Chúa Nhật II Mùa Vọng Năm C
 
 

 

SỬA ĐƯỜNG

Nếu ai đã có dịp lái xe trên những xa lộ siêu tốc của Mỹ sẽ có một cảm giác ngược lại khi phải lái xe trên những đoạn đường ổ gà, gập ghềnh và hư hao, lụt lội. Tôi đã có kinh nghiệm này vào một lần về thăm quê hương. Đường chật, ổ gà, lại bị ngập lụt vì mưa lũ. Cộng thêm cái không khí rừng chiều âm u của miền Việt Bắc đã làm tôi hoảng sợ và căng thẳng.

Khi đặt vấn đề là cần phải sửa lại một đoạn đường nào, thì tư tưởng đầu tiên sẽ đến với chúng ta đó là đoạn đường ấy, khúc đường ấy đã hư hỏng mà nguyên nhân gây ra những hư hỏng ấy là thiên tai, mưa gió, bão lụt, hoặc với sức nặng chuyên chở của hàng ngàn, hàng vạn chiếc xe ngày đêm soi mòn, và đè nặng trên mặt đường. Cũng có thể là do một bàn tay phá hoại nào đã đặt mìn, đặt chất nổ để nổ tung và phá tan đoạn đường.

Tiếp đến là thời gian sửa chữa. Đây là một thời gian mà những chuyên viên về đường xá, cầu cống, và lưu thông phải vất vả ngày đêm để sửa chữa và uốn nắn. Và đây cũng là thời gian những ai đi lại trên khoảng đường ấy phải hy sinh và chấp nhận. Họ sẽ phải theo những luật lệ khắt khe hơn và không được lái xe nhanh vì phải đi vào những khoảng trống đã được chỉ định trong thời gian toàn bộ đoạn đường đang được sửa chữa.

Sau cùng là một đoạn đường, một con đường mới xuất hiện. Trơn tru, bằng phẳng, và rộng rãi. Xe cộ lưu thông thuận lợi và nhanh chóng. Và người ta bắt đầu quên mất những khó chịu, bực bội trong thời gian sửa đường, cũng như những chuyên viên, những kỹ sư và các người đã sửa con đường ấy, đoạn đường ấy. Điều này khiến tôi nhớ lại bài đọc mà từ lâu lắm tôi đã học trong giờ Pháp Văn ở trình độ Trung Học. Tôi nhớ lại, trong đoạn văn ấy một người cha đã giải thích cho con mình rằng, con đường mà con ông đang đi đã được xây dựng trên bao mồ hôi, nước mắt, và sức lực của những người đã tạo dựng nên nó. Ông khuyên con ông hãy có tâm tình biết ơn những người ấy khi đi trên một đoạn đường. Không biết tại Hoa Kỳ này khi lái xe trên những xa lộ, siêu xa lộ có ai nhớ đến những kỹ sư, chuyên viên, nhân viên và tất cả những ai đã xây dựng, đã làm nên những con đường ấy không?!

Hôm nay, bằng một cái nhìn có tính cách tâm linh, tiên tri Isaia cũng đã đề cập đến việc sửa đường: “Hãy sửa đường Chúa cho ngay thẳng, hãy lấp mọi hố sâu và hãy bạt mọi núi đồi; con đường cong queo hãy làm cho ngay thẳng, con đường gồ ghề hãy san cho bằng” (Lc 3: 4-5). Nói như thế, có nghĩa là người của Thiên Chúa đã thấy rõ rằng con đường mà nhân loại, mà cá nhân tôi đang có đó không thuận tiện, không trơn tru, không bằng phẳng để đem con người đến gặp gỡ Thiên Chúa, cũng như để Thiên Chúa đến gặp gỡ con người, gặp gỡ riêng từng người.

Sức công phá kinh hoàng do chất nổ mà Satan đã dúi vào tay Nguyên Tổ trong vườn Diệu Quang, và đã giập sập cây cầu và đoạn đường đưa con người đến với Thiên Chúa và Thiên Chúa đến với con người. Bằng hành động nghe theo lời phỉnh gạt của Satan, và bằng thái độ phủ nhận quyền bính qua việc giơ tay hái trái cấm để ăn, đã cắt đứt, đã làm sập và hủy hoại con đường giao thông giữa Thiên Chúa và con người. Và từ đó, giao thông, vận chuyển trên con đường này hoàn toàn bị gián đoạn.

Nhưng rồi Thiên Chúa đã muốn tạo lập lại giao thông trên con đường ấy. Ngài đã muốn khai mở lại con đường ấy. Ngài sẵn sàng cung cấp vật liệu, kỹ thuật, và dụng cụ. Ngài chỉ cần con người hợp tác, và sửa sang lại những nhịp cầu đổ vỡ, những chỗ bị hư hỏng, và những nơi gập ghềnh, khó đi.

