ai chịu lên đường với tôi, rốt cuộc tôi phải đi một mình.  Không ai muốn đặt niềm tin vào một vì sao, mà xét cho cùng, có thể chỉ là một ngôi sao như trăm ngàn ngôi sao khác.  Nhưng riêng tôi thì tôi phải ra đi, bởi vì tôi không thể đặt ngôi sao ấy đồng hàng với những ngôi sao bình thường được.

Khi gặp được Melchior và Balthazar, niềm phấn khởi của chúng tôi có gia tăng.  Nhưng dù sao cũng chỉ là ba người thức giấc bước đi trong đêm tối cố theo một ngôi sao, trong khi mọi người khác đang yên hàn trong giấc ngủ.  Càng đi chúng tôi càng mệt mỏi.  Khi thể chất mệt nhoài, thì tinh thần cũng sa sút, và những gì chúng tôi tin tưởng lúc khởi hành cũng dần dần nhạt phai.  Nhất là khi trên nền trời hiện ra nhiều vì sao mới, sáng sủa hơn, đẹp đẽ hơn, gần gũi hơn.

Thế nhưng chúng tôi cũng bám vào ngôi sao ban đầu, bám vào một cách cố chấp, vì chúng tôi đã tự hứa sẽ trung thành với ngôi sao đã thúc dục chúng tôi lên đường.

Rồi chuyện bi đát đã xảy ra: Ngôi sao của chúng tôi đã biến mất.  Bây giờ chúng tôi mới thực sự cô đơn.  Ba chúng tôi nhìn nhau không dám nói một lời.  Chúng tôi không tìm ra lời nào để khích lệ nhau.  Đức tin thúc dục chúng tôi đi tới, lý trí bảo rằng chúng tôi phải quay về.  Và chúng tôi im lặng đi bên nhau, cô đơn giữa những người cùng chí hướng.  Chúng tôi bước đi trong đêm tối, đêm tối trên trời, và đêm tối trong lòng.  Với tâm trạng đó, chúng tôi tiến về Giêrusalem.

Đến Giêrusalem, chúng tôi cảm thấy mình như rồ dại.  Chúng tôi chờ đợi một Giêrusalem tưng bừng mở hội đón chào đấng Messia, nhưng trái lại chúng tôi bắt gặp một Giêrusalem hờ hững.  Giêrusalem là nơi phát xuất Kinh thánh, là nơi của Lời hứa, vậy mà Giêrusalem chẳng hay biết gì cả.  Điều này chứng tỏ rằng chúng tôi đã sai lầm, chúng tôi đã bị một ngôi sao vớ vẩn nào đó đánh lừa. Nhưng dù sao, chúng tôi vẫn tiếp tục.  Chúng tôi sẽ đi ngược lại với mọi chứng cớ, vì chúng tôi là những người đã bị một vị sao trên trời cuốn hút; chúng tôi không thể lùi lại.  Chúng tôi sẽ là những người khôn ngoan nhất hoặc sẽ là những người rồ dại nhất.

Chúng tôi phải bước tới.  Đến gặp Hêrôđê.  À! thì ra cũng còn một người thức tỉnh.  Ông niềm nở đón tiếp chúng tôi, ông cho gọi các luật sĩ đến chỉ đường cho chúng tôi về Bêlem; ông mời chúng tôi trở lại báo tin cho ông biết để đi thờ lạy …

Mãi sau này chúng tôi mới biết được rằng vì quyền lợi mà ông thức tỉnh chứ không phải vì niềm tin.  Thì ra người ta dễ dàng thức tỉnh vì quyền lợi hơn là vì niềm tin.  Bởi thế mà Hài Nhi đã bị kết án tử hình trước khi chúng tôi đến thờ lạy.

Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình về Bêlem như những người say, dân chúng Giêrusalem đang tựa cửa đứng nhìn.  Chúng tôi đã bao nhiêu đêm ngày lặn lội đến triều bái vị vua mới sinh.  Còn họ, họ không buồn ngưng cuộc sống bình thường lấy một ngày để đến Bêlem kiểm chứng.  Phải chăng họ đã chờ đợi quá lâu rồi nên bây giờ không còn tha thiết gì nữa?  Phải chăng niềm tin của chúng tôi chỉ là ảo tưởng?

Lúc đến Giêrusalem, chúng tôi đã đi ngược lại quan niệm của những người bàng quan.  Giờ này về Bêlem, chúng tôi đi ngược lại với quan niệm của những người được tuyển chọn.  Dưới mắt mọi người, chúng tôi là những kẻ bất bình thường, nếu không phải là những người khờ khạo.

Và này, ngôi sao lại xuất hiện, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười mà nước mắt tuôn trào.  Không! Ngôi sao xuất hiện không phải để chỉ đường, vì chúng tôi đã biết đường về Bêlem.  Ngôi sao xuất hiện không phải để củng cố niềm tin, vì chúng tôi vẫn tin tưởng, tin tưởng một cách ngoan cố, tin tưởng ngay trong lúc ngỡ rằng mình nghi ngờ.  Ngôi sao xuất hiện như một bằng chứng tình yêu đáp lại tình yêu.

Chúng tôi đã đến Bêlem dâng lên hài Nhi những của lễ vật chất kèm với tấm lòng thành của mình.  Chúng tôi đã tìm được kho tàng quí giá nhất.  Đối diện với hài Nhi, chúng tôi hiểu rằng, khi ra đi, chúng tôi đã không có một của lễ nào xứng đáng để dâng lên Ngài.  Chúng tôi quả đã mang theo vàng, nhũ hương và mộc dược.  Nhưng những của lễ đó hoàn toàn không có giá trị nếu không kèm theo những đau khổ, những cực nhọc, những lo âu, những thử thách, những đêm tối trong lòng.

Nhờ vậy mà chúng tôi đuợc thấy ánh sáng trong đêm Bêlem này.  Bây giờ chúng tôi có thể ra về, chúng tôi trở về rón rén, im lặng vì chúng tôi đã tìm được kho tàng mà những vị vua chúa không thèm, một kho tàng mà họ ghét bỏ và muốn tiêu diệt.

Vâng, Hêrôđê đã ra lệnh cho binh sĩ chỉnh tề gươm giáo.  Chúng tôi không trở lại với Hêrôđê, chúng tôi đã thất hứa.  Các bạn không trách chúng tôi chứ?  Chúng tôi đành thất hứa với một ông vua, chứ làm sao chúng tôi có thể phản bội hài Nhi.

Tôi tin rằng các bạn thông cảm với chúng tôi, bởi vì hành trình của chúng tôi cũng chính là hành trình của các bạn ngày hôm nay.  Hành trình của những người hướng về một ngôi sao có khi đã tắt, và âm thầm tiến về Bêlem.

 

NGƯỜI  ĐẠO   THỨ  

Trần Duy Nhiên

Có lẽ tôi cũng cần phải lên tiếng, bởi vì nếu hôm nay tôi im lặng, tôi sẽ là một tên vô ơn bạc nghĩa nhất trên đời. Tôi là một người đã đến bên hài nhi với hai bàn tay trắng và đã nhận tất cả nơi Giêsu.  Tôi là một trong muôn ngàn người đến với Giêsu, nhận lấy thật nhiều rồi ra đi lặng lẽ.  Tôi là người đạo sĩ thứ tư, người đạo sĩ đến sau cùng và Phúc âm không đề cập đến.  Cố nhiên tôi cũng đã chuẩn bị một lễ vật dâng lên hài Nhi, nhưng vì lơ đễnh tôi đã để rơi rớt.

Ngày tôi phát hiện vì sao lạ, tôi đã mở kho tàng mình và lấy ra ba viên ngọc quí nhất để làm của lễ tiến dâng.  Tôi đã chậm trễ dọc đường nên không tới kịp như ba vị trước.

