|
14.
Thánh Ignatiô Loyola
(1491-1556)
Trong suốt
thế kỷ 15, những nhà lãnh đạo Tin
Lành khởi xướng cuộc "reform – bóp
méo" những mạc khải tôn giáo của
Thiên Chúa, cũng là thời gian Chúa Quan Phòng chọn
một người để tái thiết Giáo
Hội Chúa Kitô: một thanh niên thuộc dòng quí
phái Tây ban Nha, quí danh là Ignatius de loyala. Sau đây
chúng ta sẽ thấy những trích dẫn sau sắc
từ tiểu sử của người. Đây
là một con người ngoại hạng, đã
trở thành vị Sánh lập và là vị chỉ
huy tối cao của đoàn quân đông đảo
với tinh binh được rèn luyện tốt
của Thiên Chúa, với danh xưng là Hội Dòng
Chúa Giêsu. Vị này, chính Đức Nữ Trinh
đã đem trở lại, mới chỉ một
năm trước đây, Đức Mẹ đã
biến đổi vị này từ một cuộc
sống quá thế tục trở thành một vị
thánh anh hùng.
Ít tháng
trước khi qua đời, Ignatius đã đọc
cho một tu sĩ của người viết,
về "người thứ Ba" (là chính thánh
nhân) về thời gian và cuộc trở lại
của người. Thánh nhân đã đọc
như thế này: "Từ nhỏ tới 26
tuổi, tâm hồn thầy đã ham mê những
gì chóng qua nơi trần thế. Điều thầy
ưa thích đặc biệt đó là đời
quân ngũ, và xem như thầy bị một mộng
ước trống rỗng nhưng lại rất
mãnh liệt hướng dẫn làm sao cho chính mình
được nổi danh".
Thời
thanh xuân, Ignatius rất kiêu và đầy tham vọng,
một con mọt sách thích đọc loại "anh
hùng phi ngựa", nhưng lại hoàn toàn là một
nam nhân quí phái, cậu luôn mang võ khí và choàng áo mở
rộng. Cậu thích làm điệu bề ngoài,
quan tâm nhiều đến đôi tay nhậy cảm
và mái tóc dài, và ăn bận quần áo tươi
mầu.
Đã
hơn một lần chàng biết yêu một thiếu
nữ quí phái xinh đẹp và thường dành
cả "ba bốn giờ sửa soạn và
ngắm mình trước gương", trước
khi phải đi tới thành phố có người
yêu đang đợi. Cậu tự hỏi phải
ăn nói làm sao với nàng, phải dùng cách nào để
tỏ ra tươi trẻ và duyên dáng, và phải
tỏ ra anh hùng trong thời chiến theo cách nào
mà làm vui lòng nàng".
Trong thời
gian này, theo một trong những người bạn
thân nhất của chàng, "Ignatius đã không
sống đạo ra gì và thường không tự
mình xa lánh tội. Cậu nghiêng chiều nhiều
về cờ bạc, cùng chơi và ăn thua bài
bạc với những người đàn bà".
Một lần Ignatius và một cậu em bị
cảnh sát tình nghi và bắt, với lý do có một
số người trốn và xâm nhập ban đêm
phá hoại. Hơn nũa, Ignatius lại là người
thuộc dòng máu nóng Tây ban Nha có hạng, từng
có thành tích trước đây, khi gặp một
số người bủa vây anh vào chân tường
thành phố, anh ta đã tuốt gươm giải
vây khỏi đám họ. Theo lời chứng tận
mắt của nhiều người hôm đó,
"nếu hôm đó Ignatius không bị giữ
lại, thì kết cùng sẽ xẩy ra án mạng".
Ignatius
cũng là người thuộc dòng vương
giả nên anh ta không sợ gì, kể cả lính.
Khi người Pháp xâm lăng quê hương Tây
ban nha, giữa tháng Đức Mẹ năm 1521,
Ignatius sau khi xưng tội cùng với đông
đảo các bạn cùng quân ngũ tại nhà
nguyện kính tôn Đức Mẹ, cậu đã
tỏ ra rất can đảm chiến đấu
suốt sáu giờ tại trận địa,
mãi tới lúc một trái ca-nông nổ văng mảnh
vào hai chân của Ignatius, làm bể xương
một bên và bên kia bị thương tích. Ngay
sau khi anh bị trọng thương, toán binh của
anh bị bủa vây và đầu hàng.
