Suy niệm Mỗi Ngày
 
 

bài viết của Lm Thiêm

-Suy niệm với Lm. Đỗ Văn Thiêm . ..


GIỌT NƯỚC MẮT HỒNG
 
 Chạy xe Honda
Có lẽ ở Việt Nam, là nước xài nhiều xe gắn máy nhất. Cứ vào các thành phố thì rõ. Xe xếp nếp, xe chằng chịt, dày đặc mọi nẻo đường.
Thỉnh thoảng có dịp về Sài Gòn, tôi cũng thường lấy xe honda để đi công chuyện.
Không biết người khác thế nào, với tôi, sau mỗi lần đi công chuyện, về được tới nhà, thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm, biết là mình đã thoát nạn.
Ngồi trên xe, cho xe chạy, tôi mới thấy, sự thật của cuộc đời, được trải rộng ra trên đường đi.
Xe tôi đang chạy, bỗng dưng một chiếc xe vượt qua mặt tôi. Xe mình mạnh hơn, vượt qua nó dễ dàng. Thế đấy, cuộc đời luôn là một sự đấu tranh. Nhưng điều cần thiết, là phải biết kìm hãm, đừng nóng tính và tự ái. Bởi vì sự tự ái, và nóng tính dễ đưa tôi vào sự phạt vạ của công an giao thông, và có khi, còn đưa đến tai nạn.
Điều mà tôi cần phải  luyện tập, là phải giữ được sự bình  tâm  trước mọi sự cố xảy đến.
Rồi xe tôi lại đi, có một tài xế nhỏ tuổi cỡi Honda, chạy vượt phía trong. Xe nó yếu, vượt mãi không qua được xe tôi, tôi cứ thể ép nó, bởi theo luật nó trái hoàn toàn. Nhưng thôi, bỏ qua đi. Nhịn nó đi, để mình khỏi bị rắc rối.
Xe vẫn đang chạy, chẳng nhìn trước nhìn sau, một người băng ầu qua đường. Tôi có thể đụng vào, mà không  phạm pháp luật. Nhưng thôi né đi, nhường nó một bước, để mình khỏi bị phiền phức.
Mới chạy được ít thước, đường một chiều xe đang ngon trớn, bỗng một chiếc xe ở đâu, đâm tới, chạy ngược chiều. Đã thế, còn chạy vô cùng ẩu. Tôi có thể căng căng mà đâm vào nó. Chắc chắn nó sẽ bị phạt, còn tôi thì hoàn toàn vô tội. Nhưng thôi, nhường cho nó, để có thể về nhà bình an.
Người ta vẫn bảo : Một sự nhịn là chín sự lành. Hay : Dĩ hoà vi quý. Câu nói ấy rất đúng. Sự nhường nhịn bao giờ cũng đem lại sự bình an.
Sống ở cuộc đời là phải đấu tranh, nhưng phải luôn giữ được sự bình tĩnh, và sự mềm mỏng khôn ngoan cần thiết