Trên đường đi, tôi đã gặp một cụ già hấp hối, đói rét và bệnh tật nhưng không có ai chăm sóc. Tôi đã yếu lòng nên lấy ra một viên ngọc để nhờ người chăm sóc cụ già ấy.  Đó là lý do đầu tiên làm tôi chậm bước.  Ngày hôm sau, tôi lên đường một mình.  Khi qua một khu rừng thưa, tôi nghe có tiếng thét thất thanh, tôi đã dừng lạc đà rồi tò mò chạy đến.  Tôi thấy có mấy tên côn đồ muốn hành hung một phụ nữ.  Tôi không đủ sức đánh chúng, nên đành phải rút viên ngọc thứ hai mà mua lấy tự do cho người bất hạnh kia.  Thế là tôi chỉ còn một viên ngọc cuối cùng.  Tôi quyết sẽ không phung phí vì bất cứ một lý do gì nữa. Nhưng rồi tôi lại không giữ được lời tôi nguyện.

Khi đến gần Bêlem, bỗng thấy lửa rực trời.  Những người lính của Hêrôđê đang giết những trẻ em.  Gần một ngôi nhà bốc lửa, một tên lính nắm xốc ngược một hài nhi định lấy gươm mà đâm thâu, và dưới chân là người mẹ quì khóc gào không ra tiếng…  Tôi bỗng quên lời hứa với chính mình và đem viên ngọc thứ ba trao cho tên lính để nó trả đứa bé lại cho người mẹ khốn cùng.  Thế là hết, tôi chẳng còn gì nữa.  Tôi đã đi bao nhiêu đêm ngày đến đây mong triều bái vị vua mới sinh, thế mà tôi lại đến với hai bàn tay trắng.  Dù sao thì tôi cũng phải đến để xin lỗi Ngài.

Tôi cúi mặt bước vào hang đá.  Tôi nghẹn ngào khi thấy vàng ròng, nhũ hương và mộc dược của những người đi trước tôi.  Tôi không còn lòng dạ nào nói lên lời xin lỗi.  Tôi quì xuống cạnh máng cỏ, úp mặt vào lòng bàn tay, mặc cho dòng nuớc mắt tuôn trào.

Nhưng kìa, sao nước mắt tôi hôm nay ấm thế?…  Không, không phải là nước mắt, nhưng là đôi tay ấm áp của Chúa Hài Nhi đang nắm lấy tay tôi.  Chúa Hài Nhi không lộ vẻ trách móc, nhưng nhìn tôi âu yếm, trên môi nở một nụ cười.  Và tôi cảm thấy tràn đầy bình an.  Tôi chợt hiểu rằng, tôi là người duy nhất lãnh nhận tất cả nơi Hài Nhi, bởi vì tôi chẳng có gì để tiến dâng cả.  Tôi hiểu rằng nếu tôi đến bên hài nhi với ngọc ngà châu báu thì có thể tôi đã trở về không, bởi vì lòng tôi đầy ắp tự mãn nên không còn chỗ để chứa chất bình an của Ngài.  Nhưng tôi đã đến bên hài nhi với đôi bàn tay trắng, và cõi lòng trống không, vì thế tôi đã nhận được bình an tràn đầy.

Vì thế mà hôm nay tôi bắt buộc phải nói lên một lời cảm tạ. Tôi muốn nói với các bạn rằng nếu bạn còn một của cải vật chất hay tinh thần nào đó mà bạn dành cho Hài Nhi, thì hãy phân phát cho người khác; các bạn hãy đến bên Hài Nhi như tôi, đến với sự khó nghèo trong lòng và với hai bày tay trắng, thì rồi các bạn sẽ nhận được tất cả.

