Thời điểm
MỐI TÌNH CON CÓC
Tờ báo địa phương vừa tả lại rất kỹ một chuyện xem ra thật động
trời xảy ra tại một vùng ngoại ô New Orleans: một người Mỹ tên
là Maurice Sierra trong cơn tức giận cùng độ đã dám phạm tội
công khai bằng cách lấy xe hất con chó Gris Gris vào bờ dậu sắt,
rồi de xe lại đè lên con chó chòe choẹt máu ngay trước mắt nhiều
người. Con chó quằn quại giẫy giẫy mấy cái rồi nhắm mắt an giấc
ngàn thu. Thê thảm.
CHÓ CHẾT CHƯA HẾT CHUYỆN
Thế là cả trăm cú điện thoại gọi cho cảnh sát. Thế
là còi hụ, đèn chớp, người người tuốn đến, rối cả lên một góc
phố Gretna.
Lập tức chàng Sierra bị còng tay vì phạm tội tầy trời.
Hội bảo vệ súc vật lên tiếng tới tấp về vụ xâm phạm khuyển
quyền
trắng
trợn này. Và bản án là anh chàng Sierra bị phạt một ngàn
đồng tiền Mỹ, kèm thêm 100 giờ phải đi đến trung tâm tiếp chó "animal
shelter" để tỏ dấu ăn năn thống hối bằng cách dọn phân rác hầu hạ làm tôi chó cho nên.
Ấy,
chớ vội bảo người Âu Mỹ là bệnh hoạn, lệch lạc: bênh
người không bênh lại đi bênh chó. Bởi vì chó ở xứ này là bạn thân của
nhiều người cô quạnh đơn lẻ. Tình chó ở thời điểm văn
minh của thiên niên kỷ 3 tưởng là cao độ này đang có thể
vỗ về
khỏa lấp
trống rỗng phần nào thay cho sự thiếu vắng tình người.
Chó nó biết vẫy đuôi chào chủ, chia sẻ niềm vui với chủ.
Chủ có tức
giận chửi đánh nó thì nó chỉ biết hờn. Buồn quá thì cũng
biết xụt xùi thôi chứ không bắt phải ra tòa li dị. Chó
rất chung thủy,
biết tỏ tình quyến luyến. Hồi còn nhỏ tôi nhớ gia đình
tôi có nuôi một con chó Vện thật khôn. Nhưng có dạo nó
bị tật nên phải
cho người ta làm thịt. Nó linh cảm rất bén nhậy. Biết
sắp phải bị giết mà nó vẫn không trốn đi, chỉ nằm góc nhà
mà
khóc chảy
nước mắt. Tội chưa?
VŨ THƯ HIÊN VÀ MỐI TÌNH CON CÓC
Con người ở thời điểm này cần tình thương quá sức
mà lại khó tìm thấy nơi loài người mới khổ. Chẳng tìm
được ở nơi người
thì phải tìm ở chó chứ biết sao. Thời đại này nhiều
tiến bộ lắm, chế ra được những lý thuyết vĩ đại: duy vật
và duy con vật.
Thời
điểm của những chủ nghĩa thuyết lý "người
là con vật kinh tế" mà, nên tiến hóa ra những loại người mất dần bản tính người.
Vũ
Thư Hiên đã tả mối tình cóc thật cảm động trong cuốn hồi ký
nhà
tù Đêm Giữa Ban Ngày. Ông này bị
giam cách
li lâu ngày, chả
còn ai nói chuyện, chả còn ai cảm thông. Thèm tình
người quá đi. May vớ được một con cóc trong phòng
giam bèn
làm thân và
đặt tên là Arlequin: "Sự
bận rộn với con cóc làm cho cảnh sống của tôi dễ
chịu hơn. Bây giờ hằng ngày tôi có được cái thú
ngồi im lặng trên phản
mà quan sát nó nhảy nhót qua lại trên khoảng đất
trống giữa cái phản và cánh cửa. Con cóc xấu xí
nhưng chăm chỉ chẳng mấy
khi
ngồi yên một chỗ. Suốt ngày nó tha thẩn nhẩy tới
nhẩy lui, thỉnh thoảng lại đớp lia lịa những con
kiến vô hình trong bóng
tối.
Tôi buộc phải đặt chân rất thận trọng mỗi khi bước
xuống đất kẻo dẫm lên nó." (trang
580).
