Suy tư của Huệ Minh
BAY CAO LỜI CA TRUYỀN GIÁO
“Việt Nam mình khó nhất là hát tập thể, người Châu Á mình chưa có khả năng hát nhóm,!” Đó chính là lời nhận định đầu tiên của ca sĩ Thanh Lam sau chiếc nút vàng ưu ái mà chị đã dành cho nhóm sinh viên Công Giáo Hà Nội tham gia Tìm Kiếm Tài Năng - Vietnam's Got Talent năm 2016 với tác phẩm “Tiếng Hát Các Thiên Thần”. Kèm theo lời nhận định của Thanh Lam thì cả Huy Tuấn và Trấn Thành cũng hết lời khen ngợi công sức của dàn hợp xướng này.
Chiếc nút vàng đã đưa các bạn sinh viên “bay” thẳng vào bán kết.
Được biết dàn hợp xướng giới trẻ Công giáo trẻ Hà Nội với 30 thành viên là tiết mục cuối cùng của tập 1 nhưng đã chinh phục được nút vàng của giám khảo Thanh Lam.
Dàn hợp xướng quy tụ nhiều sinh viên Công giáo đến từ các trường khác nhau ở Hà Nội và thường xuyên hát thánh ca tại các nhà thờ Công giáo tại Hà Nội.
Nhận được chuông vàng từ ca sĩ Thanh Lam cũng là áp lực rất lớn do dàn hợp xướng khi bước vào đêm bán kết.
Và rồi, tối hôm qua, 8 tháng 4, khán giả lại được thưởng thức dàn hợp xướng bay cao lời ca tụng Chúa.
Sau tiết mục “khó hiểu” của dàn hợp xướng một tràng pháo tay thật lớn dành cho sự khổ luyện của dàn.
Việt Hương bộc bạch : “Khi các bạn giơ nến lên, tôi có cảm giác như muốn bay lên ... Việt Hương xem thấy không phải là đơn giản, rất là khó khăn. Các bạn đẩy hơi, đưa luồng hơi như thế này ... Các bạn làm cho tôi ngưỡng mộ. Nếu đây là tiết mục tìm kiếm tài năng, xuất hiện tài năng tôi chưa nghĩ tới nhưng các bạc truyền bá Thánh ca thì tôi nghĩ sau đêm này rất nhiều người thích thể loại nhạc này của các bạn. Đôi lúc mình phải trầm lắng ... cảm ơn các bạn rất nhiều. Khen rồi nhưng đây là bài để thi thố thì hoàn toàn không có những cái đó chấm mục tài năng. Các bạn đã thành công trong đêm hôm nay giới thiệu về mình ...”
Chị Việt Hương cũng không quên anh nhạc trưởng đẹp trai, hợp lý, nhiều người để ý ...
Huy Tuấn thẳng thắn với chất giọng của anh: “Tôi nghĩ đây rõ ràng là tiết mục xứng đáng để Thanh Lam bấm nút vàng vào thẳng vòng bán kết. Tôi phải nói lời cảm ơn tới các bạn vì tình yêu của các bạn dành cho âm nhạc mà mình theo đuổi đã giới thiệu khán giả Việt Nam, tìm kiếm tài năng Việt Nam một bộ môn cần phải tập luyện công phu, chau chuốt ... Tôi nghĩ các bạn tinh tế, chọn một bài hát không quá khó với khán giả tìm kiếm tài năng nhưng nó đủ đẹp, đủ tinh tế để thể hiện tình yêu cho thể loại âm nhạc này.
Với Trấn Thành : “...Thánh Ca là âm nhạc rất sang trọng. Cái điều nói trước tiên các bạn làm được là các bạn chọn bài nhạc truyền cảm. Khi nghe, chúng tôi yêu Thánh Ca thật sự. Bài nhạc mang đến cho người nghe cảm giác là thích ngay. Thánh Ca là mình nâng niu âm thanh mình phát ra, cách mình xử lý ... các bạn làm rất tốt. Đó là loại âm thanh được nâng niu chứ không phải phát ra cách vô thức. Mọi người xem ra đơn giản nhưng làm khó vô cùng. Các bạn đã thực sự có một lao lực thật lớn. Tôi ước thêm cần độ phức tạp của bè phối phải có thêm ... thì nó có cái để người ta chấm. Uổng cho một vòng thi vào càng sâu cảm giác thiếu thiếu ...Khả năng nâng niu âm thanh rất tuyệt vời. Các bạn đã mang cho tôi bình an trong tim.”
