27. CÔ THÂN CHIẾC BÓNG
Để
tuân hợp ý muốn Con mình, sau khi Chúa đi rồi, Mẹ Maria hoàn
toàn đi sâu vào cuộc sống chiêm niệm. Mỗi ngày hơn hai
trăm lần Mẹ sấp mình xuống đất, cầu nguyện rất sốt sắng đến
nỗi tuôn rơi lệ máu. Như vậy là Mẹ đã đồng công vào công
cuộc Cứu Chuộc chúng ta, và đáng công đi rao giảng Phúc Âm
cho những người còn bất xứng, chưa đáng nghe lời Tin Mừng.
Khi
Mẹ từ những đỉnh cao chiêm niệm xuống, Mẹ lại đàm đạo về Chúa
Giêsu vắng nhớ không nguôi với các thiên thần, mà
Chúa
đã truyền phải mặc hình người để phục vụ Mẹ. Để giảm dịu một
chút đau buồn sâu sắc của Mẹ, Mẹ nói với họ: "Hỡi
các thiên thần là tác phẩm của Con yêu dấu tôi, xin nói cho
tôi biết hiện giờ Con tôi ở đâu, đang làm gì? Xin nói với Ngài
rằng tôi chết vì vắng mặt Ngài. Ôi tình Yêu của linh hồn Mẹ,
giờ này Con nghỉ nơi nao? Ai phục vụ Con? Ai an ủi Mẹ trong
cảnh cô độc này? Mọi thụ tạo có là gì với Mẹ đâu, khi không
có Con bên cạnh Mẹ?"
Các
thiên thần ứng đáp ước nguyện của Đức Nữ Vương họ, soi vào
tâm trí Mẹ một ánh sáng để báo cho Mẹ biết về những việc
Chúa Cứu Thế làm: Ngài cầu nguyện họăc giảng dạy loài người,
hoặc an ủi những người cùng khổ. Đôi khi Mẹ cũng trao cho các
vị nhiệm vụ nhân danh Mẹ đến thăm viếng Chúa, trao cho họ một
tấm khăn chính tay mẹ dệt ra để lau mồ hôi pha máu của Chúa,
và một chút lương thực. Nhưng khi Chúa Giêsu chay tịnh bốn
mươi ngày trường, Mẹ không uỷ thác cho thiên thần việc gì.
Thỉnh thoảng Mẹ cũng sáng tác những ca khúc rồi hát lên với
các thiên thần. Mẹ theo gương Chúa và thực thi những việc bác
ái. Mẹ thường được xuất thần; khi ấy, Chúa vạch ghi lên linh
hồn Mẹ như lên một khung vải chuẩn bị rất kỹ, những đường nét
kỳ diệu nhất trong các ưu phẩm vô cùng của Ngài. Nhưng những
ân sủng này cũng không ngăn cản Mẹ khỏi cảm thấy một đau khổ
sống động là không được chịu đau khổ hơn nữa hợp cùng với Chúa
Cứu Chuộc.
Sau
khi rời khỏi Naxarét, Chúa Giêsu đi về phía sông Giođan, vừa
đi vừa kín đáo ban nhiền ân sủng cho linh hồn và thể xác
nhiều người. Trước khi gặp Gioan Tiền hô của Ngài đang thanh
tẩy trên bờ sông gần Bêtani, Chúa đã soi cho ông một ánh sáng
đầy đủ và thông cho ông một nguồn ơn dào dạt, khiến ông kinh
ngạc kêu lên: "Này
Đấng Cứu Thế đang đến gần tôi!" Lúc Chúa Giêsu đến, đứng lẫn vào đám đông, xin ông rửa cho mình, ông được một
thị kiến trí năng soi cho ông những ánh sáng rạng rỡ và mới
mẻ về mầu nhiệm Cứu Chuộc, ông nhận ra Người đến xin ông rửa
chính là Ngôi Lời Nhập Thể. Ông vừa phủ phục trước mặt Chúa
vừa nói: "Chúa ôi, chính Chúa mới là Người phải rửa con, mà Chúa lại muốn con rửa Chúa
thế này ư?" Chúa hiền từ đáp: "Bây giờ phải thế đã! Vì phàm là việc công chính, ta nên chu toàn tất cả". Thế là Thánh Gioan phải rửa cho Chúa. Thoạt khi Chúa vừa chịu rửa xong, Thánh
Linh ngự xuống trên đầu Ngài dưới hình một chim câu, và Cha
hằng hữu phán ra những lời này: "Đây là Con Chí Ái của Ta, Ta chỉ được thoả nguyện nơi Người". Lời đó xác nhận Chúa Kitô có Thần Tính Thiên Chúa và ân thưởng đức khiêm nhượng
của Ngài. Chính lúc đó Ngài đã lập nhiệm tích Thánh Tẩy. Ngài
đã rửa tội cho Gioan Tiền hô của Ngài. Ông Gioan, vì thế, được
vinh hạnh làm dưỡng tử đầu tiên của Thiên Chúa.