Trần Duy Nhiên – Trích Chia Sẻ Giáng Sinh

 

HÀNG TRIỆU VỊ ĐẠO SĨ THỨ NĂM

Khổng Nhuận

Sau khi Vị Đạo Sĩ Thứ Tư tạm biệt Hài nhi Giêsu, mãi tới năm 1985 một vị Đạo Sĩ Thứ Năm - sống vào cuối kỷ thứ Hai mươi  - mới lên đường.

Vào lúc này, ngôi sao Belem đã biến mất từ đời thủa nào rồi, nên Vị Đạo Sĩ Thứ Năm – bất cứ Kitô hữu nào cũng vốn là Vị Đạo Sĩ Thứ Năm  - chỉ còn có thể nhìn lên bầu trời Kinh Thánh để tìm xem ngôi sao nào sẽ hướng dẫn mình tới Chúa .

Sau đây là tâm tình chia sẻ về kinh nghiệm tìm kiếm ngôi sao của Vị Đạo Sĩ Thứ Năm:

Theo kinh nghiệm cá nhân, tôi phải tìm kiếm từng tia sáng một, có khi cả tuần mới bắt gặp một tia sáng, chứ không phải thấy ngay một lúc vì sao sáng chói - huy hoàng ánh quang.

Đây là một quá trình cam go nhưng đầy thú vị với những khám phá bất ngờ trong niềm vui lâng lâng.

Tôi không tài nào viết được vỏn vẹn trong vài trang toàn bộ công cuộc khám phá những tia sáng và tập sống trong ánh sáng suốt gần 20 năm qua, vì thế tôi chỉ tóm gọn hết sức và dẫn chứng một vài kinh nghiệm chập chững trong năm đầu tiên qua các đề mục sau:

 

1.     Mục đích

Nghe người ta nói quá nhiều về Thiên Chúa, thế mà tại sao tôi không cảm nhận được Ngài?!. Thế là tôi quyết định lên đường tìm chân lý mà cụ thể là khám phá ra Thiên Chúa của lòng mình .

2.     Phương pháp kiếm tìm.

* Đọc Kinh Thánh: Vào lúc đó,thất nghiệp dài dài, chẳng biết làm gì, tôi bèn mang Kinh Thánh ra đọc thật kỹ, ghi chú cẩn thận những câu nào hay theo từng chủ đề như: Chúa Cha, Đức Giêsu, Thần Khí, Tình yêu, Sống đời đời, Ánh sáng,  Tự do…. đầy một cuốn 100 trang.  Lần đầu tiên trong đời, tôi đọc nghiêm chỉnh từ đầu đến cuối cuốn Tân Ước nhỏ xíu  của dịch giả Nguyễn Thế Thuấn.

Sau đó tôi đọc lại lần thứ hai, lần này tôi bỏ bớt những câu không còn hay lắm, mà chỉ ghi lại những câu mà mình thích thôi - chiếm khoảng 70 trang

Lần thứ ba, tôi chép lại trong cuốn sổ tay và chỉ ghi lại những câu tâm đắc nhất chỉ còn khoảng 50 trang. mỗi ngày mang ra đọc đi đọc lại cho nó thấm vào đầu của mình. đây cũng chính là mục đích của việc đọc Kinh Thánh.

* Suy niệm

Nói là suy niệm, nhưng tôi chỉ có niệm chứ không có suy. Tôi ngồi nghiêm chỉnh, và niệm một vài câu do tôi tự chế ra như:

Chúa sống trong tôi, tôi sống trongChúa.

Chúa thấm nhập tôi, tôi thấm nhập Chúa.

Tôi cứ niệm đi niệm lại một cách rất từ từ chậm rãi để nghe được sự thấm nhậpcủa Chúa vào lòng mình – và mình vào lòng Chúa. Lúc đầu, chẳng cảm thấy gì, nhưng tháng này qua tháng khác, Chúa dường như ngủ quên trong tôi từ từ thức dậy – hay nói cho đúng hơn - bấy lâu nay tôi ngủ mê mệt từ từ tỉnh dậy để nhận ra Chúa vẫn đang sống mãnh liệt trong tôi.

