Ngọn nến
-Suy niệm tháng các linh hồn ..
Ngọn Nến
Trên những nấm mộ giờ này, có cắm lên vô vàn những ngọn nến cháy.
Cắm lên mộ người thân những ngọn nến lung linh, phải chăng đang muốn cắm lên đó Ngọn Lửa Tình Yêu đang rực cháy trong trái tim mình.
Có thể là ngọn lửa tình xưa nhung nhớ. Một nỗi nhớ khôn nguôi, không sao dập tắt.
Có thể là ngọn lửa của tình tiếc thương, hiếu thảo của con cháu.
Có thể là ngọn lửa của tình sầu hối hận, bởi thái độ tệ bạc đáng trách của mình, đã dành cho người quá cố lúc còn sống.
Nhưng có một điều rất chung, rất đặc biệt, không hẹn mà gặp là khi cắm những ngọn nến sáng lên những nấm mộ, ai cũng muốn coi đó như là những lời kinh huyền diệu tỏ ra từ tận cõi lòng, mong sao bay lên tới cõi thiên đường nhiệm mầu, để cầu cho những người thân yêu đã khuất.
Và rất đổi linh thiêng, nhìn sâu vào ngọn lửa đang cháy bập bùng, ai đó có thể nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, của cha, của chồng, của vợ, của con, của cháu đang hiện ra phất phơ trong đó, và qua cái linh thiêng của ánh lửa, có thể bắt gặp những đôi mắt u uẩn, sầu buồn, bởi tiếc thương cho một đời đã sống vô nghĩa, không làm được gì cho người khác, cho gia nghiệp đời sau của mình. U uẩn, vì khi còn sống, vì quá lo lắng cho đời sống vật chất của gia đình, mà xao lãng chễnh mảng công việc thờ phượng Chúa, để rồi bây giờ phải bối rối khi trả lẽ trước mặt Ngài.
Có khi vì quá thương vợ, thương con, muốn cho gia đình dồi dào của cải vật chất, mà mình lại thành những kẻ gian dối, lừa đảo, tham nhũng, để rồi ra trước tòa Chúa. Sự công bằng vô cùng của Ngài bắt phải đền bù. Cả nhà cũng hưởng, mà giờ này, chỉ một mình, phải ôm lấy nợ đời. Thật cay đắng xót xa.
Có khi vì quá nuông chiều con cái. Chỉ lo lắng chăm chút cho con về đời phần xác, chẳng quan tâm đủ đến phần hồn cho con. Để con cái thành những kẻ ngông cuồng. Bóp nát đức tin, đút lương tâm vào túi quần, để làm những chuyện suy đồi. Bây giờ Chúa hỏi về trách nhiệm, biết trả lời ra sao?
U-uẩn bởi những thiếu sót trong bổn phận làm cha mẹ. Để lại cho con những gương xấu. Những lời nói tục tĩu, những thói quên rượu chè, bài bạc… những sự khô khan trong đời sống đức tin, để rồi bây giờ, tất cả đã hằn sâu trong tâm trí con cái, khíến chúng còn rất trẻ, đã sớm học được những tệ nạn, khó bề biến đổi. Những đôi mắt u uẩn, bởi trong luyện tội, giờ đã hết cơ hội để lập công. Bởi hối hận vì đã không nghe lời Chúa dặn: “Có làm gì, thì hãy làm lúc trời còn sáng, kẻo tối đến thì đã muộn rồi”.
Những đôi mắt ấy u uẩn hắt hiu, ẩn chứa nhiều điều tâm sự muốn nói, mà không sao nói lên thành lời. Phải chăng các ngài muốn nhắc về những sự thật phũ phàng:
Chẳng ai sống mãi được đâu.
Cái chết sẽ đến bất ngờ, không hề báo trước.
Bởi vậy, muốn làm gì đó thì làm.
Muốn xoay xở xuôi ngược ngược xuôi tùy thích. Nhưng điều hệ trọng, là đừng bao giờ bỏ quên phần linh hồn.
Tiếc xót bao nhiêu bây giờ cũng đã trễ.
Những nấm mộ trắng xóa cạnh ta bây giờ là một dấu chứng. Rồi có một ngày, trên tấm bia nấm mộ sẽ có tên ta. Cũng là một nấm mộ ốp lát gạch trắng như bao mộ khác.
Nhưng điều ấy chẳng hề quan trọng. Quan trọng chăng là liệu linh hồn ta có được tinh tuyền, để có thể nhẹ nhàng thanh thoát hưởng hạnh phúc đời đời.
Giữa nghĩa địa thênh thang nhưng ấm áp tình nghĩa giờ này, hình như có sự hiện diện của vong hồn những người đã khuất.
Tình thương yêu được nối kết mặn mà. Để thương nhau nhiều hơn. Nhưng thương nhau không chỉ bằng lý thuyết, mà giá trị ở hành động. Hãy làm gì đó cho những người thân yêu, và xin đừng quên, những lời nhắc nhở của các ngài từ bên kia thế giới vọng về
Lm. Đaminh Đỗ Văn Thiêm