Sau
đó, Chúa Giêsu, có các thiên thần phục vụ và hát lời ca tụng
tháp tùng, đã lui vào rừng vắng vẻ, trong một nơi nằm
giữa mấy tảng đá trơ trọi. Nơi đó có một hang rất vắng, Chúa
đã chọn làm nơi tạm ngụ của Ngài. Ngài sấp mặt xuống đất, như
thói quen mà Mẹ Ngài và Ngài vẫn làm khi bắt đầu cầu nguyện.
Ngài tạ ơn Thiên Chúa đã xếp đặt cho Ngài cuộc tĩnh tâm này.
Ngài tiếp tục cầu nguyện, hai tay giang thẳng như tay Thánh
giá. Suốt tuần tĩnh tâm chay tịnh bốn mươi ngày, Ngài luôn
cầu nguyện như thế cả. Có lúc Ngài mướt máu. Mục đích của cuộc
tĩnh tâm và chay tịnh đó là để bồi thường những nết hư của
loài người, nên Ngài thi hành tất cả những nhân đức đối lập
vớp những nết hư ấy. Nhiều dã thú trong rừng đến nhìn nhận
Đấng Sáng Tạo nên chúng, rất nhiều chim chóc bay đến hoan hỉ
hát chào Ngài những điệu hát thật du dương.
Đặc
biệt là Mẹ Maria tôn kính Ngài hết mức. Thoạt khi Chúa vừa
lên đường vào rừng vắng, Mẹ cũng đóng kín cửa nhà Mẹ lại
để lui vào phòng nguyện, và cầu xin chay tịnh suốt bốn mươi
ngày, không ăn uống gì như Chúa. Tại phòng nguyện đó, Mẹ bắt
chước Chúa trong tất cả mọi việc Chúa làm, mọi lời cầu nguyện,
mọi cử chỉ bái quỳ và phủ phục, với con số mỗi ngày ba trăm
lần, vào đúng lúc Chúa làm trong rừng vắng: Mẹ có đặc ân đọc
được trong Linh Hồn Chúa Giêsu, cả ngay khi Chúa vắng mặt.
Những việc Chúa làm về phần xác, Mẹ được thấy qua một thị kiến
trí năng, hoặc đọc được do các thiên thần tỏ cho biết. Các
vị này vẫn đi đi về về từ nơi Chúa đến nơi Mẹ, đem tin tức
cho hai Mẹ Con.
Chính
vì thế mà Mẹ cũng được tham dự vào tất cả các diễn biến của
việc ma quỷ cám dỗ Chúa Giêsu trong rừng vắng. Sau khi
Chúa tĩnh tâm ba mươi lăm ngày, Ngài cho phép quỷ nhìn thấy
Ngài, lại gần Ngài, tấn công Ngài cùng với tất cả thuộc hạ
nó, mang tất cả mãnh lực nó có thể. Trước khi xảy ra cuộc cám
dỗ dài suốt năm ngày, mà Phúc Âm chỉ thuật sơ lại có ba việc
chính đó, Chúa Giêsu, xét như là một con người, đã dâng lên
Thiên Chúa lời cầu nguyện này: "Lạy
Cha, để vinh danh Cha và sinh lợi cho các linh hồn, Con muốn
chịu cho ma quỷ liều lĩnh cám dỗ Con. Và Con muốn đập vỡ đầu
nó, để loài người, khi bị nó cám dỗ, cũng thấy nó đã bị thua
rồi, và để họ theo gương Con mà học cách chống đánh lại nó
cho hiệu nghiệm". Trong lần cuối cùng quỷ cám dỗ Chúa, lúc Ngài nói những lời chiến thắng này: "Satan kia, xéo đi cho rảnh!", tên Satan vô phúc đó và chúng quỷ bạn nó đều bị xô nhào xuống hoả ngục nhanh
hơn chớp, chúng run như cáy xé, ngồi im thin thít, không động
cựa gì suốt ba ngày. Lúc đó, Satan mới thoáng nghĩ: có lẽ con
người đánh bật chúng ta một cách oai phong như vậy là Ngôi
Lời Nhập Thể chăng. Nhưng nó vẫn còn bán tín bán nghi, không
chắc hẳn.
