Thời
điểm
lại một vụ điên nữa tại Virginia Tech
Lại một vụ bắn giết lãng xẹc tại Đại Học Kỹ Thuật Virginia (Virginia
Tech). Cả nước Mỹ cũng như thế giới ngỡ ngàng. Người khóc thương,
người tìm hiểu. Cũng chỉ đến một kết luận: Anh chàng Cho Seung
Hui bị bệnh tâm trí, bóng đen bao phủ! Người ta tự hỏi: anh
chàng này điên hay nhân loại đang có gì bất bình thường có
thể tiến đến một giai đoạn khủng khiếp là tự hủy khi không còn
căn bản nào để xây dựng bước tới! Cách đây không lâu là vụ trường
trung học Columbine ở Colorado.
Rồi
hằng ngày đầy những tin tức bom tự sát tại I-rắc, tại Do thái.
Dân này lên án dân kia, quyết không đội trời chung.
Vào
thời điểm tháng tư mỗi năm, người Việt mình lại làm sống lại những
vết chém "vốn ngồn ngộn, rói, tươi"
của kẻ thắng người thua, mà xem chừng chả biết ai thua ai thắng.
Chỉ thấy tội cho dân mình cứ mãi bầm dập thống khổ, như tiếng
nấc nghẹn bi thảm của nhà thơ Quan Dương ở New Orleans trước những
phi lý tù mù:
Bấm
đốt ngón tay ngồi đếm thử
Tha hương này nữa là bao năm
Mà vẫn tháng tư còn thống trở
Quanh quẩn u miên những góc hầm.
....
Ta
cũng giống người không gì khác
Cúng giỗ như làm thủ tục thôi
Van vái u hồn cùng uổng tử
Linh hiển rủ về trẩy hội vui.
Tề
tựu về đây cùng nhảy múa
Hồn ở đầu non xác cuối nguồn
Kẻ thắng dọn mâm bày mạo ngữ
Người thua bám đũa gắp hư danh.
Ai
cũng có phần vui hết biết
Nhớ chi cái thuở sống lưu đầy
Lê lết xứ người thân vong quốc
Đàng nào cũng một nhúm tàn thây.
SÁU
MƯƠI NĂM TRẢ VAY TRÙNG ĐIỆP
Tháng
Tư năm 2008 người Do Thái tưng bừng kỷ niệm 60 năm tái lập quốc
sau gần hai ngàn năm mất nước. Cũng trong tháng tư này, hằng năm
họ tụ họp nhau tại trại tập trung Auschwitz bên Ba Lan nơi Hitler
đã thiêu cháy trên một triệu người Do Thái, lâu lâu có cả thủ
tướng sang dự. Năm nay bẩy ngàn người Do Thái, trong đó có 500
người sống sót từ trại này, đã diễn hành từ cửa tử thần đến lò
sát sinh. Thủ tướng Do Thái đã tuyên bố: "Đây
là bài học Holocaust, chính đây và chỉ đây mới là sợi dây nối
kết sự hiện hữu của dân tộc Do Thái với tính cách ưu việt, và
quân đội Do Thái đặt nền trên sức mạnh của niềm tin Do Thái."
Và
họ đã thắp lên 6 bó đuốc cho sáu triệu người Do Thái bị Đức Quốc
Xã giết chết chỉ vì cũng muốn chứng tỏ mình ưu việt hơn.
Đúng
10 giờ sáng vào ngày trên thì toàn thể nước Do Thái rũ cờ tang,
mọi sinh hoạt đều tạm ngưng lại để tưởng niệm. Một người ăn xin
ở đường phố Jaffa mọi khi vẫn nằm thì lúc này cũng đứng thẳng
dậy nghiêm chỉnh. Người Do Thái không cho phép thế hệ trẻ quên
đi những nhục nhằn đó, nhưng luôn phải nhớ lại. Đó là bí quyết
huấn luyện làm nên sức mạnh tinh thần để luôn có thể cảnh giác
đương đầu với mọi nghịch cảnh.
Đang
khi đó thì người Ả Rập lại chỉ muốn ăn sống nuốt tươi đám người
Do Thái quá khôn này. Người Palestine là dân địa phương vốn ở
đây từ mấy ngàn năm trước cả dân Do Thái bỗng trở thành những
kẻ ở bám đáng gờm cần phải canh phòng từng chút. Vậy là phải đòi
giải phóng Palestine. Rồi chất nổ, rồi ám sát, máu thịt tiếp tục
văng vãi. 60 năm tái lập quốc là 60 năm hận thù vay trả trả vay
trùng điệp.
DU
TỬ LÊ CHÀO 21 VẾT THƯƠNG
Cũng
vẫn kẻ thua người thắng, kẻ hơn người thiệt. Lịch sử con người
chẳng lẽ chỉ gồm những cuộc giành giật, đánh nhau, hận thù vay
trả, cái vòng hệ lụy nghiệt ngã cứ mãi kéo dài bất tận?