Không kể
chi vết thương quá đau của Ignatius,
anh được đặt trên băng-ca tải
thương về gia đình đang ở Loyola.
Các bác sĩ quyết định đánh gẫy
hẳn ống xương chân của anh để
sắp đặt lại cho ngay thẳng chính
xác. Trong suốt thời gian "giải phẫu
vụng về", Ignatius gọi thế, anh hết
sức kiên nhẫn chịu đựng, không tỏ
ra một dấu gì là quá đau đớn, trừ
ra một dấu nhỏ những ngón chân nhíu lấy
nhau. Nhưng ngay sau đó, sức khỏe cậu
xuống dốc rất nhanh và không ăn uống
gì. Nhân dịp lễ thánh Gioan Tẩy giả, các
bác sĩ đem lại niềm hy vọng an ủi
cho cậu bằng cách đề nghị với
cậu nên xưng tội lần cuối cùng! Và
đến dịp lễ hai Thánh Phêrô và Phaolô, Ignatius
chịu các phép Bí tích sau hết, vì các bác sĩ
cho biết là cậu sẽ qua đời đêm
ấy.
Nhưng
Chúa Kitô Vua đã phác họa một chương
trình khác cho Người lính Tương lai của
Ngài. Chính Ignatius đã hiểu điều đó,
"Cậu đã có một lòng tôn kính Thánh Phêrô"
(Thánh quan thầy của gia đình Loyola), "nên
điều này làm vui lòng Chúa, vì ngay chính đêm
đó, bệnh tình của Ignatius bắt đau
giảm bớt hơn, rồi trong ít ngày anh được
coi là đã thoát khỏi nguy hiểm". Nhưng
người trẻ Tây ban nha này vẫn chưa
tỏ dấu gì trở lại, vì khi thấy một
chân mình mang tật dị hình và ngăn hơn chân
kia, anh thốt lên, "thật là vô dụng",
vì anh "vẫn còn muốn trở lại sống
tại triều đình". Nên anh ngầm muốn
chịu giải phẫu đau đớn hơn,
mong qua cuộc giải phẫu cắt ngắn
một bên chân cho hai chân cân bằng. Do đó, Ignatius
vẫn còn nằm lại tại nhà thương
nhiều tuần lễ nữa, đợi cho
vết thương lành hẳn lại.
Qua nhiều
giờ, Ignatius đã xin tìm cho mình một số
tiểu thuyết lãng mạn mà cậu từng
mê thích nhiều. Nhưng Thiên Chúa đã an bài cho
xẩy đến theo ý Ngài, nên Ignatius đọc
những sách thế tục, cậu cũng đọc
cuốn Cuộc đời Chúa Kitô và cuốn cuộc
đời các thánh. Ngày đó cho tới nay, chính
thánh nhân muốn nói với chúng ta câu truyện
sống về cuộc trở lại của anh:
"Năng
đọc những sách loại này, Ignatius đã
bắt đầu có được chút cảm
tình đối với những gì là thiêng liêng.
Đọc sách thiêng liêng đã dẫn tâm trí cậu
suy ngắm về những vấn đề cao
cả thánh thiện. Đôi khi tư tưởng
thiêng liêng dẫn cậu đến lên cả nơi
mà cậu từng quen ở trước đây.
Trong khi mê say đọc cuộc đời Chúa
và các thánh, cậu suy nghĩ và áp dụng bằng
tự hỏi: "Tôi có thể sống theo những
gì mà thánh Phanxicô đã sống không? Những gì
mà thánh Đaminh đã làm không? Thánh Phanxicô đã
sống như thế - Tôi cũng sẽ sống
được như thế chứ!"
Những
điều dốc quyết như thế, Ignatius
cũng đã sống được một thời
gian, nhưng rồi, những giả tạo và
tư tưởng thế tục quyện quấn
theo sau đó, làm nản lòng người chiến
sĩ! Nhưng giữa bao tư tưởng ấy,
có một điều khác biệt: Ignatius cảm
thấy rất thỏa lòng khi nghĩ đến
những vấn đề thế tục, nhưng
sau đó, anh lại thấy mình khô khan buồn
chán; trái lại, khi Igantius nghĩ tới cuộc
hành hương đi Giêrusalem và nghĩ đến
cuộc sống tu rừng và thực hành cuộc
sống chiêm niệm, anh thấy vui thích, vui thích
cả đang lúc suy tưởng đến mà
còn cả sau khi không còn nghĩ tới nữa.