Các
thiên thần hoan hô ca mừng chiến thắng của Vua mình. Họ đỡ
Ngài trên tay, đưa từ núi chỗ quỷ đã đem Ngài lên trước
về rừng vắng, để đền tạ tội phạm thánh táo bạo của ma quỷ,
và dâng cho Ngài thực phẩm trời cao. Gọi thế, vì sức mạnh đến
với Ngài từ trời, chứ không từ trái đất là nơi cái gì cũng
thô lỗ tục tằn, trả lại cho thể xác hao nhược của Ngài tất
cả nghị lực cũ. Chim trời trong khắp vùng đó đến giải khuây
cho Ngài bằng những điệu hót véo von; cả dã thú cũng đua nhau
đến vây quanh bái chào Ngài. Nhưng những chúc tụng xứng đáng
nhất, là những chúc tụng Mẹ Maria dâng cho Ngài. Từ phòng nguyện
của Mẹ, Mẹ cũng đã tham dự cuộc chiến đấu của Ngài, đã tranh
đấu và chiến thắng với Ngài. Mẹ đã khóc chua xót khi thấy Ngài
cho phép quỷ đem Ngài lên đỉnh Đền Thờ và lên đỉnh núi. Mẹ
đã ca tụng mỗi chiến thắng của Chúa bằng một ca khúc mà các
thiền thần hát lại. Mẹ nhờ các vị này đến chúc mừng cuộc toàn
thắng của Chúa và những ân huệ Chúa ban cho loài người từ cuộc
toàn thắng ấy. Chúa Giêsu, đối lại, cũng nhờ các thiên
thần chúc mừng Mẹ, vì Mẹ đã đồng công khít khao với Chúa trong
trận đánh bại Satan đó. Để thưởng công Mẹ và tái tạo nghị lực
cho Mẹ, Ngài đã sai thiên thần đem dâng Mẹ một phần thực phẩm
trời cao họ đã dọn hầu Ngài. Loài chim cũng theo thiên thần
về làm cho Mẹ hân hoan, với những điệu hót véo von trầm bổng
của chúng.
Trước
khi bỏ vào rừng vắng, Chúa Giêsu đặc biệt cầu nguyện cho những
người về sau noi theo gương Chúa mà rút lui vào nơi
cô tịch, hoặc suốt đời mình, hoặc trong một thời gian, để chuyên
việc chiêm niệm. Sau đó, Ngài lại trở lại bờ sông Giođan. Nơi
đây, khi trông thấy Ngài, Thánh Gioan Tẩy giả đã chỉ Ngài mà
nói: "Đây
là Con Chiên Thiên Chúa và là Đấng xoá tội trần gian". Từ trong phòng nguyện, Mẹ Maria nghe thấy rõ lời chứng của nhà Tiền hô đó,
nên Mẹ cầu xin Chúa thưởng công cho ông. Và Chúa đã ban thưởng
cho ông rất trọng hậu.
Từ
đó, Chúa ở lại miền Giuđêa suốt mười tháng để chuẩn bị cho
miền đó đón Tin Mừng. Ngài không làm phép lạ nào lừng lẫy cả,
nhưng gieo rắc rất nhiều ân sủng phi thường, đến nỗi ngay từ
đó người ta đã nhìn nhận Ngài là Vị Đại Tiên Tri. Bắt chước
Chúa, Thánh Nữ Đồng Trinh cũng bỏ nhà, đi khắp các làng lân
cận để báo tin cho họ biết là Chúa Cứu Thế đã đến. Mẹ soi sáng
các tâm hồn, trừ ma quỷ, an ủi người sầu khổ, chữa lành người
bệnh tật. Trong các cuộc hành trình ấy, Mẹ ăn rất ít, vì đã
được nâng đỡ bằng thực phẩm trời cao Chúa gửi cho từ rừng vắng.
Nhiệt tâm của Mẹ rất hăng nồng, nên Mẹ cũng quan tâm đến những
cuộc giảng thuyết của Gioan Tiền hô; Mẹ sai rất nhiều thiên
thần đến giúp ông trong rất nhiều trường hợp. Mặc dầu hăng
hái với Chúa như vậy, Mẹ cũng vẫn rất đau khổ vì không được
ở liền bên Chúa, nên vẫn luôn luôn than lên những lời chua
xót nhớ nhung.