Sau này, khi tôi chia sẻ với bà xã của tôi. Cô nàng cũng thử, nhưng thấy nó kỳ quá, giống như của ai đó, chứ không phải của mình. Thế là cô nàng chế ra một câu khác hợp với mình hơn.

Mục đích của việc niệm này để nó thấm vào tâm của mình. Nhờ đó tôi dần dần cảm nghiệmChúa thực sự hiện diện và cùng sống với mình.

* Chia sẻ

May mắn thay, ngay trong thời gian đó, một anh bạn cũng tự nhiên muốn lên đường tìm kiếm chân lý. Thế là, trên dường về nhà, anh ấy đều ghé qua chỗ tôi ngồi bán bánh ngọt. Hai anh em trao đổi với nhau khoảng 2 tiếng đồng hồ mỗi ngày. Chúng tôi chia sẻ cho nhau những khám phá mới, đặt câu hỏi, thậm chí còn như đưa những vấn nạn hóc búa để cả hai phải suy nghĩ suốt cả tuần:

Sứ mệnh chính yếu nhất của Đức Giêsu khi xuống trần gian là gì?

Sứ mệnh chính yếu nhất của bạn là gì?

Tại sao bạn sinh ra?

Linh hồn của bạn ra sao? Nó xuất hiện lúc nào? Bản tánh của nó ra sao?

Hãy nhìn tới 2 quán càfê cóc ở đằng kia. Uống ở quán nào là đúng theo ý Chúa?

Và hàng trăm câu hỏi khác….. dù ngay trong thời gian đó, chúng tôi chưa tìm ra câutrả lời, nhưng đó chính là những động lực khiến chúng tôi phải động não mà suy tư. Nhờ thế mà chúng tôi tiến rất nhanh. Chỉ trong khoảng 6,7 tháng, chúng tôi đã tìm kiếm được khá nhiều tia sáng gom góp thành một vì sao nho nhỏ đủ để chúng tôi khám phá ra khuôn mặt đích thực của Ngài.

3.     Kết quả:

Đây là những tia sáng mà tôi nhớ nhất:

* Khám phá đầu tiên khiến tôi sướng đến ngất ngây, đó là tôi nhận ra Chúa yêu thương tôi từmuôn thủa- chứ không phải mới thương từ khi tôi có trí khôn.

Người đã chọn ta trước cả khi tạo thành vũ trụ,
để trước thánh nhan Người,
ta trở nên tinh tuyền thánh thiện,
nhờ tình thương của Người. (Ep 1:4)

* Khám phá tuyệt vời thứ hai giúp tôi thoát khỏi gánh nặng ngàn cân đè nặng tâm trí tôi biết bao năm qua, đó là tôi không còn bị ám ảnh trước sự khủng khiếp của sự chết và phần phạt, Thế là gông cuồng xiềng xích đã hoàn toàn bị chặt gẫy khi tôi tin rằng:

Vậy giờ đây, những ai ở trong Đức Ki-tô Giê-su, thì không còn bị lên án nữa. Thật vậy, luật của Thần Khí ban sự sống trong Đức Ki-tô Giê-su, đã giải thoát tôi khỏi luật của tội và sự chết (Rm 8:1-2)

*Khám phá quyết định thứ ba:

Không phải đợi tới khi xuôi tay lìa đời, mà là Ngay từ lúc này tôi đã thoát khỏi luật của sự tôi và sự chết để bắt đầu một cuộc sống mới viên mãn trong Chúa:

Thật, tôi bảo thật các ông: giờ đã đến - và chính là lúc này đây - giờ các kẻ chết nghe tiếng Con Thiên Chúa; ai nghe thì sẽ được sống (Ga 5:25).

·        Từ đó, tôi khám phá ra Sơ đồ sống đạo đơn giản như sau:

Từ muôn thủa Chúa đã yêu tôi. Một ngày đẹp trời nào đó, Ngài sinh tôi từ trái tim yêu thương của Ngài.