"Qua
kinh nghiệm này, Ignatius rút ra bài học là hậu
quả của hai phương diện đối
chọi nhau, một đàng để lại buồn
một đàng ban ơn vui. Đó là kết quả
đầu tiên Ignatius đã khám phá ra trong phương
kiện thiêng liêng. Khi tấn tới hơn, anh
đã nhận ra nhiều loại thần khác nhau
làm cho anh biến chuyển - một là Thánh Linh
của Thiên Chúa, thần khác là Quỉ dữ -
và khi Ignatius nhận được ơn soi sáng
từ việc chiêm ngắm thiêng liêng qua việc
đọc sách tôn giáo, anh bắt đầu suy
nghĩ đúng đắn về đời sống
dĩ vãng của mình, đồng thời anh phải
thống hối biết bao để xin xóa bỏ
được những tội lỗi của
thời dĩ vãng. Ước mong thánh thiện
muốn noi gương những vị thánh đang
đến trong tâm trí anh. Dốc quyết của
Ignatius minh nhiên nhất đó là lời hứa
với ơn thánh của Chúa nâng đỡ, anh
cũng cương quyết sống theo những
gì các vị thánh ấy đã sống. Một trong
những ước nguyện sau khi anh trở
lại đó là thể hiện cuộc hành hương
sang Giêrusalem. Ignatius ăn chay và tự đánh tội
thường xuyên để thỏa lòng thống
hối, đó là kỷ luật của một
linh hồn chứa tràn đầy Thiên Chúa. Và những
tư tưởng thế tục dần dần
thưa đi và biến mất...
Sau đó,
trong thời gian Lễ Mẹ Mông Triệu vinh
hiển, được biết Đức Maria
tỏ ra quyết định can thiệp vào việc
thường xuyên biến đổi người
quân nhân trẻ Tây ban nha này (Ignatius), giúp cho anh ta
trở nên một vị thánh đầy nhiệt
tâm và trong trắng của Thiên Chúa.
Một
đêm kia, trong lúc Ignatius đang cầu nguyện,
"Hiển nhiên người được diễm
phúc nhìn thấy Đức Mẹ Thiên Chúa và Chúa
Giêsu Hài Nhi hiện ra! Phần thì suốt thời
gian đó, người được tràn đầy
yên ủi. Phần thì người được
êm hưởng sự ngọt ngào quá chừng vì
biết tất cả đời sống dĩ
vãng, đặc biệt là những tội lỗi
khiết tịnh, đối với người,
là những dấu vết hằn sâu trong tâm hồn
cho đến nay, tất cả mới được
tẩy xóa." Từ giây phút diễm phúc đó
cho tới hơi thở cuối đời, "Ignatius
không bao giờ còn cố ý tái phạm một khuyết
điểm nhỏ nào về lỗi đức
trong sạch nữa. Trái lại, cả một
đời còn nối tiếp là nhiệm thức
và nhìn ngắm công trình tay Thiên Chúa thánh hóa mình".
Sau đó,
"anh em ruột và mọi người trong nhà
nhận ra diện mạo của người
biết đổi rất nhiều, còn bề
trong người còn biến đổi hơn
nữa. Trong thời gian đó, người vẫn
tiếp tục đọc sách và giữ những
điều dốc lòng mà người đã dốc
quyết. Tại gia đình, những cuộc nói
chuyện cũng mang đầy tính cách sùng mến
Thầy chí thánh và cách sống của Ignatius đã
gây ảnh hưởng thiêng liêng trên mọi người
khác". Thánh nhân tìm mọi cách để thi hành
ý định học hỏi Phúc Âm, và viết vào
sổ tay những câu, những trang rất quan
trọng. Cuốn sổ 300 trang viết đầy
những lời Chúa bằng mực đỏ,
và những lời Đức Mẹ Maria bằng
mực xanh. Càng mau bình phục, người càng
dành nhiều thì giờ cầu nguyện tại
nhà nguyện Truyền Tin thiết lập tại
nhà. Thời gian đó, người cũng "bắt
đầu tập quán tuân giữ kỷ luật
ban đêm. Trong những ngày đó, người
vẫn được nhiều an ủi thiêng
liêng trong lâu giờ nhìn ngắm các tầng trời
và tinh tú ban đêm, tâm hồn được cảm
nghiệm một động lực khôn tả
để phục vụ Chúa". Sau đó, người
thật sự ước vọng trở nên một
thầy dòng Carthusian sau chuyến hành hương
Đất Thánh.