Bài học khó thuộc
Thầy truyền cho các con một điều răn mới. Là các con hãy yêu thương nhau.
Tôi thường có thói quen : Đi dạo trước sân nhà vào mỗi sáng. Đứng nhìn vẻ kì diệu của trời đất. Ngắm cảnh mặt trời lên, để lắc đầu thán phục sự tài tình của Thiên Chúa, để đợi chờ tiếng hót véo von của mấy con Hoạ Mi, nhảy nhót vui chơi trên những cành cây quanh nhà.
Một ngày mới bắt đầu đẹp qúa. Mình sẽ viết trang sử nào cho đời mình ngày hôm nay, tôi vẫn thường nhủ mình như thế.
Đang say sưa cho hồn mộng mơ. Bỗng giật mình đánh thót, khi nghe có tiếng chào.
-Cháu chào thầy a !
Trước mặt tôi là con bé Ánh với dáng người nhỏ nhắn nhí nhảnh, dễ thương. Bé có đôi mắt sáng,  và đôi môi đỏ thật tươi.
Con đi đâu đấy, mà vào đây ?
Thầy cho cháu bông hoa kia nhé
Ừ , được.
Tôi ngắt cho cháu một bông hoa Dành Dành. Trao cho cháu và nói :
Con học lớp mấy rồi.
Học lớp mẫu giáo. Hai năm mẫu giáo luôn.
Tôi phì cười, bởi sự dễ thương đơn sơ của nó. Rồi  rất tự hào, nó đưa vở cho tôi coi, và nói :
Hôm qua, cháu được hai cái 10.
Tôi mở sách vần của cháu ra coi. Cháu được hai điểm 10 thật. Tôi khích lệ.
Cháu học giỏi lắm, hễ hôm nay cháu được 10 nữa, vào đây, thầy cho một cục kẹo.
Bỗng dưng, tôi bị giật mình, bởi một tiếng gọi :
Ánh ơi, làm gì đấy,  đi học đi, cô đi rồi.
Tôi nhìn ra, một cô bé bạn mẫu giáo của ánh cũng vừa đi tới.
Bé ánh vội vã giật lấy cuốn vần trên tay tôi, vừa chạy, vừa gấp, vừa nói :
Chạy đi Dung ơi, chết ! Mày vào, thầy khám sách mày đấy.
Rồi con bé ù chạy ra ngoài.
Tôi lững thững vào nhà, lòng thanh thản nhẹ nhàng, bỗng một ý tưởng đến với tôi. Con bé, với hai năm mẫu giáo, mà chưa thuộc được 24 chữ cái, có chậm thật, nhưng có lẽ như thế, con bé còn hơn mình.
Mình 30 tuổi, 40, 50, 70 mà có một bài học mãi không thuộc, có một chữ, viết mãi không xong, đó là chữ  YÊU THƯƠNG.
Học mãi không thuộc.
Người khác là anh em ruột thịt với mình. Bởi có chung cùng một cha. Mà sao cứ mãi quên điều ấy ! Chẳng vậy mà, triết gia người Pháp Jean Paul Sartre đã thốt lên. Người khác là hoả ngục. Buồn.
Bởi cứ mãi quên điều ấy, nên người ta mới làm hại nhau, khủng bố nhau. Bởi không thuộc bài, cho nên, mới lừa đảo và bóc lột nhau.
Tôi nhắc mình, học lại bài học ấy đi. Học đi, thuộc đi, ngấm sâu vào, để mà đừng làm khổ nhau nữa.
Người ta cứ liệt kê, danh sách đủ loại động vật độc ác, như rắn rết, hổ, beo, sư tử… nhưng mà những thứ ấy, làm hai con người  bao nhiêu. Chẳng có gì là qúa đáng, khi nói rằng; thứ động vật làm khổ chúng ta nhất, lại chính là con người. Chua chát !
Bởi không nhớ, người khác là anh em của mình, cho nên mới đem nhau ra mà bêu xấu; lăng nhục, và giết chết danh dự đời nhau.
Viết mãi không xong.
Có một chữ Tình yêu, mà sao tôi viết cứ nhoè nhoẹt hoài, cứ bị lỗi mãi.
Bởi vì nếu viết được trôi chảy, trọn vẹn, bàn tay tôi đã không xua đuổi chối từ, đã không vẫy ngược, để đuổi đi, một người đang ngửa tay cầu cứu.
Nếu tôi viết được trôi chảy, tôi đã không lập mưu, gài bẫy, làm khó người dưới quyền, để rồi, bắt họ phải chạy vạy, và rồi cũng chính bàn tay tôi lại giơ ra,  cằm lấy những đồng tiền tham nhũng, bất công.
Bởi vậy, bây giờ, mỗi khi trông thấy một học sinh ôm cặp đi học, tôi lại phải quay vào, nhủ với lòng mình. Mình vẫn còn một bài học chưa thuộc, còn một chữ quan trọng viết chưa xong.

