kinh lạy nữ vương thiên đàng

của Đức Thánh Cha Phanxicô

 

GIÁO HOÀNG PHANXICÔ

 

ĐỨC THÁNH CHA DÂNG LỄ ĐỨC CHÚA THÁNH THẦN HIỆN XUỐNG -2019-

Hài hòa bên trong con người. Bên trong, trong trái tim, các môn đệ cần được thay đổi. Câu chuyện của họ cho chúng ta thấy rằng ngay cả khi nhìn thấy Đấng Phục sinh cũng chưa đủ nếu không đón Ngài vào tim mình. Chẳng hữu ích nếu biết rằng Đấng Phục sinh đang sống nếu không sống nhờ Đấng Phục sinh.

BY VĂN YÊN, SJ.

 

Sáng Chúa Nhật 9/6, lúc 10:30 tại quảng trường thánh Phêrô, ĐTC cử hành thánh lễ trọng thể Chúa Thánh Thần Hiện Xuống, kết thúc Mùa Phục Sinh. Hiện diện trong thánh lễ có nhiều hồng y, giám mục, linh mục và khoảng 25 ngàn tín hữu. Trời Roma nắng khá gắt và đã bắt đầu nóng sau những tháng mùa xuân mát dịu.

Chúng tôi xin gởi đến quý vị bài giảng của Đức Thánh Cha trong thánh lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống.

Đối với các môn đệ, Lễ Ngũ Tuần đến sau năm mươi ngày nghi ngại. Một đàng Chúa Giêsu đã Phục sinh. Họ tràn đầy niềm vui vì đã thấy, đã nghe và cũng đã cùng ăn với Ngài. Đàng khác, họ vẫn chưa vượt qua những nghi ngờ và sợ hãi: họ vẫn ẩn mình sau cánh cửa đóng kín (x. Ga 20,19,26), với quá ít ánh sáng phía trước, họ chưa đủ khả năng loan báo về Đấng Phục Sinh. Sau đó, Chúa Thánh Thần đến và những lo lắng tan biến: bây giờ các Tông đồ không sợ hãi nữa, ngay cả trước những người bắt giữ họ. Trước đây họ lo lắng cứu lấy mạng sống mình, bây giờ họ không còn sợ chết nữa; Trước đây họ đóng mình trong Nhà Tiệc Ly, bây giờ họ loan báo cho tất cả mọi người. Trước khi Chúa lên trời, họ chờ Nước Thiên Chúa đến với họ (x. Cv 1,6), bây giờ họ rất háo hức đi đến những vùng đất chưa từng biết. Trước đây hầu như họ chưa bao giờ nói trước công chúng và khi họ nói thì thường gây vấn đề, như Phêrô đã chối Chúa Giêsu; bây giờ họ loan báo cho mọi người.

Câu chuyện của các môn đệ, dường như khi đến hồi cuối họ lại được đổi mới nhờ sự trẻ trung của Chúa Thánh Thần: những người trẻ ấy, lúc cảm thấy chẳng chắc chắn, lại được biến đổi nhờ niềm vui khiến họ được tái sinh. Chính Chúa Thánh Thần đã làm điều này.

Thánh Thần không phải là một điều trừu tượng như chúng ta có cảm tưởng. Ngài là Đấng cụ thể nhất, gần gũi nhất, là Đấng làm thay đổi cuộc đời chúng ta. Điều đó thế nào? Hãy nhìn vào các Tông đồ. Thánh Thần không làm mọi thứ dễ dàng hơn cho họ, không làm những phép lạ ngoạn mục, không cất đi những vấn đề và những người chống đối. Thánh Thần mang vào cuộc sống của các môn đệ một sự hài hòa mà họ thiếu, bởi vì Ngài là sự hài hòa.