Suốt cuộc sống trần thế này, Ngài yêu thương ấp ủ tôi đêm ngày.

Cuối cùng, cũng một ngày đẹp trời nào đó, ngài gọi tôi trở về ngay nơi mà tôi xuất phát – đó chính là con tim thổn thức yêu thương của Ngài.

Xin ghi chú: Một ngày đẹp trời nào đó: thực ra nói cho có vẻ văn thơ chứ không nhất thiết là hôm đó phải là ngày hào quang rực rỡ..Có khi đó là một ngày mù sương, có khi đó là một đêm giông bão…nhưng theo ánh mắt tâm linh thì tất cả đều là ngày đẹp trời.

Chính khám phá này mở ra cho tôi một đại lộ sống đạo thêng thang thoải mái. Biết được nơi mình xuất phát và nơi mình trở về thì không còn gì phải lo lắng nữa. Lúc đó tôi mới thấm được lời Đức Giêsu nói:

Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó.4 Và Thầy đi đâu, thì anh em biết đường rồi."(Ga 14:3-4)

"Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh em"(Ga 20:17)

Đức Giêsu lên cùng Cha thì tôi cũng lên cùng Cha chứ không lẽ tôi lại đi lang thang ở một góc trời tăm tối nào?!!

* Quan niệm về thế gian:  Trước kia, tôi nhìn thế gian này là thực - rất thực - và tôi bị nó quay như dế. Tôi buồn vui, sướng khổ theo nó như cách bèo vô định trên dòng sông cuộc đời.

Thế rồi một buổi sáng tháng 7 . 1985, đang đi trên đường , tôi thấy người ta, xe cộ đi lại, nhưng hôm ấy tôi bỗng thấy rất lạ - thực đó mà dườngnhư không thực.

Từ kinh nghiệm tuyệt vời này, cuộc sống tôi bắt đầu thay đổi:

Tôi sống trong thế gian nhưng  tôi không thuộc về thế gian này.(Ga 8:23)

Thế là từ đó tôi hân hoan sống giữa chốn hồng trần. Dù khó khăn vẫn giang mắc khắp nơi, nhưng tôi không còn cảm thấy nặng nề, khổ sở như trước kia nữa, mặc dù lúc đầu cũng cảm thấy khó chịu một chút.

* Nhờ những tia sáng khám phá trên, tôi dần dần xác tínChúa thực sự yêu thương tôi, hiện diện và sống trong tôi. Từ đó, cuộc sống đạo của tôi cực kỳ thoảii, bình an và hạnh phúc - một niềm hạnh phúc êm đềm nhưng sâu thẳm vững bền: “để anh em được hưởng niềm vui của Thầy, và niềm vui của anh em được nên trọn vẹn”.(Ga 15:11)

Từ đó tới nay, thấm thoát đã gần 20 năm. Ánh sao - mà Đạo Sĩ Thứ Năm phát hiện – cho tới nay, ngày càng rực sáng.

Có một điều rất lạ: Vị Đạo Sĩ Thứ Năm bỗng thấy mình trở thành ánh saolúc nào không hay. Tới phiên mình Vị Đạo Sĩ Thứ Năm bắt đầu làm nhiệm vụ khích lệ những Vị Đạo Sĩ Thứ Năm  khác hăng hái lên đường tìm kiếm Chúa để cuối cùng cũng trở thành ánh sao dẫn đường.

Không chỉ là những ánh sao lẻ loi cô độc

mà kết thành một giải ngân hà sáng chói rực rỡ ánh hào quang

cho hàng triệu Vị Đạo Sĩ Thứ Năm khác nữa.

 

Chúa đã hiển linh trong ta

by Lung Linh

Chúa hiển linh là lễ ghi nhớ việc Chúa tỏ mình ra cho dân ngoại, được ba nhà đạo sĩ đại diện. Hình ành ba vua trên lưng lạc đà cùng nhau nhìn về hướng ánh sao phương đông đã trở thành một biểu tượng đầy thi vị trong tâm hồn tuổi thơ khi mùa Giáng sinh trở về.

