Ba Giọt Nước Mắt
-Lm Thiem
Ba Giọt Nước Mắt
Thứ ba, 10.28.2008, 05:23pm (GMT+7)
Đứng trước cái chết của Ladarô. Chúa Giêsu đã khóc.
Thân phận con người là mỏng dòn và yếu đuối. Nhưng ý nghĩa này hiện lên rõ ràng và đậm nét nhất, khi đứng trước cái Chết.
Không ai cưỡng lại được, cũng chẳng ai có thể chối từ.
Giữa nhà thờ lúc này, là một quan tài rất đẹp, trong đó có một xác chết. Nỗi tiếc thương giăng kín, bằng những chiếc khăn tang trắng xóa, cột chặt trên mái đầu. Hơn nữa, sự tiếc thương ấy, còn đọng lại trong những giọt nước mắt ứa ra, và rơi lã chã xuống nền gạch nhà thờ.
Anh Giuse hôm nay nằm xuống, giữa tuổi xuân cuộc đời nhiều hoa mộng. Tương lại bị chặt đứt. Sự sống bỏ dở dang. Niềm tiếc thương thật lớn. Lớn đến độ, trong nhà thờ lúc này, tôi trông thấy có ba dòng nước mắt túa ra.
Giọt nước mắt màu trắng.
Nỗi tiếc thương xót xa nơi trái tim, ứa ra nơi khóe mắt của cha mẹ, anh em bạn hữu. Một giọt máu đào vừa vỡ tan. Bao nhiêu đớn đau, yêu thương chăm sóc, vỗ về, nuôi nấng, bao nhiêu ân tình ấy, bây giờ mới tiếc xót làm sao. Cho tôi được gởi lời chia buồn sâu sắc đến mọi người trong gia đình. Gia đình vừa mất đi một thành viên. Một khoảng trống vừa mở lớn ra trong gia đình. Mất mát nào mà chả đớn đau, nhất là ở đây, sự mất mát ấy, lại là một sự sống, một con người.
Những giọt nước mắt màu trắng ấy ứa ra còn là sự thú nhận về sự bất lực của con người trước cái chết. Có tiếc thương nhung nhớ bao nhiêu, có giàu sang phú quý bao nhiêu, con người cũng đành bó tay trước cái chết.
Giọt nước mắt màu tím.
Ấy là giọt nước mắt của người Cha Thiên Chúa. Người Cha già nua chạy ra khi hay tin đứa con thứ vừa trở về thân tàn ma dại. Đứa con này đây, cái đứa con dại khờ, đã nghe tiếng dụ dỗ của những con chó sói, để bỏ bầy đàn ra đi. Bao nhiêu vất vả, bao nhiêu cay đắng để tìm, để gọi, mà nó cứ mãi không thức tỉnh, mãi cứ hoang đàng, mãi cứ ra đi. Đến giờ phút này, nó mới quay về.
Nó về rồi kia kìa, cả thiên đàng òa khóc. Vui chưa! Vui chưa. Đã tìm thấy con chiên lạc. Con chiên lạc đã biết lối quay về.
Giọt nước mắt ấy màu tím, bởi đấy là sự đọng lại của bao nỗi nhớ nhung, mong chờ.
Nhưng còn một dòng nước mắt nữa ở đâu? Màu gì?
Thưa đó là giọt nước mắt màu hồng.
Nước mắt màu hồng túa ra, từ 2 khóe mắt của con chiên, của đứa con hoang đàng. Khi gặp lại cha, không một lời mắng mỏ. Cha cười tươi đón nó, nhưng tự nó, thấy ngại ngùng và xấu hổ với cha. Nó dại khờ và tệ bạc với cha nhiều quá. Bao nhiêu lời cha dạy, nó bỏ ngoài tai tất cả, chỉ nhớ đến những lời dụ dỗ, hỏa mù của những chó sói giả chiên. Nó lạc lối, trầm mình trong những vũng lầy của đam mê, của những đòi hỏi thấp hèn. Tất cả chỉ làm thân xác nó rã rời, cuộc đời nó đen tối. Bây giờ, trở về với cha, nó mới chợt nhận ra rằng: chỉ có tình cha là nồng nàn và bao dung hơn tất cả. Nó ôm lấy cha. Cả 2 dòng nước mắt đều túa ra, những giọt nước mắt màu tím của cha, từ trên cao chảy tràn xuống khuôn mặt nó, dần dần làm trôi đi những bụi bặm dính đầy trên mặt nó. Rửa sạch mọi vết nhơ nhớp đọng dính trên đó, và làm cho khuôn mặt nó dần sáng ra.
Thưa …
Bên thân xác của anh Giuse lúc này, tất cả chúng ta yên lặng cúi đầu, để trân trọng cho những tình thương cao quý. Tình thương cao vời của người cha bao dung nhân ái, tình thương xót xa của mẹ, của cha, gia đình, bằng hữu. Tình thương hối lỗi ăn năn của lòng hiếu thảo muộn màng.
Ta khóc, và ta cầu nguyện cho những tháng ngày dại khờ của anh Giuse. Ta lấy lời nguyện, ta lấy hy sinh, ta lấy việc làm bác ái, để làm lễ vật bù đắp, cho những sai lạc, lầm lỗi của anh Giuse thân yêu.
Lm Đaminh Đỗ Văn Thiêm (tinvui.org)