Hài hòa bên trong con người. Bên trong, trong trái tim, các môn đệ cần được thay đổi. Câu chuyện của họ cho chúng ta thấy rằng ngay cả khi nhìn thấy Đấng Phục sinh cũng chưa đủ nếu không đón Ngài vào tim mình. Chẳng hữu ích nếu biết rằng Đấng Phục sinh đang sống nếu không sống nhờ Đấng Phục sinh. Và chính Thần Khí làm cho Chúa Giêsu sống và sống lại trong chúng ta, cũng làm cho chúng ta phục sinh tự bên trong. Đây là lý do tại sao Chúa Giêsu gặp các môn đệ và không ngừng lặp lại: “Bình an cho anh em” (Ga 20,19.21) và trao ban Thánh Thần. Bình an không phải là sửa chữa lại các vấn đề bên ngoài - Thiên Chúa không cất đi những đau khổ và bắt bớ - nhưng bình an là nhận lấy Chúa Thánh Thần. Sự bình an đó được ban cho các Tông đồ, đó là bình an không chạy trốn vấn đề nhưng vào trong những vấn đề được ban cho mỗi người chúng ta. Đó là một sự bình an làm cho trái tim giống như biển sâu, luôn lặng tĩnh mặc cho bề mặt sóng vỗ. Đó là một sự hài hòa sâu xa đến mức nó thậm chí có thể biến sự bách hại thành mối phúc.

Ngược lại, bao lần chúng ta vẫn còn trên bề mặt! Thay vì tìm kiếm Thánh Thần, chúng ta vẫn cố lướt lướt, nghĩ rằng mọi thứ sẽ tốt hơn nếu rắc rối qua đi, nếu tôi không gặp lại người đó nữa, nếu tình hình được cải thiện. Nhưng nó vẫn ở trên bề mặt: qua khỏi vấn đề này vấn đề khác lại xảy đến và nỗi âu lo sẽ trở lại.

Hôm nay, với sự vội vàng của thời đại chúng ta, dường như sự hài hòa bị gạt ra bên lề. Bị phân tán bởi hàng ngàn nỗi bận tâm, chung ta rơi vào nguy cơ căng thẳng liên tục khiến chúng ta phản ứng tiêu cực với mọi thứ. Và người ta tìm giải pháp nhanh chóng, dùng hết thuốc này đến thuốc khác để tiếp tục đi, nhưng giấu cảm xúc phía sau để sống.

Nhưng chúng ta cần Thánh Thần: chính Ngài là Đấng sắp xếp lại những quây cuồng của chúng ta. Ngài là bình an nơi náo loạn, tin tưởng nơi chán chường, niềm vui chỗ buồn phiền, trẻ trung nơi già cỗi, can đảm nơi thử thách.

Giữa dòng chảy siết của cuộc sống, chính Ngài sửa lại mỏ neo hy vọng. Như thánh Phaolô nói hôm nay, chính Thánh Thần không để chúng ta sợ hãi vì Ngài làm cho chúng ta cảm nhận mình được yêu thương (x. Rm 8,15).

Thánh Thần là Đấng An ủi, Đấng truyền cho chúng ta sự dịu dàng của Thiên Chúa. Không có Thánh Thần, đời sống Kitô hữu bị sờn mòn, bị mất đi tình yêu liên kết mọi sự. Không Thánh Thần, Chúa Giêsu vẫn là một nhân vật của quá khứ, với Thánh Thần, Ngài là người sống hôm nay. Không Thánh Thần, Kinh Thánh là một lá thư chết, với Thánh Thần, đó là Lời sự sống. Một Kitô giáo không Thánh Thần là một nền đạo đức không niềm vui; với Thánh Thần, đó là sự sống.

Chúa Thánh Thần không chỉ mang lại sự hài hòa bên trong, mà cả bên ngoài, giữa những con người. Ngài làm chúng ta thành Giáo hội, kết hợp các thành phần khác nhau trong một tòa nhà hài hòa duy nhất. Thánh Phaolô, khi nói về Giáo hội, đã giải thích rõ khi lặp lại một từ “khác nhau”: “đặc sủng khác nhau, hoạt động khác nhau, sứ vụ khác nhau” (1 Cr 12,4-6). Chúng ta khác nhau trong sự đa dạng về phẩm chất và ơn riêng. Thánh Thần phân phối những điều ấy với sự sáng tạo, không cào bằng, không đồng hoá. Và, khởi đi từ những khác biệt này, Ngài xây dựng sự thống nhất. Ngài làm như vậy từ đầu công trình sáng tạo, bởi vì Ngài là chuyên gia biến sự hỗn loạn thành vũ trụ, sắp đặt sự hài hòa.