GIỌT NƯỚC  MẮT HỒNG

Lm. Đỗ Văn Thiêm
Khe hở
Tôi về thăm quê, sau nhiều năm xa cách. Quê tôi là một làng toàn tòng người Công Giáo.Trong một làng toàn tòng như thế, thì vị trí của linh mục chánh xứ rất lớn.
Vì thế, khi vừa về đến nhà, mẹ tôi đã bảo. Tắm rửa xong, con lên thăm cha xứ một lát. Thi thoảng cha cũng hỏi thăm đến con đấy. Mẹ nói cho con biết : Cha này khó tính lắm, nói chuyện con phải để ý đấy nhé.
Bước lên bậc tam cấp của nhà xứ, tôi nhìn lên phía trên cánh cửa gỗ. Có nốt tròn, tôi bấm chuông. Một tiếng nói trầm trầm từ phía trong vọng ra : Mời vào.
Tôi vặn ổ khóa, đầy cửa bước  vào. Trước mặt tôi là một cha già đáng kính, ăn mặc đơn sơ, nhưng tươm tất.
Cha hỏi thăm tôi về công việc làm ăn, và tình cảnh của bà con nơi tôi sinh sống, cũng như đời sống đức tin của bà con ở đấy. Còn tôi, hỏi thăm ngài về sức khoẻ, về tình hình, và sinh hoạt của xứ đạo.
Qua câu chuyện trao đổi, tôi thấy đàng sau cái vẻ cứng ngắc, và nghiêm nghị ấy, là một mối lo về sự băng hoại đức tin của giới trẻ ngày nay. Lo lắng quá, cho nên cha cố giữ chặt nguyên tắc, sợ rằng, mình buông thả quá, nhiều người sẽ vì thế mà trôi luôn đi, đạo đức sẽ xuống dốc.
Tôi chào cha ra về, vừa đi vừa chợt nghĩ. Trong đời chẳng có ai là khó quá đâu. Có khó tính đi mấy đi nữa, thế nào cũng có một số người thương mến, và được thương mến lại.
Như thế có nghĩa là :
Trái tim ai cũng có khe hở. bảo người ấy là khó tính là không đúng, mà phải  bảo là tại mình dở, chưa biết cái khe hở trái tim của người ấy để lách vào.
Những người thương mến, và được người ấy thương mến, là người ấy đã lách đúng được vào cái khe hở trái tim ấy.

Yếu đuối
Tôi nhận được lá thư của một người bạn, đã 17, 18 năm chưa một lần liên hệ thư từ.
Tôi cũng đã yên phận, còn người con gái ấy cũng đã có gia đình, yên bề gia thất. Nàng cùng chồng đã định cư ở nước ngoài.
Không hiểu sao, hôm nay, nàng lại viết thư cho tôi. Trong thư này, còn có một điều đặc biệt hơn nữa; ở nước ngoài, hầu hết các công việc thuộc giấy tờ, người ta thường dùng vi tính. Thư từ cũng thường là Email, hay khá hơn, nếu người kia không có vi tính  để gởi tới thì người ta cũng vào vi tính để đánh thư, in ra,  sau đó gởi đi. Đàng này, nàng lại chịu khó viết thư, 4 trang giấy hẳn hoi.
Trong thư, hỏi thăm tôi về nhiều chuyện. Đặc biệt là nhắc đến những kỉ niệm xanh sạch thời sinh viên, cả bọn ăn kem, đi picnic. Nàng nói cho tôi biết, điều mà trước đây tôi chưa biết, là lúc ấy, nàng phục tôi lắm. Trong đôi mắt nàng lúc ấy, tôi thật đáng ca tụng, thật đáng yêu.
Tôi nằm đu đưa trên võng mà say sưa hạnh phúc. Vừa đọc thư, vừa cười, vừa phở lở cõi lòng. Đọc đi, rồi đọc lại, 3, 4 lần.
Bỗng tiếng con Thạch Sùng chép miệng, làm tôi giật mình. Bỏ lá thư xuống ngực, tôi chợt nghĩ.
Ô hay thật, sao mình hạnh phúc thế, mình hạnh phúc vì điều gì thế. ? Vì tình cảm đúng ra là như vậy, nhưng có trông thấy tình cảm đâu. Mình hạnh phúc vì mấy dòng chữ. Quả thực phận người là yếu đuối. Mấy dòng chữ bằng mực xanh rộn rã, sướng vui.
Nếu không phải là những lời khen, mà ngược lại, lại là những lời chê bai chế giễu. Có lẽ mình sẽ buồn lắm. Quả thực là quá yếu đuối phải không ? Mình buồn, và đau khổ, chỉ vì vài nét viết, chỉ vài dòng chữ.
Thân phận kiếp người, qủa thực qúa mỏng dòn và yếu đuối.

Lm. Đaminh Đỗ Văn Thiêm

 

 

 
     

Tỉnh Dòng Đồng Công Hoa Kỳ
1900 Grand Ave - Carthage, MO 64836
Phone: ( 417) 358-7787 Fax: (417) 358-9508
cmc@dongcong.net (văn phòng CD) - web@dongcong.net (webmaster)