Trong
lần Chúa gặp lại Gioan Tiền hô lần cuối cùng bề ngoài trên
kia, có hai môn đệ của ông xin đi theo Chúa, như Gioan
Tông đồ đã thuật lại trong Phúc Âm. Hai môn đệ đó là ông Anrê
và chính ông Gioan. -t lâu sau có ông Phêrô, ông Philiphê và
ông Nathanael; những vị này đều theo Chúa vì được ân sủng Chúa
soi động. Ngài chiếu ánh sáng vào trí năng họ, tăng sức tâm
hồn họ, đào tạo một cách kiên nhẫn, dịu dàng và hiền hậu hơn
một người cha. Mẹ Maria nhận ra ơn gọi của họ, và ngay từ đó,
đã nhận họ làm con thiêng liêng của Mẹ.
Trong
cơ hội đó, Mẹ được Thiên Chúa ban thị kiến đặc biệt, một lần
nữa, tỏ ra cho Mẹ biết rất rõ nhiệm cuộc Cứu Chuộc
và phần Mẹ phải đồng công vào. Mẹ thưa lên với Chúa: "Này
con đây! Con sấp mình xuống trước tôn nhan uy linh Chúa. Xin
Chúa cứ làm trọn thánh ý Chúa nơi con! Con biết rằng: sau khi
loài người phạm tội, phép công bằng của Chúa đòi phải có một
người bằng Chúa đền bồi thay cho. Nhưng chỉ một hành vi bé
nhỏ nhất của Con Chúa Nhập Thể đã quá đủ rồi, thế mà Người
đã làm biết bao nhiêu việc để đền bồi cho Chúa? Cho nên, nếu
con có thể được chết để Con Chúa sống, con xin hết sức sẵn
sàng. Nếu Chúa đã quyết định hẳn rồi, không thay đổi được nữa,
ít là xin cho con được hi sinh mạng sống con hợp cùng mạng
sống Người".
Không
thể nói được những tâm tình hùng đại đó của Mẹ xúc động Trái
Tim Thiên Chúa nhường nào: Chúa rất thoả nguyện với những
ước muốn thánh thiện đó và ban thưởng Mẹ ngay, y như là những
ước muốn đó đã thực hiện rồi. Chẳng mấy lúc sau, Chúa Giêsu
mang lại cho Mẹ một an ủi rất ngọt ngào. Chúa đã dạy dỗ cho
năm môn đệ đầu tiên biết về mầu nhiệm Nhập Thể, và do đó, về
những vẻ cao trọng của Mẹ Chí Thánh Ngài. Chúa gợi cho họ một
lòng tôn kính sâu xa nhất và một lòng mến yêu thơ thảo nhất.
Đặc biệt là thánh Gioan cảm nghiệm thấy có tâm tình đối với
Mẹ một cách thâm thuý nhất. Tất cả năm vị đó đều xin Thầy ban
cho niềm vui được đến gặp Mẹ để tỏ dâng Mẹ những niềm tôn kính
của mình.
Chúa
ưng thuận lời môn đệ cầu xin. Ngài trở về Naxarét, vừa đi vừa
giảng Tin Mừng cho dân chúng. Được biết là Chúa và môn
đệ đoàn sắp về đến nơi, Mẹ Maria sửa soạn tiếp đón họ. Khi
đoàn Ngài về tới nhà, Mẹ đã đứng sẵn ở cửa. Mẹ sấp mình xuống
trước mặt Chúa ngay, hôn chân tay Chúa và xin Chúa ban phép
lành. Rồi Mẹ ca tụng Thiên Chúa Ba Ngôi rất thánh và Nhân Tính
thánh thiện của Con Mẹ một cách nhiệt liệt khiêm nhu đến nỗi
các tông đồ đầu tiên vừa ca tụng vừa noi đó làm gương sáng.
Họ cũng quỳ gối trước mặt Mẹ, và xin Mẹ vui lòng nhận họ làm
con, làm tôi tớ Mẹ. Thánh Gioan đã làm gương ấy trước nhất.
Ông luôn luôn được Mẹ kính yêu, vì ông vừa khiêm nhượng, vừa
hiền từ, nhất là vì ông khiết trinh đến một mức độ cao cả.