Ngày nay, trong thế giới mất hài hoà, mọi sự bị chia rẽ: có người có quá nhiều và có người không có gì, có người gắng sống trăm tuổi và có người chưa kịp chào đời để nhìn thấy ánh sáng. Trong thời đại máy tính, chúng ta giữ khoảng cách với nhau: “mạng xã hội” nhưng lại ít “xã hội tính” hơn. Chúng ta cần Thánh Thần hiệp nhất, tái sinh chúng ta như là Giáo hội, là Dân Thiên Chúa và là nhân loại huynh đệ.

Chúng ta luôn có cám dỗ xây dựng những “cái tổ”: tụ họp xung quanh nhóm của mình, theo sở thích của mình, tương đồng với người giống mình và dị ứng với mọi ô nhiễm. Từ “cái tổ” đến “bè phái” chỉ là một bước ngắn: bao nhiêu lần người ta định danh mình chống lại một ai đó hoặc điều gì đó! Ngược lại, Thánh Thần kết nối những kẻ ở xa, hiệp nhất những xa cách, mang về những ai li tán.

Thánh Thần pha trộn những tông màu khác nhau thành một sự hài hòa duy nhất, bởi vì trước hết Ngài nhìn thấy điều tốt đẹp, Ngài nhìn thấy một con người trước khi nhìn thấy những sai lầm của người đó, Ngài nhìn vào con người trước khi vào hành động của họ. Thánh Thần tạo hình Giáo hội và thế giới là nơi của những người con và anh em của nhau. Những người con và anh em: là danh từ trước mọi tính từ khác. Thật tiếc, ngày nay điều này bị xúc phạm. Ngược lại, người sống theo Thánh Thần thì mang lại hoà bình nơi có bất hòa, hòa hợp nơi có xung đột. Người thiêng liêng lấy điều tốt để đáp lại điều xấu, đối lại kiêu ngạo bằng sự nhu mì, ác tâm bằng lòng tốt, ồn ào bằng sự thinh lặng, đáp lại nói xấu bằng lời cầu nguyện, chủ bại bằng nụ cười.

Để trở nên người thiêng liêng, để tận hưởng sự hài hòa của Thánh Thần, chúng ta phải biết nhìn vào bên trong chúng ta. Rồi mọi sự thay đổi: với Thánh Thần, Giáo hội là Dân thánh của Thiên Chúa, sứ mạng là lan truyền niềm vui, những anh chị em khác nhau được yêu thương bởi cùng một Cha. Nhưng nếu không có Thánh Thần, Giáo hội là một tổ chức, sứ mạng là tuyên truyền, hiệp thông chỉ là ép buộc. Thánh Thần là nhu cầu đầu tiên và cuối cùng của Giáo hội (X. Thánh Phaolô VI, tiếp kiến 29/11/ 1972). Ngài đến “Ngài nơi được yêu, nơi Ngài được mời, nơi Ngài được chờ đợi” (Thánh. Bonaventura, Bài giảng cho Chủ nhật thứ Tư sau lễ Phục sinh).

Chúng ta cầu xin với Thánh Thần mỗi ngày. Lạy Chúa Thánh Thần, sự hài hòa của Thiên Chúa, Đấng biến sợ hãi thành tin tưởng và đóng kín thành món quà, xin hãy đến với chúng con. Xin ban cho chúng con niềm vui phục sinh, tâm hồn trẻ trung mãi mãi.

Lạy Chúa Thánh Thần, sự hài hòa của chúng con, Ngài làm cho chúng con trở thành một thân thể, truyền ban bình an của Ngài cho Giáo hội và cho thế giới. Xin làm cho chúng con thành những nghệ nhân của sự hài hòa, rắc gieo những điều tốt lành, và làm tông đồ của hy vọng.