Ngày xưa, Chúa  tỏ mình ra cho Ba vua, nhưng thử hỏi:

Ngày nay, Chúa đã tỏ mình ra cho riêng tôi chưa?

Nói các khác Ngài đã là áng sáng chỉ đường cho cuộc đời sống đạo của tôi chưa?

Làm cách nào tôi cảm nhận được giây phút Ngài tỏ mình cho tôi?

– giây phút lịch sử, xảy đến rất bất ngờ - khiến cho tôi thay đổi lối nhìn về Chúa, về đạo, về tôn giáo về trần gian. Giây phút đổi mới cuộc đời – lột xác từ con người cũ tăm tối, mang kiếp sâu bọ để biến thành con người mới lung linh rực rỡ như cánh bướm mùa xuân.

Chúng ta cùng nhau đọc lại Lời Chúa hướng dẫn:

Ai có và giữ các điều răn của Thầy, người ấy mới là kẻ yêu mến Thầy.

Mà ai yêu mến Thầy, thì sẽ được Cha của Thầy yêu mến.

Thầy sẽ yêu mến người ấy, và sẽ tỏ mình ra cho người ấy."(Ga 14:21)

Ta thấy đó, điều kiện để Chúa tỏ mình ra rõ ràng là dành cho Ai có và giữ các điều răn của Thầy.

Vậy tôi có điều răn Chúa không?

Ồ, ai mà chẳng có. Mười điều răn Đức Chúa Trời, một cuốn Tân Ước, thậm chí cả cuốn Kinh Thánh trọn bộ Tân-Cựu Ước. Nhưng chúng ta thường để chưng trong tủ kiếng – chứng tỏ mình là người có đạo; cả năm không bao giờ đụng đến.

Siêng năng hơn, là thành viên trong một cộng đòan nào đó, chúng ta đọc Kinh Thánh mỗi ngày, chia sẻ Lời Chúa với nhau hàng tuần, nhưng tiếc một nỗi, chúng ta chia sẻ Lời Chúa như những ông mù sờ voi. Thành thử ra sau hơn mười năm sinh họat trong cộng đòan, thậm chí chúng ta leo lên cấp bậc huynh trường cao cấp, thế mà đời sống tâm linh chúng ta vẫn còn trong trình độ mẫu giáo.

Lý do đơn giản như sau: chúng ta chỉ có các điều răn của Thầy, nhưng lại không giữ các điều răn ấy!!! Giống y như các kinh sư thời Hêrôđê, khi các nhà đạo sĩ hỏi Vua Do thái sinh ra ở đâu. Nhanh như cắt, với niềm tự hào ngút trời rằng mình có điều răn Chúa – lập tức, các thày giở Kinh Thánh ra, đọc vanh vách lời ngôn sứ Mikha 5:Chúa

 Phần ngươi, hỡi Bê-lem Ép-ra-tha,
ngươi nhỏ bé nhất trong các thị tộc Giu-đa,
từ nơi ngươi, Ta sẽ cho xuất hiện
một vị có sứ mạng thống lãnh Ít-ra-en.

nhưng đáng tiếc là các thày lại không giữ - tức là không thực hiện bằng cách lên đường kiếm tìm. Các ông chỉ thích kiếm tìm trong sách vở, trong lý thuyết mà thôi.

Thế nào là Giữ điều răn của Chúa?

Giữ ở đây trước hết là gìn giữ. Tức là để Lời Chúa lắng đọng, thấm vào lòng mình như mảnh đất màu mỡ theo gương Đức Maria thủa xưa: Còn bà Ma-ri-a thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng.(Lc 2:19). Không như những trường hợp hạt giống Lời Chúa rơi trên vệ đường, rớt vào bụi gai. Nghe xong, phấn khởi và quyết tâm theo kiểu hò lơ phong trào, căng biểu ngữ với những lời vang dội như tiếng kèn thúc quân ra trận với hào khí ngợp trời: Ra khơi. Nhửng ngay tuần sau đã đánh trống bỏ dùi. Đâu lại hoàn đấy. Mạnh ai nấy trở về với lối sống mòn muôn thủa của mình….