Giá
mà nuôi chó, nuôi mèo, nuôi chuột nhắt con hay nuôi chim thì
thú hơn. Nhưng trong nhà
tù làm
sao mà
có. May
mà còn vớ
được một con cóc: "Đành
nuôi con cóc xấu xí kia vậy. Những ngày đầu nó
còn lẩn tránh tôi, mỗi lần tôi tới
gần nó là nó vội vã nhảy đi. Lâu dần rồi
cu cậu cũng quen, không đến nỗi xa tránh tôi
như trước. Thậm chí thỉnh thoảng tôi có vuốt
ve nó, nó vẫn ngồi im. Người ta
nói khi đụng vào cóc, da nó sẽ tiết ra một loại
mủ độc, chạm vào thì bị lở loét. Con cóc của
tôi chẳng tiết ra chất gì hết.
Chắc nó không muốn hại tôi. Quen thêm chút nữa,
tôi lại đặt nó vào lòng bàn tay rồi đưa lên tận
mắt ngắm nghía. Nó cũng mặc.
Chỉ tiếc nó không biết nói, tôi có nói gì nó
cũng không thèm đáp, chỉ giương đôi mắt thao
láo ra nhìn tôi."
Vũ
Thư Hiên còn cho cái nhìn tâm lý thật sâu của con người trong
những lúc thấy mình thành vô dụng thừa thãi. Cái đó ông gọi
là bản năng cầu bầu.
"Không
phải chỉ nhu cầu có bạn trong cảnh cô đơn mà người tù xà
lim nuôi những con vật chẳng ai nuôi làm cảnh bao giờ.
Con
người cần có ai đó để săn sóc. Nói cách khác, nó cần được thấy nó đang
hiện hữu và hiện hữu có ích. Tình cảm đó là hạt nhân
Thiện nằm trong mỗi chúng ta." (trang
585)
Ấy
thế mà anh bạn cóc chẳng chịu ở trong cái phòng giam chật hẹp
tối tăm này để cho Vũ Thư Hiên kết bạn mà
bù
đắp cái
bản năng cầu bầu! Một ngày kia nó trốn mất ra ngoài,
làm kẻ ở lại
nhớn nhác tìm mãi trong thất vọng thẫn thờ.
"Mệt mỏi, tôi nằm vật ra phản. Nước mắt tôi chảy ra. Tôi nhớ Arlequin
như nhớ một con người. Buổi chiều tôi bỏ cơm… Trong
xà lim vắng lặng hẳn. Cứ như thể Arlequin còn đó thì xà lim
không vắng vẻ
đến thế. Tôi cảm thấy hụt hẫng. Không còn nữa tiếng
sột soạt khe khẽ khi Arlequin di chuyển trên nền xi măng,
chỉ có nghe
thấy được khi rất chú ý. Không còn cái bóng nhỏ lui
cui lúc chỗ này lúc chỗ kia, trong cái cũi người nay còn
lại mình tôi." (trang
587)
Thế
là trong cơn thương nhớ và chán nản Vũ Thư Hiên ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ ông ta thấy con cóc trở
về. Chắc
chắn là
phải có màn trách móc và màn biện hộ. Con cóc nói
lý do bỏ đi không
phải vì gì khác hơn là không chịu nổi cảnh tù túng: "Tôi cũng muốn ở cùng anh, nhưng rất tiếc, không thể được. Tôi
là một con cóc. Không con vật nào muốn sống trong
lồng, trong chuồng, anh có hiểu như thế không? Sống như thế không phải
là sống. Chúng tôi không cầm tù nhau như các anh, loài người… Không
biết và không nỡ. Tôi biết: các anh nghĩ rằng loài
người các anh là sinh vật thượng đẳng, các anh coi các anh cao hơn các
loài khác, nhưng tôi nghĩ các anh lầm."
Hoàn toàn không phải thế… "Tôi không biết phải nói gì với Arlequin. Tôi buồn nỗi mình thuộc
một loài mà cả đến con cóc cũng không thèm kính
trọng." (trang
589).
TIN
VUI CỜ PHÚT ĐỐN NGỘ
Thật tội cho những người tron glúc cô đơn cùng
độ mà không có được con mắt của niềm tin
để gặp được
Chúa
là Tình Yêu.