 

BÀI GIẢNG LỄ HIỆN XUỐNG CHÚA NHẬT 15/5/2016

"Mục đích chính yếu nơi sứ vụ của Chúa Giêsu,

một sứ vụ đạt đến tột đỉnh nơi tặng ân Thánh Linh,

đó là tái lập mối liên hệ với Chúa Cha...

Thần Linh đã được Chúa Cha ban cho chúng ta

và dẫn chúng ta trở về cùng Chúa Cha.

Tất cả công cuộc cứu độ đó là công cuộc 'tái sinh',

nhờ đó vai trò phụ tử của Thiên Chúa, nhờ tặng ân Chúa Con và Thánh Linh,

giải thoát chúng ta khỏi thân phận bị mồ côi mà chúng ta đã phải trải qua....

Chúng ta được dựng nên để làm con cái của Thiên Chúa,

nó chính là DNA (di truyền thể) của chúng ta".

 

"Thày sẽ không bỏ các con mồ côi" (Gioan 14:18)

Mục đích chính yếu nơi sứ vụ của Chúa Giêsu, một sứ vụ đạt đến tột đỉnh nơi tặng ân Thánh Linh, đó là tái lập mối liên hệ với Chúa Cha, một mối liên hệ đã bị tội lỗi cắt đứt, để đưa chúng ta ra khỏi tình trạng là những đứa con cái bị mồ côi và phục hồi chúng ta thành những người con trai con gái của Ngài.

Tông Đồ Phaolô, khi viết cho Kitô hữu Rôma, đã nói: "Vì tất cả những ai được Thần Linh Thiên Chúa dẫn dắt đều là con cái của Thiên Chúa. Vì anh em không lãnh nhận thần khí nô lệ để lại rơi vào tình trạng sợ hãi mà anh em đã lãnh nhận một thần khí của thân phận con cái khiến chúng ta có thể kêu lên rằng 'Abba, Cha ơi'" (Roma 8:14-15). Đó, chúng ta thấy mối liên hệ của chúng ta đã được tái lập: tình phụ tử của Thiên Chúa đã được tái lập nơi chúng ta nhờ công cuộc cứu chuộc của Chúa Kitô và tặng ân Thánh Linh.

Thần Linh đã được Chúa Cha ban cho chúng ta và dẫn chúng ta trở về cùng Chúa Cha. Tất cả công cuộc cứu độ đó là công cuộc "tái sinh", nhờ đó vai trò phụ tử của Thiên Chúa, nhờ tặng ân Chúa Con và Thánh Linh, giải thoát chúng ta khỏi thân phận bị mồ côi mà chúng ta đã phải trải qua. Vào cả thời điểm của chúng ta đây cũng thế, chúng ta thấy được những dấu hiệu khác về tình trạng chúng ta mồ côi: nơi một thứ tình trạng cô đơn nội tâm, ngay cả khi chúng ta cảm thấy mình được dân chúng vây quanh, một thứ lẻ loi cô độc có thể biến thành tâm trạng buồn thảm sống còn; nơi một thứ nỗ lực muốn được thoát khỏi Thiên Chúa, ngay cả lúc mong muốn thấy Ngài hiện diện; nơi một thứ mù lòa thiêng liêng quá ư là thông thường khiến cho chúng ta không thể cầu nguyện; nơi một thứ tình trạng khó khăn trong việc nắm bắt chân lý và thực tại của sự sống đời đời là tầm vóc viên trọn của mối hiệp thông được bắt đầu trên thế gian và triển nở hoàn toàn sau đời này; nơi một thứ cố gắng thấy người khác là "anh em" và "chị em", vì chúng ta đều là con cái của cùng một Cha; và những dấu hiệu khác như thế.

Việc là con cái của Thiên Chúa đi ngược lại với tất cả những thứ ấy và là ơn gọi nguyên thủy của chúng ta. Chúng ta được dựng nên để làm con cái của Thiên Chúa, nó chính là DNA (di truyền thể) của chúng ta(viết tắt ADN theo tiếng Pháp - Acid DeoxyriboNucleic. hay DNA theo tiếng Anh - DeoxyriboNucleic acid) là một phân tử acid nucleic mang thông tin di truyền mã hóa cho hoạt động sinh trưởngphát triển của các vật chất hữu cơ bao gồm cả một số virus.)