Từ
một hành tinh nào đó nhìn về trái đất, người ta sẽ phải rùng mình
nhận ra rằng cái đám sinh vật mà thường được gọi là loài người
kia sao mà đáng tội nghiệp như thế, họ ít biết tươi cười thảnh
thơi như con chim con cá! Sau mấy triệu năm tiến hóa sao vẫn chưa
nhận ra chất người thực mà chỉ lo đi giằng giật miếng mồi và tiếng
gáy kiểu những "con vật kinh tế" của Karl Marx. Chẳng
riêng gì Việt Nam, mà là cả một nhân loại ngồn ngộn vết thương.
Chỉ có loài người mới có tài giết nhau một cách thành khẩn, tận
tụy, tinh vi có hệ thống và theo đúng bài bản "logic"
như thế.
Nhưng
rồi một trăm năm, một ngàn năm cũng qua đi. Nhiều người tiên đoán
qua những điềm thời đại. Chúng ta đang đi về đâu? Cái tinh cầu
nhỏ bé là trái đất vẫn theo một nhịp mà quay theo thái dương hệ;
và cả thái dương hệ cũng đang quay và chạy tới.
Nhà
thơ Du Tử Lê đã chào ngàn năm mới với một bài thơ "Chào
21 Vết Thương." Nhiều người đã ra đi và nhiều
người mới chào đời. Con người quá tiến bộ nhưng lại đánh mất linh
hồn để xem ra tiến hóa gần hơn với cầm thú.
những
người giầu có sẽ thay thế những chiếc xe hơi
trong garage của họ
bằng
phi thuyền
để khi cần
họ có thể đi thăm
cha mẹ, anh em, bà con, người tình
làm ăn ở những tinh cầu khác
bằng
phương pháp cloning
người ta sẽ sản xuất hàng loạt những con vật...
giống như con ngơừi
(chỉ khác con người ở chỗ không có đầu)...
nhưng chẳng nhờ thế
(mà) những người sắp chết đói
ở Á châu, Phi châu...
sẽ tự nhiên no bụng
cũng chẳng nhờ thế
(mà) nhân loại sẽ tẩy xóa được những vết thẹo linh hồn
vốn ngồn ngộn, rói, tươi
tích lũy từ nghìn năm trước
chúng
ta vẫn bất lực
trước những người đã chết...
như linh hồn của những khối thịt không đầu kia
sẽ bơ vơ biết bao
vì chẳng có một ngôi đền nào
để trú, núp.
TIN
VUI THỜI ĐIỂM CẦN MỘT ĐIỀU GÌ KHÁC
Nhân
loại đã bước vào thiên niên kỷ mới, đang tiến lên hay giật lùi?
Như nhà thơ Du Tử Lê, nhiều người cũng đã thấy được những sinh
vật gọi là loài người không có đầu vì đánh mất hồn, đánh mất chính
mình. Thì ra đã đến lúc con người đặt lại câu hỏi từ căn bản cho
văn minh tiến bộ, cho ý nghĩa cuộc sống, từ "một
điều gì khác".
nhưng
dù cho chúng ta có khua chiêng, gióng trống cách gì,
khoa học tiến bộ tới đâu
(thì) nhân loại cũng không thể triệt tiêu nổi
mặt bên kia
tấm gương đời sống.
phải
chăng,
vì thế,
chúng ta vẫn cần có lấy cho riêng mình
một điều gì khác?
Đúng
vậy. "Chúng ta vẫn cần có lấy cho
riêng mình một điều gì khác." Cần một điều làm
tụ điểm cho mọi xoay vần, làm nền giữ thăng bằng cho mọi chao
đảo. Đó là niềm tin. Tìm được Chúa Kitô làm câu trả lời cho thời
điểm mất hướng này. Bởi vì Ngài mới là Đường, là sự Thật và là
Sự Sống. Ngài đã sống lại, hiện ra và có mặt săn sóc yêu thương
mọi ngày cho đến tận thế như mục tử chăn chiên.
"Chiên
của Ta thì nghe tiếng Ta; Ta biết chúng và chúng theo Ta. Và Ta
ban cho chúng sự sống đời đời; không bao giờ chúng sẽ bị diệt
vong, không ai giật chúng khỏi tay Ta được" (Gioan
10:27-28).
Tìm
đuợc niềm tin vào nơi mình phát sinh cũng là lúc tìm lại địa vị
con người sinh ra trên mặt đất này. Và từ căn bản đó mới nẩy sinh
tình người với nhau được.
Đây
cũng là lúc mình phản tỉnh nhìn lại lịch sử loài người, nhìn lại
lịch sử của chính đới mình, từ ngày sinh vào trái đất này, để
cho mình ngay từ hôm nay một dịp may: cần tìm lại cho mình một
điều gì khác.
Lm.
Dũng Lạc Trần Cao Tường
|