Phần bình chọn của vòng bán kết này tùy thuộc vào khán giả. Thế nhưng, phải nói rằng với 2 nhạc phẩm mà dàn hợp sướng Sinh Viên Công Giáo Hà Nội đã để lại dấu ấn khán giả một nét đẹp hay để lại trong lòng khán giả một bài ca truyền giáo thật tốt.
Giải thưởng cũng cần đạt khi thi thố, tìm kiếm nhưng các bạn đã đạt được giải thưởng mà khó ai làm được đó là giới thiệu Thánh Ca, giới thiệu Chúa đến cho hàng vạn hàng vạn khán giả trên truyền hình.
"Hát là cầu nguyện hai lần" (Thánh Augustino). Các bạn đã trình diễn với cả tâm tình để không chỉ ban giám khảo mà khán giả đã cảm nhận được sự lắng đọng, sự bình an trong tâm hồn khi chìm đắm trong cõi lặng của Thánh Ca, chìm đắm trong tâm tình hướng về Chúa.
Cảm ơn các bạn đã đưa chúng tôi bay về tận thiên cung với “Tiếng hát Thiên Thần”, cảm ơn các bạn đã làm một điều gì đó để giới thiệu một cách công khai về người Công Giáo.
LẠI LÀ CHỮ “NGỜ”
Tờ mờ sáng, mới vừa thức giấc và cũng chưa đủ tỉnh. Tiếng gõ cửa phòng làm cho cơn ngủ được tỉnh hẳn.
Hỏi ra thì người em phải lên bệnh viện để lo cho người em kế vì bị đứt tay !
Như lịch trình, 4 giờ sáng, 2 bố con đi công chuyện ở vùng biển. Dù chưa thức nhưng khi tiếng xe hơi đỗ xịch trước phòng tôi vẫn có thể nghe. Cứ nghĩ là xe lăn bánh và đang thẳng tiến hướng biển nhưng nào ngờ ...
Một tiếng đồng hồ sau, chú em có mặt ở bệnh viện báo cáo kết quả là mới chụp hình xong và chờ bác sĩ đến vì còn sớm. Nửa giờ đồng hồ sau nhận được tin báo phải đưa về Trung Tâm Chấn Thương Chỉnh Hình Sài Gòn để chữa trị. Đơn giản là bác sĩ ở bệnh viện Tỉnh trả lời nước đôi : “Bây giờ tôi khâu lại, 1 tuần sau mới có kết quả nhưng không biết là có được hay không, nếu không thì phải tháo khớp !”
Nghe đến 2 chữ “tháo khớp” chú em giật bắn cả người và bàn với nhau xin lên tuyến trên càng sớm càng tốt. Thế là 3 anh em khăn gói quả mướp tìm xe lên thành phố gấp.
Mọi chuyện tưởng chừng như suông sẻ, như chẳng có gì xảy ra nhưng rồi không như người ta nghĩ.
Tưởng chừng giờ này là bố con nghỉ ngơi và chuẩn bị bước vào đám cưới. Nhưng, chữ “ngờ” đã làm cho người bố đi một mình còn người con lại vào bệnh viện.
Cách đây vài hôm, một người quen kể lại cũng chuyện chữ ngờ.
Chuyện là hàng xóm của người quen cách đây non kém một tháng cùng gia đình tiễn đưa người mẹ thân thương về với Chúa. Và rồi, tối hôm qua, người cha thân thương cũng ra đi theo mẹ về “quê hương”.
Ai cũng bất ngờ trước tin dữ đó. Giản đơn là ông rất khỏe cũng như chẳng có mầm bệnh gì cả. Và đến ngày kia, khi ông đau bụng, gia đình đưa vào bệnh viện và ông bị xuất huyết bao tử và vài giờ sau đó ông trở về nhà Cha.
Thế đó ! Đời sống của ta mãi mãi gắn liền với 2 chữ Vô Thường. Cuộc đời nó là vậy ! Vô thường lắm ! Vắn lắm ! Để rồi ai nào đó cảm nghiệm thật sâu sắc về nó thì liệu liệu mà sống để bước qua cái cõi tạm này ta được hưởng nhan Thánh Chúa mà cả đời ta mong mỏi.