Thế nhưng mối liên hệ con cái này đã bị hủy hoại và cần đến hy tế của Người Con duy nhất của Thiên Chúa để được phục hồi. Nhờ tặng ân yêu thương bao la là cái chết của Chúa Giêsu trên thập tự giá mà Thánh Thần đã được tuôn đổ xuống trên nhân loại như là một thác nguồn ân sủng lớn lao. Những ai nhờ đức tin được dìm vào trong mầu nhiệm tái sinh này đều được sinh lại một cách trọn vẹn sự sống con cái.

"Thày sẽ không để các con mồ côi". Hôm nay, vào ngày lễ Hiện Xuống, lời của Chúa Giêsu cũng nhắc nhở chúng ta về sự hiện diện từ mẫu của Mẹ Maria ở Căn Thượng Lầu. Người Mẹ của Chúa Giêsu ở với cộng đồng các môn đệ qui tụ lại cầu nguyện với nhau: Mẹ là ký ức sống động về Người Con và là lời cầu khẩn sống động cùng Thánh Linh. Mẹ là Mẹ của Giáo Hội. Chúng ta hãy ký thác cho lời chuyển cầu của Mẹ, một cách đặc biệt, tất cả mọi Kitô hữu, mọi gia đình và mọi cộng đồng vào lúc này đây hết sức cần đến Thần Linh, Đấng Huấn Dụ, Đấng Bênh Đỡ và là Đấng An Ủi, là Thần chân lý, tự do và bình an.

Vị Thần Linh này, như Thánh Phaolô nói, kết hiệp chúng ta với Chúa Kitô: "Ai không có Thần Linh của Chúa Kitô thì không thuộc về Người" (Roma 8:9). Khi củng cố mối liên hệ của chúng ta thuộc về Chúa Giêsu, Vị Thần Linh này giúp chúng ta có thể trải qua một cảm nghiệm mới mẻ về tình huynh đệ. Nhờ Trưởng Tử của chúng ta là Chúa Giêsu mà chúng ta có thể liên hệ với nhau một cách mới mẻ; không còn là những kẻ mồ côi nữa, mà là con cái của cùng một Người Cha tốt lành và nhân hậu. Và điều ấy là những gì làm thay đổi hết mọi sự! Chúng ta có thể nhìn thấy nhau như là những người anh chị em mà những khác biệt của họ chỉ có thể làm gia tăng hơn niềm vui của chúng ta và có thể ngỡ ngàng nơi việc tham dự vào tình phụ tử và tình huynh đệ đặc thù này.

https://zenit.org/articles/popes-pentecost-homily/
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch kèm theo nhan đề và những chỗ tự ý nhấn mạnh

 

 

ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ

 

HUẤN TỪ  CHÚA NHẬT HIỆN XUỐNG 15/5/2016

 

 

"Vị Thần Linh này dạy dỗ chúng ta tất cả mọi sự,

hay đúng hơn chỉ dạy một điều cần duy nhất

đó là yêu mến như Thiên Chúa yêu thương"

 

Xin chào anh chị em thân mến!

Hôm nay, chúng ta cử hành đại lễ Thánh Thần Hiện Xuống, một đại lễ hoàn tất Mùa Phục Sinh, 50 ngày sau biến cố Phục Sinh của Chúa Kitô. Phụng vụ mời gọi chúng ta hướng lòng trí của chúng ta về tặng ân Thánh Linh, Đấng đã được Chúa Giêsu hứa với các môn đệ của Người một số lần, một tặng ân Người đã có được nơi cuộc Phục Sinh của Người. Chính Chúa Giêsu đã xin Cha tặng ân này, như bài Phúc Âm hôm nay chứng thực, ở Bữa Tiệc Ly. Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ của Người rằng:

 "Nếu các con yêu mến Thày thì các con sẽ tuân giữ các huấn lệnh của Thày. Và Thày sẽ xin Cha để Ngài sẽ ban cho các con một Đấng An Ủi khác

để ở cùng các con luôn mãi" (Gioan 14:15-16).