Lúc quá
đơn côi thì phải tìm chơi với chó hay cả
với con cóc mà cũng không được. Có người thì khỏa lấp bằng
đi casino
đánh bạc
hay chai rượu sương mù... mịt: một xị mở
mang trí hóa, hai xị giải
phá cơn sầu...
Niềm
an ủi và sức mạnh lớn nhất cho người theo đạo Chúa là mở mắt
thấy được Chúa luôn
hiện
diện bên
cạnh săn
sóc yêu
thương,
dù đang đi đường hay trong nhà tù. Chính
vì thế mà người ta lấy làm lạ là tại sao Thánh
Lê Thị
Thành
cũng như
Các Thánh Tử Đạo
Việt Nam luôn bình thản, và vui tươi khi
bị giam nhốt hay bị dẫn ra pháp trường. Vì các
Ngài thấy
được: có
Chúa nâng
đỡ tôi,
tôi còn sợ chi. Có lần quan đã dùng trò
dã man là buộc ống quần áo của bà thánh lại
rồi vất rắn
độc
vào trong
người
bà làm cho
bà hoảng sợ. Đây là trò quá ác độc. Con
rắn lành lạnh bò tới bò lui. Cơn sợ hãi tăng
lên cùng độ.
Nhưng bà
luôn miệng
cầu
xin ơn Chúa: “Giêsu, Maria, Giuse, xin ba Đấng cứu con”.
Và Bà can đảm đứng yên không nhúc nhích
nên rắn không cắn mà từ từ bò ra. Bà
đã cầu nguyện
tha
thiết và
Chúa đã ban
cho bà
sức mạnh phi thường để chịu đựng những
thử thách xem ra vượt quá sức của bà.
Sau đó bà
đã nói rõ
bí mật
của sức mạnh này: “Họ đánh đập dữ tợn
lắm. Người thế gian không có sức nào mà chịu được, song khi
tôi phải
đòn thì
tôi cầu
xin Đức Mẹ
phù hộ thêm
sức mạnh cho tôi, nên tôi không cảm thấy
đau đớn.”
Hội Thánh Công Giáo có truyền thống dành
bốn tuần trước lễ Giáng Sinh để chuẩn
bị đón Chúa,
gọi là
Mùa Vọng.
Thực ra
thì Chúa
và Đức Mẹ đã đến rồi, mình phải điều
chỉnh lại con mắt để bừng mở nhìn để thấy được
Chúa và Đức
Mẹ thì
đúng
hơn. Đó
là giây
phút đốn ngộ.
Vì thế mà Tin Vui tuần này bảo: "Chúng
con hãy tỉnh thức và cầu nguyện luôn" (Luca 21:36). Tức là hãy khai mở con mắt của tâm để nhìn những dấu chỉ thì thấy
được Chúa đang có mặt.
"Khi những điều đó bắt đầu xảy đến, chúng con hãy đứng dậy và
ngẩng đầu lên, vì giờ cứu rỗi chúng
con đã đến gần…"
"
Đã đến ngày Ta sẽ thực hiện Tin Vui Ta đã loan báo cho nhà Israel.
Và đây tên người ta sẽ gọi Ngài: "Thiên
Chúa, Đấng công chính của chúng
tôi." (Giêrêmia 33:14-16).
PHÚT
TỊNH TÂM
Trong lúc gặp nghịch cảnh đen tối
buồn khổ, xin cho con phút lóe
sáng để bừng
mở con mắt
thứ ba
là con
mắt của
niềm tin.
Vâng, con tin và thấy được Chúa
đang có mặt nơi đây, bên cạnh con,
đang kết thân với con và săn
sóc yêu thương con. Bao người trong thời
điểm này quá
thừa mứa vật
chất mà
lại thật sự
thiếu hụt
tình thương. Cảm nhận được Chúa
là tìm được tình thương yêu vỗ về mọi
nơi, mọi
lúc. Và
trong thái
độ kinh ngạc,
con cung
kính
đón chào Chúa như Mô-Sê đã cảm
nghiệm đốm lửa bật lên trong bóng tối sa
mạc hoang
vu cô quạnh
lòng
mình:
"Lạy Chúa, con sấp mình xuống trước mặt Chúa. Con tin thật Chúa
ở khắp mọi nơi, thông biết
mọi sự, hằng xem thấy con, hằng nghe lời con cầu nguyện."
Lm.
Dũng Lạc Trần Cao Tường
|