Vẫn là chữ ngờ đang còn bỏ ngõ ở hôm nay, ở ngày mai, ở tương lai đang chờ bạn, chờ tôi và chờ mỗi người chúng ta.
Hãy bình tĩnh sống cũng như bình tĩnh để đón nhận chữ ngờ đó đến với cuộc đời của mỗi người chúng ta.
SỐNG TỬ TẾ !
Vài ngày nay, trên mạng dậy sóng với tâm tư của “kẻ ra đi và người ở lại”. “Người ở lại” hẳn nhiên là vui sướng còn “kẻ ra đi” lấy gì mà cười cho được. Lời người trước khi ra đi là : “hãy sống tử tế”.
Học thì ít, chữ nghĩa cũng kém nên tôi trèo lên mạng để đi tìm ý nghĩa của 2 chữ tử tế.
“Tử tế, gốc của nó là từ chữ Hán. Chữ “tử” có nghĩa là những chuyện nhỏ bé. Chữ “tế” có nghĩa là những chuyện bình thường. Hai chữ “tử tế” gộp lại có nghĩa là cẩn thận từ những việc nhỏ bé, rồi do lâu đời ta đọc khác đi và nghĩa cũng khác đi.
Sự tử tế, tử tế thật sự không phải là chuyện có tiền bạc hoặc muốn là có ngay. Nó cũng phải được học hành, được dạy dỗ, được tập luyện, kế thừa và gìn giữ. Tử tế như hoa thơm, hoa đẹp không thể thiếu được của cuộc đời”.
Và đâu đó tôi đọc thấy : "... chỉ có loài súc vật mới có thể quay lưng lại nỗi đau khổ của con người, và chăm lo riêng cho bộ da của mình". Người tử tế ai cũng mong muốn trông thấy đồng loại của mình có mồ yên, mả đẹp – vì mồ yên mả đẹp an ủi được con người.
Nhưng mong muốn hơn là an ủi được con người hơn vẫn là sự tử tế, là tình thương yêu, là công đức của người quá cố để lại cho đời.
Đừng để rồi mai mốt, mang theo xuống mồ một nỗi buồn có thể to hơn cả phần mộ của mình.
Làm sao, để khi từ giã thế giới, ta không chỉ nằm xuống như một người tử tế, mà điều quan trọng là ta có thể từ giã một thế giới tử tế hơn, trong đó con người được chăm lo hơn.
Vậy ra, nghĩ cho đến cùng, ở trên đời này, không có một nghề nghiệp nào, không có một công việc gì, và cũng không có một con người nào trở nên tử tế - Nếu không bắt đầu bằng tình thương yêu con người, sự trân trọng đối với con người và đi từ nỗi đau của con người.
Trên chuyến xe ngược miền Tây về Sài Gòn sau Thánh Lễ kính Lòng Thương Xót Chúa lại là chuyến xe tràn đầy ý nghĩa.
Xe lăn bánh ít lâu, đến cầu Mỹ Thuận, 1 hành khách trên xe bảo anh tài xế chờ vài phút để đón người quen. Tài xế dừng một lá khó chịu nên đành cho xe lăn bánh. Hành khách cũng khó chịu không kém nên xin tài xế dừng lại để anh đi chuyến sau.
Xe chạy một lát, anh ta lại dừng lại để chờ ai đó quen anh ta hay sao đó. Lần dừng này cũng non kém 10 phút. Trên xe ai cũng sốt ruột nhưng không ai dám nói.
Đi xuống cuối xe, anh tài xế phát hiện ra con gà “chui” lên xe cùng hành khách. Thế là anh ta nặng lời với người mang gà.
Không khí trên xe lúc này nặng trĩu với lời lẽ của anh tài. Hành khách phải mang con gà xuống hầm xe trong tâm trạng rất bực bội nhưng không còn lối khác.
Sau khi “xử” con gà xong, anh tài lại bảo 2 mẹ con ngồi chệch với tôi một dãy ghế rằng xuống ghế cuối mà ngồi. Hai mẹ con thấy còn trống nhiều ghế quá nên nán lại ngồi yên chỗ đó. Thế là anh tài lại nóng mặt và bảo : “Nói rồi không nghe, tí khách lên ngồi chồng lên người à !”.