Sức
khỏe được sớm bình phục, người
từ giã gia đình, lên đường hành hương,
tay ôm bức ảnh Mẹ Sầu Bi, cuốn sách
cầu nguyện nhỏ gồm Giờ Kinh Nguyện
Nhỏ với Đức Trinh Nữ, và cuốn
sổ tay ghi chép lời Chúa và Đức Mẹ
trong Phúc Âm. Quyết định hành hương
cũng là quyết định đổi đời,
Ignatius đi thẳng tới đền thánh Đức
Mẹ Maria gần nhất, suốt đêm cầu
nguyện tại đó, tạ ơn Đức
Mẹ về cuộc hiện ra đàm đạo
với người, xin ơn sức khỏe trong
cuộc hành hương, và trong khi nhận những
ơn an ủi như thế, 30 năm sau, người
còn nhớ và nói về những ơn ấy với
tất cả lòng biết ơn.
Lúc này
Đức Mẹ đã để người
lính mới nhập ngũ của Mẹ trong một
thử thách đáng kể. Một người
theo đạo Moslem đã xin nài để cùng
song hành với Ignatius, nhưng trong suốt quãng
đường đi chung tất cả chỉ
là bất đồng cãi nhau về Đức
Mẹ Chúa Kitô không còn Đồng trinh sau khi sinh
Con. Sau đó, người đạo Moslem đi
theo đường của ông ta, khi chia tay Ignatius
"bị xao xuyến và cảm thấy rất
ghét ông ta với sức thúc bách muốn giết.
Nhưng sau nhiều phản ứng bên trong, Ignatius
vẫn còn trong nghi nan và không thể quyết định
làm như thế". Sau cùng, Ignatius quyết định
giải quyết những suy tính ấy theo lối
tiểu thuyết: Nếu gặp ngã tư tới
mà ngựa của Ignatius chạy theo đường
của ông Moslem, thi Ignatius sẽ đuổi theo
và giết ông ta. "Qua việc Thiên Chúa An bài"
con ngựa của Ignatius đã tự chọn
hướng đường khác, và Ignatius đã
học được bài học đáng giá.
Sau đó,
Ignatius đi tới đền Đức Mẹ
Montsserrat và suốt đêm cầu nguyện tại
đó trước tòa Đức Mẹ, và như
một kỵ binh, muốn trở thành một
binh sĩ của Mẹ tay cầm binh khí của
Chúa Kitô. Và trong buổi chiều Vọng lễ
Mẹ Truyền Tin, 1522, sau khi đã xưng tội
chung trước đó ba ngày, Ignatius, với tuổi
29, mình mặc manh áo vải bố đơn sơ
"dính đầy những mẩu rác gỗ...từ
nền nhà thờ, vì người đã phục
xuống đất cầu nguyện suốt đêm
trước tòa Đức Mẹ Thiên Chúa. Lúc này,
Ignatius đã đứng dậy, tay cầm gậy,
đứng suốt đêm. Sáng hôm sau, sau khi rước
lễ, người lìa khỏi thành phố lúc
bình minh.
Ignatius
tiến đến Manrresa, một thành phố
nhỏ, nhưng lại có một thung lũng xinh
xinh với một Vương cung và mười
một thánh đường dâng kính Đức
Mẹ Chúa Trời. Tại đây người
kỵ mã của Đức Maria xin của bố
thí để sống qua ngày tại nhà thương
và nơi các thánh đường. Người
cũng dạy giáo lý cho trẻ em ở đây,
cũng như bắt đầu nói về Dòng
cho những người muốn cộng tác với
người. Cũng tại đây, người
cũng trải qua nhiều thử thách thiêng liêng
và nghiệm cảm thần bí. Người xưng
tội và Rước lễ hằng tuần (thời
người, Giáo Hội chỉ cho phép như thê).