Những lời này nhắc nhở chúng ta, trước hết, rằng tình yêu đối với một con người, cũng như đối với Chúa, người ta chứng tỏ không phải bằng lời nói mà bằng việc làm; và việc "tuân giữ các huấn lệnh" cũng thế cần phải hiểu một cách thực tế sống động, bao gồm tất cả đời sống của con người. Thật vậy, là Kitô hữu không phải chỉ có nghĩa là thuộc về một thứ văn hóa nào đó hay gắn bó với một tín lý nào đó, mà là liên kết đời sống riêng của mình, bao gồm tất cả mọi chiều kích của cuộc sống mình, với con người của Chúa Giêsu, và qua Người với Chúa Cha. Để được như thế, Chúa Giêsu hứa tuôn đổ Thánh Thần cho các môn đệ của Người. Nhờ Vị Thánh Thần này, Đấng là Tình Yêu liên kết Chúa Cha và Chúa Con và nhiệm xuất từ hai Đấng, tất cả chúng ta có thể sống cùng sự sống của Chúa Giêsu.

Thật vậy, Vị Thần Linh này dạy dỗ chúng ta tất cả mọi sự,

hay đúng hơn chỉ dạy một điều cần duy nhất

đó là yêu mến như Thiên Chúa yêu thương.

Nơi lời hứa hẹn ban Thánh Linh, Chúa Giêsu định nghĩa Người như là một "Đấng Bào Chữa khác" (câu 16), nghĩa là Đấng An Ủi, Đấng Bênh Đỡ, Đấng Cầu Bầu, tức là Vị trợ giúp chúng ta, bảo vệ chúng ta, ở bên chúng ta trong cuộc hành trình của cuộc đời cũng như trong cuộc chiến đấu cho sự thiện và chống lại sự ác. Chúa Giêsu nói "Đấng Bào Chữa khác" vì Đấng Bào Chữa đầu tiên là Người, là chính Bản Thân Người, Đấng đã hóa thành nhục thể chính là để tự mặc lấy thân phận con người mà giải thoát nó khỏi tình trạng làm nô lệ cho tội lỗi.

Hơn nữa, Vị Thánh Thần này còn thực thi sứ vụ dạy dỗ và gợi nhờ nữa. Dạy dỗ và gợi nhớ. Chúa Giêsu đã nói: "Đấng Bào Chữa, Thánh Thần là Đấng Cha nhân danh Thày mà sai đến, sẽ dạy các con mọi sự và nhắc nhở các con tất cả những gì Thày đã nói với các con" (câu 26). Vị Thánh Thần này không mang đến một giáo huấn khác, mà là làm cho giáo huấn của Chúa Giêsu sống động, làm cho giáo huấn ấy tác động, nhờ đó giáo huấn ấy không bị xóa mờ hay tàn phai theo thời gian. Vị Thánh Thần này gieo vào lòng của chúng ta giáo huấn này, giúp chúng ta thấm thía giáo huấn ấy, biến giáo huấn ấy trở thành của chúng ta, thành máu huyết của chúng ta. Đồng thời Vị Thần Linh này cũng dọn lòng của chúng ta để nó thực sự có thể lãnh nhận các lời nói và gương sống của Chúa. Lúc nào mà lời của Chúa Giêsu được hân hoan đón nhận trong lòng của chúng ta thì đó là công việc của Thánh Linh.

Giờ đây chúng ta hãy nguyện Kinh Lạy Nữ Vương - lần cuối cùng cho năm nay - kêu cầu cùng lời chuyển cầu từ mẫu của Trinh Nữ Maria. Chớ gì Mẹ xin cho chúng ta ơn được Thánh Linh tác động mạnh mẽ để làm chứng cho Chúa Kitô một cách thẳng thắn theo phúc âm và cởi mở bản thân mình hơn nữa cho tình yêu thương viên mãn của Người.

 

https://zenit.org/articles/pope-francis-regina-caeli-address-on-pentecost-sunday/
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch

 

- vietvatican.net June 12, 2019