Mẹ
quỳ gối hầu bàn Chúa và, khi Chúa vào phòng nguyện, một lần
nữa, Mẹ lại phủ phục trước mặt Chúa, xin Chúa tha thứ những
lười biếng Mẹ có thể phạm trong việc phụng sự Ngài. Mẹ lại
xin Chúa cho Mẹ được chịu nhiệm tích Thánh Tẩy Chúa đã hứa
cho Mẹ. Để việc Mẹ chịu thánh tẩy này được thi hành long trọng
xứng với cả Con cả Mẹ rất Thánh ấy, rất đông thiên thần mặc
hình người từ trời xuống, và Chúa Giêsu đã làm phép rửa cho
Mẹ trước mặt họ. Lúc đó, có tiếng Thiên Chúa phán ra những
lời này: "Đây
là nữ tì chí ái của Ta, nơi Người, Ta thoả nguyện". Một tiếng thứ hai vang lên: "Đây là Mẹ Ta, Ta yêu dấu Người chí thiết". Và một tiếng thứ ba nối tiếp: "Đây là Hiền Thê Ta, Ta đã chọn trong muôn nghìn".
Nhiệm
ấn của phép Thánh Tẩy sáng ngời lên trong Mẹ bằng tất cả vẻ
huy hoàng trời cao. Mẹ còn cảm thấy những hiệu quả phi
thường của nhiệm tích ấy, không thể nào tả ra được. Phép
Thánh Tẩy Mẹ chịu không xoá nguyên tội nơi Mẹ, vì Mẹ không
mắc nguyên
tội, song ban xuống cho Mẹ biết bao ân sủng tuyệt vời. Sau
khi các thiên thần hát lên một bài mừng Mẹ vì ơn trọng ấy,
Mẹ lại sấp mình xuống trước mặt Chúa Giêsu, cảm tạ Ngài.
LỜI
MẸ HUẤN DỤ
Hỡi
con, theo gương Chúa Giêsu, con hãy yêu thích cô tịch và cẩn
thận giữ thinh lặng, hầu nhận được những ân sủng
Ngài hứa
ban cho những ai bắt chước Ngài về điểm này. Con hãy
cố gắng ở một mình luôn, khi không bắt buộc phải trò truyện
với người
ta. Lúc nào phải bỏ thinh lặng, con hãy ôm ấp nó trong
lòng con. Khi có những bận bịu bên ngoài, con phải thế
nào
để
tâm hồn chỉ lướt qua thôi, rồi lại trở về ẩn náu ngay
trong căn
lều ẩn dật nội tâm con. Muốn chỉ ở đó một mình, con đừng
để cho một hình ảnh thụ tạo nào lọt vào đó, những hình
ảnh này
thường bám chặt tâm hồn con hơn chính những thực tại.
Con
lại phải học hỏi nơi Chúa Giêsu cách chống lại chước quỷ cám
dỗ. Ngài đã chiến đấu và chiến thắng Luxiphe
cùng các quỷ
thuộc quyền chúng, cũng như tất cả những chước cám
dỗ đủ thứ chúng gợi ra, để tuân hợp thánh ý Cha Ngài, hầu
làm
cho loài
người dễ dàng thắng quỷ, khuyến khích họ, an ủi họ
khi họ chán nản vì gặp thử thách.
Ngoài
ra, Chúa Giêsu còn rất yêu thương thụ tạo, đến nỗi Ngài không
đi tìm nó vì nó đáng, nhưng Ngài đã
yêu thương
làm cho
nó nên xứng đáng. Thế nên, thụ tạo chớ bao giờ nghi
ngờ lòng nhân từ Ngài. Những đau khổ Ngài chịu bổ
khuyết vào công
việc thiếu sót của họ, chứ không phải miễn cho họ
khỏi phải thống
hối để làm việc đền bồi. Trái lại, chính là để kích
thích
họ thống hối, vì, nếu Chúa chỉ muốn đền tạ thay cho
loài người,
không cần Ngài phải chịu tất cả những đau khổ Ngài
đã chịu.
Sau
cùng, tất cả mọi người hãy noi gương cách cư xử của các môn
độ đầu tiên của Chúa Giêsu. Họ đã
mau mắn
theo
Ngài và
trung thành phụng sự Ngài. Thánh Gioan được Mẹ
thương yêu nhất vì ông vừa thanh sạch, vừa trong trắng,
và thuần hậu
như một
bồ câu. Ngoài ra, Mẹ còn đem hết tình mẫu ái của
Mẹ mà nhận làm dưỡng tử tất cả những ai ước muốn
trở nên
con
của Mẹ,
và làm môn đệ của Thầy Chí Thánh. Mẹ luôn luôn
mở rộng vòng tay
đón tiếp họ, đem hết tình yêu nồng nàn của Mẹ mà
biện hộ cho họ.