Bà hành khách cũng không phải dạng vừa đâu ! Thế là 2 bên lời qua tiếng lại. Hành khách trên xe nín lặng để nghe cuộc đấu khẩu không đáng có giữa khách cũng như anh tài xế.
Thật ra, chuyện nó cũng chẳng có gì xảy ra như vậy. Giản đơn là mang con gà xuống hầm, di chuyển xuống ghế sau thôi là xong chuyện nhưng rồi nặng lời với nhau để bầu khí nặng nề suốt cả chặng đường dài về đến thành phố.
Lẽ ra chuyến xe đi với đoạn đường ngắn 140 km khoảng hơn 2 giờ đồng hồ nhưng vì anh tài bắt thêm khách dọc đường cho ngồi ghế nhựa nên về đến Sài Gòn mất hơn 4 giờ đồng hồ ! Phải nói rằng chuyến xe chiều tối nay là chuyến xe bão táp dù nó mang thương hiệu nổi tiếng của Vĩnh Long.
Đơn giản là nếu như người ta sống tử tế với nhau một chút thì chắc có lẽ chẳng có gì xảy ra.
Thế nhưng, chẳng hiểu sao ngày hôm nay đi tìm 2 chữ “tử tế” chắc có lẽ chỉ tìm thấy trên những trang sách hay trên chiếc màn hình máy tính như tôi tìm chứ thực tế e rằng quá hiếm. Ngay trong gia đình với nhau, dù là vợ - chồng, dù là cha – con, dù là mẹ - con, dù là anh chị em ruột với nhau đó nhưng thật khó tìm những cung cách sống gọi là tử thế.
Ngày hôm nay, người ta chạy theo chủ nghĩa “mackeno” cũng như chỉ biết mình và lo cho bản thân mình để rồi người ta vun vén cho bản thân hơn là sống với người khác và vì người khác.
Dù được nhắc nhở tắt chuông điện thoại khi vào tham dự Thánh Lễ nhưng chuông điện thoại vẫn vui vẻ reo lên khi bước vào Thánh Lễ và đặc biệt reo vào đúng ngay cái lúc linh mục truyền phép ! Tiếng chuông điện thoại lạc lõng reo lên phá tan cái bầu khí thánh thiêng cũng như trang nghiêm vào đúng cái giờ thiêng thánh, giờ người ta kết hợp mật thiết với Chúa.
Hay là ra đường, lẽ ra khó có kẹt xe nếu như mọi người giữ tuyến của mình và đừng lấn. Đàng này, ai cũng vội, ai cũng muốn mình đi mau và nhanh hơn người khác để rồi “lấn một chút có sao đâu”. Người nào cũng nghĩ rằng “lấn một chút có sao đâu” để rồi nhiều người “một chút” thì chắc chắn kẹt xe và dựng chống đứng dòm nhau cho vui vì xe không di chuyển được nữa.
Hay là vào cái nhà xí. Nhu cầu nhà xí là nhu cầu hết sức cần thiết và bình thường của mọi người nhưng thử hỏi mấy ai tìm ra được cái nhà xí vừa ý. Vừa đặt chân vào thì mùi xú uế nồng nặc để những người dị ứng chỉ muốn nôn. Ai cũng muốn mình vào được thoải mái với nhà xí sạch sẽ nhưng mấy ai can đảm giữ gìn vệ sinh chung.
Chỉ giản đơn như thế mà người ta không tử tế đủ với nhau chứ đừng nói đến chuyện khác.
Có lẽ ngày hôm nay, hơn ngày nào hết người ta cần tử tế với nhau bởi lẽ sự tử tế giữa người với người nay đã cạn. Cũng chính vì lẽ đó, lời nhắc nhở “sống tử tế” với nhau của vị lãnh đạo cao cấp vừa bước xuống hậu trường cũng đáng để cho mọi người nhớ lại và cố sống tử tế với nhau.
Cuộc đời này qua đi rất nhanh và rất vội cũng như rất ngắn để rồi đã làm người thì hãy sống làm sao cho là người tử tế với nhau một chút.
hm
April 9, 2016