Khi tham dự thánh lễ hằng ngày, người
đọc sách về Sự Thương khó của
Chúa trong mỗi Phúc Âm, tâm hồn đầy "hân
hoan dịu ngọt trong thầm lặng thẳm
sâu". Người thường dùng nhiều
giờ để suy ngắm ở một hang
ngoài thành phố, ngày nay hang này đã trổ thành
một Đền thánh Manrresa nổi danh. Người
sống trong một tu viện thánh Đaminh và
"luôn giữ thói quen quì cầu nguyện 7 giờ
mỗi ngày, đánh tội 3 lần ban ngày và suốt
đêm".
Trong suốt
thời gian ở Tập viện ngoại lệ
của người lính của Mẹ Maria này,
chắc chắn qua việc can thiệp của
Mẹ, thánh nhân đã nhận được rất
nhiều hồng ân Thiên đàng. "Trong một
lần nguyện giờ Kinh nhỏ tôn kính Đức
Trinh Nữ, tại bậc thêm của Tu viện
này, người đã được thị kiến
và được nâng lên khỏi đất. Được
thị kiến thấy Thiên Chúa Ba Ngôi, thị
kiến này làm Ignatius cảm nghiệm rất mạnh,
đến nỗi người không có thể kìm
hãm được tiếng khóc ngất ngây nức
nở. Nên trong thời gian tĩnh dưỡng
cuối thời, bất cứ khi nào cầu nguyện
với Chúa Ba Ngôi, người cũng cảm nghiệm
lại được ơn khi xưa".
"Thường
xẩy ra trong một thời gian dài là khi cầu
nguyện, người thường được
thị kiến Chúa và Đức kiêm nhượng
của Ngài, cũng như thị kiến thấy
Đức Trinh Nữ... có lẽ tới 20 hay
40 lần người được thị kiến
như vây. Những thị kiến này ban cho người
sức mạnh khôn tả đến nỗi người
có thể nghĩ là nếu Thánh Kinh đã không tác
tạo nên những chứng nhân của những
mầu nhiệm đức Tin như người
đã từng nhận thấy, thì sức mạnh
bởi các thị kiến người được
cũng thúc bách người có bổn phận phải
hy hiến mạng sống mình vì những chân lý
Đức Tin của Thánh Kính".
Trong
suốt thời gian 10 tháng sống tạm trú ở
Manrresa, thánh Ignatius lần đầu tiên đã
viết bản thảo tác phẩm bất hủ
"Linh Thao – Spriritual Exercises", một phương
pháp có hệ thống thao luyện lương
tâm theo từng cấp độ; và những bài
suy nguyện về cuộc đời của
Chúa Kitô, theo chương trình Tĩnh tâm 30 ngày.
Phương pháp này đã đem đến ơn
trở lại cho biết bao tâm hồn tham dự
Tĩnh tâm, gồm nhiều linh mục nổi
danh và các tông đồ nhiệt thành, canh tân đời
sống, yêu mên Chúa Kitô và xả thân phục vụ
Người cách rất quảng đại. Chúng
ta tin rằng chính Chúa Giêsu và Mẹ Maria đã đọc
chính tả, trực tiếp hay gián tiếp, cho
thánh Ignatius viết tác phẩm "Linh Thao"
đầy sinh lực thiêng liêng này.
Thật
lạ lùng, trước khi sai Ignatius vào thế
giới để tái thiết Giáo Hội Chúa Kitô,
Đức Trinh Nữ đã ban cho người
lính chọn lựa của Mẹ này phương
pháp Linh Thao đầy ắp tu đức và nhiệm
mầu.
Sau
khi đã hoàn tất cuộc hành hương Đất
Thánh Giêrusalem, Ignatius học theo chương trình
làm linh mục tại Tây Ban Nha va tại Ba-Lê, ở
đó, Ignatius đã qui tụ chung quanh mình một
nhóm gồm những con người ngoại hạng,
chẳng hạn thánh Phanxicô Xavier sau này. Sau này,
ngay chính tại Roma, người đã thiết
lập Dòng Tên Chúa Giêsu, mà qua suốt bốn thế
kỷ, Dòng đã đào tạo cho Mẹ Thánh Giáo
Hội hàng trăm vị thánh học giả Thánh
Kinh, nhà Giáo dục và nhà Truyền giáo.
Đối
với con người lính của Đức Maria,
thánh Ignatius Loyola, thật là con người khác
thường đối với thời dĩ
vãng cũng như hiện nay, đối với
những vị đã và đang quảng đại
tái thiết Giáo Hội Chúa Kitô, vì họ thuộc
Nhóm người đầy quyền năng Thiên
Chúa đã an bài.
|
|