Chỉ có những ai tâm tâm niệm niệm – tức là niệm bằng tâm,  Lời Chúa mới có thể từ từ thấm dần, thấm dần vào lòng mình theo tháng ngày …tới độ chín mùi, Lời Chúa sẽ biến thành sức sống mãnh liệt. Lúc đó chúng ta mới nhớ lại lời Đức Giêsu tuyên bố:

Thần khí mới làm cho sống, chứ xác thịt chẳng có ích gì. Lời Thầy nói với anh em là thần khí và là sự sống.(Ga 6: 63)

Khi nào Chúa mới chịu tỏ mình ra cho ta? – Chúa mới hiển linh trong ta?

Sau một thời gian Lời Chúa thấm vào trong ta, ta vẫn chưa nhận ra Ngài – Nhưng ta cứ miệt mài kiếm tìm qua người giờ phút gặp gỡ anh em, chia sẻ cho nhau những khám phá từ Lời Chúa, đặc biệt là những phút thinh lặng riêng tư để Ngắm nhìn Ngài trong tâm ta – một gương mặt vô hình tướng…Trong giai đoạn này, những khám phá mới xảy ra hàng tuần. Chúng ta phấn khởi trao cho nhau những kinh nghiệm quý báu. Đó là một cuộc hành trình tâm linh thú vị giống như các nhà đạo sĩ thời xưa. Chắc hẳn các ông cũng đã thích chí khi bắt gặp ánh sao lạ, nhưng cũng có những lúc các ông hoang mang khi ánh sao biến mất. Chúng ta sẽ cũng có lúc chới với như lạc giữa khu rừng âm u mịt mù. Không biết con đường tìm kiếm chân lý này sẽ dẫn ta tới bờ bến nào?!!

Nhưng rồi Lời Chúa chắc chắn sẽ xuất hiện đúng lúc để khai mở cho chúng ta. Cho tới một lúc nào đó bất chợt ta nhận ra khuôn mặt đích thực của Ngài. Khuôn mắt này rất huyền nhiệm. Có người nhìn thấy Ngài như ánh sáng bừng sáng trong tâm họ. Có người lại nhận ra Ngài là nguồn sống đích thực dồi dào, viên mãn mà kể từ đó họ sống nhờ nguồn sống mãnh liệt đó; Có người khám phá ra khuôn mặt diễm lệ tình yêu của Chúa và họ bơi lội trong tình yêu nhiệm màu của Ngài.

Đó là giây phút khai mở - mặc khải – hỉển linh này - xảy ra rất nhẹ nhàng, nhưng lại như một trận sóng thần tàn phá tan tành quá khứ cuộc đời con người cũ. Thay vào đó là con người mới, với quan niệm mới, với lối nhìn mới. Nhờ đó, ta nhận ra khuôn mặt đích thực của Ngài. Nói cách khác, đó cũng chính là lúc Ngài tỏ mình ra cho ta.

Lời Chúa trong tin mừng Gioan đã ứng nghiệm nơi chúng ta: Thầy sẽ yêu mến người ấy, và sẽ tỏ mình ra cho người ấy. Nói theo âm hưởng Giáng sinh, chúng ta có thể vui mừng cảm nhận một cách âm thầm nhưng rất đỗi xác tín: Chúa đã hiển linh trong lòng ta.


Tâm linh vàođời - lung linh January 3, 2015

 

 

 
     

Tỉnh Dòng Đồng Công Hoa Kỳ
1900 Grand Ave - Carthage, MO 64836
Phone: ( 417) 358-7787 Fax: (417) 358-9508
cmc@dongcong.net (văn phòng CD) - web@dongcong.net (webmaster)