Suy niệm Mỗi Ngày
 
 

Tình Gìa

-Đọc sách... Suy niệm..


TÌNH GIÀ

Sáu giờ sáng. Bà lão bảy mươi bảy tuổi, loắt choắt như chim sẻ ngồi ở bậc thềm ngắm bình mình. Có đôi chim nào dậy sớm đang ríu rít trên ngọn cây gần đó. Nhưng bà còn dậy sớm hơn chúng dù luôn thức tới khuya lơ để chăm sóc chồng. Nhiều năm rồi, từ khi chồng bị tai biến. Cũng nhiều năm rồi, sử dụng đồ vật hay máy móc trong các phòng, xê dịch từ góc này sang góc khác lúc làm việc nhà, tất cả bà đều thao tác thành thục và chính xác bằng quán tính chứ không cần nhìn rõ qua cặp kính dày cộm.

Bây giờ, bà trở vào phòng ngủ. Ông đang thở đều, lồng ngực nhẹ nhàng nhấp nhô lên xuống, đôi mắt nhắm kín. Nhưng một giọng nói thốt ra rõ ràng : “ Anh thức rồi, mình à.”

Bà mỉm cười : “Để em lấy khăn và thuốc nhỏ mắt cho mình.”
Ông dùng tay phải lau kỹ mặt với chiếc khăn ướt âm ấm. Cách đây nhiều năm cánh tay trái bị hỏng vì tai nạn lao động, thế rồi sáu tháng trước, chân phải bị tổn thương, ông đành để  bác sĩ tháo khớp. Ông chỉ còn sử dụng  được một cánh tay. Có lần, ông bảo bà : “Anh chẳng còn gì cả, mình nhỉ” Bà vỗ vỗ lên ngực  ông : “ Còn nhiều chứ,  và phần tốt ở đây này”.

Khi ông  đã sẳn sàng, bà nhấn nút điều khiển nâng chiếc giường dựng lên để ông dễ ngồi dậy, rồi giúp ông ngồi vào xe lăn. Trong phòng tắm, bà giúp ông cạo mặt, làm vệ sinh cá nhân buổi sáng, thay áo quần…Đã lâu rồi, mọi việc lớn nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày ông  đều phải nhờ bà. Có lần ông hỏi : “Mình chưa bỏ anh chứ ?” Và bà lắc đầu cười “Đời nào ! Đã ngần ấy năm mà…”

Hai người vào bếp ăn sáng. Trên bàn, các món đã bày biện sẵn sàng. Hai ông bà ngồi đối diện nhau, hai bàn tay phải với qua mặt bàn và mười ngón tay lồng vào nhau, nắm chặt. Họ cùng cầu nguyện : “ Lạy Cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh Cha cả sáng, nước Cha trị đến, ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời. Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày và tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con”

Trong lúc đọc kinh, nước mắt ông lặng lẽ lăn dài xuống đôi má nhăn nheo.

Uống xong tách cà phê, ông bảo bà : “Giá mà biết có ngày sẽ như thế này, mình chẳng đời nào chịu ra nhà thờ với anh, mình nhỉ ?”

Bà nhìn thẳng vào mắt ông, nhỏ nhẹ : “Mình biết ông, chỉ cần thấy mình cười, thấy ánh mắt mình nhìn em, thế là quá đủ rồi. Em chẳng còn mong muốn thay đổi gì hết, ngoại trừ một điều. Đó là, nếu như mỗi năm giá như em có thể thế chỗ mình một nửa thời gian, để mình lại được chăm sóc em.”

Phóng tác theo “Love that lasts”, của Barbara Seaman (1985).

Dũ Lan Lê Anh Dũng

 

 

 
     

Tỉnh Dòng Đồng Công Hoa Kỳ
1900 Grand Ave - Carthage, MO 64836
Phone: ( 417) 358-7787 Fax: (417) 358-9508
cmc@dongcong.net (văn phòng CD) - web@dongcong.net (webmaster)