Nếu đọc kỹ và suy niệm cẩn thận những lời hô hào sửa đường của Isaia, chúng ta không thấy người Thiên Chúa nói đến việc phá hủy con đường cũ, và làm con đường mới, nhưng chỉ đề cập đến việc sửa lại, chỉnh trang lại. Có nghĩa là, con đường vẫn có đó, vẫn cần thiết và không cần làm một con đường mới. Chỉ cần sửa lại là đủ. Nhưng việc ngài đòi hỏi con người phải sửa lại đoạn đường hư hỏng ấy, vì chính con người đã tự tay mình phá hủy. Tự tay phá hủy, nên cũng cần phải tự tay tu sửa.

Sửa bằng cách nào? Như những chuyên viên, những kỹ sư đã phải sử dụng máy móc, dụng cụ, và chất liệu. Nhân loại cũn cần phải sử dụng máy móc, dụng cụ, và vật liệu. Dĩ nhiên là phải chịu khó, vất vả và chấp nhận cực nhọc để làm công tác tu sửa.

Qua ánh mắt tâm linh, người kỹ sư trưởng và cũng là người nhìn biết rất rõ về các chi tiết và thiết kế việc tu sửa này chính là Trinh Nữ Maria, Mẹ Đấng Thiên Sai. Người tu sửa và đã làm lại con đường ấy bằng tiếng “Fiat” – xin vâng rất khiêm nhường trong ngày Truyền Tin. Và người đã có Chúa Giêsu đến trong cung lòng của người. Đây là kỹ sư chính trong kế hoạch sửa đường của nhân loại và từng người.

Về vật liệu, cũng theo Tin Mừng đã cho biết, vật liệu chính mà Đức Trinh Nữ Maria dùng để tu sửa lại con đường cho Đức Kitô đến với nhân loại là tấm lòng khiêm cung: “Này tôi là nữ tỳ ngài”, và sự khiêm cung ấy được thể hiện qua tiếng “xin vâng”. Fiat.

Khiêm cung và vâng phục. Ngược lại với chất nổ được chế tạo bởi kiêu ngoại và bất phục tùng. Cuộc đời chúng ta không chỉ trong lãnh vực tâm linh, đạo đức, mà ngay trong những lối xử thế và sống đời thường, hai yếu tố này luôn luôn đem lại cho con người sự bình an, và giúp vượt qua mọi khó khăn, thử thách.

Thật vậy, con người chống đối nhau, hận thù nhau, và chém giết nhau cũng chỉ vì nghĩ rằng mình là hơn, là nhất, và không ai có thể hơn, có thể nhất hơn mình được. Hậu quả của suy tư ấy làm con người ghen tương, đố kỵ, bực tức, và giận hờn nhau. Và khi sự ghen tương, đố kỵ, bực tức và giận hờn lên đến không còn có thể chấp nhận được nữa, lúc đó con người sẽ tìm cách thủ tiêu nhau. Những tư tưởng và hành động ấy sẽ làm tan biến sự bình an trong tâm hồn để rồi từ đó, đời sống con người trở nên nặng nề, khó chịu và trăm ngàn nỗi khổ đau.

Ngoài ra, vì không có Thiên Chúa ở bên nên con người trở thành buồn nản, và thất vọng. Con người trở thành nạn nhân của Satan và sống dưới quyền khống chế của hắn. Lúc đó, thế gian, những phù vân thế tục, và dĩ nhiên, những đau khổ của kiếp người sẽ là phần thưởng cho tất cả những ai đi theo Satan. Nhưng thất vọng tuyệt cùng nhất là con người lạc mất Thiên Chúa Tình Thương.

Sửa đường. Còn lựa chọn nào khác nữa không? Thưa không. Còn phương cách nào khác nữa không? Thưa không! Con người và mỗi người nếu muốn đến được với Thiên Chúa và nếu muốn Thiên Chúa đến viếng thăm thì việc chấp nhận sửa đường là điều kiên duy nhất và tiên quyết. Nhưng sửa bằng vật liệu nào, và kỹ sư nào sẽ hướng dẫn, thì cũng chính Tin Mừng đã hé mở, kỹ sư ấy là Trinh Nữ Maria: “Nhờ Mẹ để đến với Chúa” (St. Loui de Mongforth). Và vật liệu, máy móc là tâm hồn khiêm cung và sự vâng phục. “Và mọi người sẽ thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa” (Lc 2:6).

T.s. Trần Quang Huy Khanh

 

 

 
     

Tỉnh Dòng Đồng Công Hoa Kỳ
1900 Grand Ave - Carthage, MO 64836
Phone: ( 417) 358-7787 Fax: (417) 358-9508
cmc@dongcong.net (văn phòng CD) - web@dongcong.net (webmaster)