37. PHỤC SINH HUY HOÀNG
Tại
nhà Tiệc ly, Mẹ Maria họp ông Gioan, ba bà Maria và tất cả
những phụ nữ đạo đức đã theo Chúa từ khi Ngài ra khỏi
xứ Galilê. Mẹ tỏ lòng khiêm nhượng thẳm sâu và đẫm lệ cảm
ơn họ, vì họ đã đi theo Mẹ trong suốt cuộc Tử Nạn của Con
Mẹ; Mẹ đoan chắc rằng lòng hiếu kính của họ sẽ được Chúa
trọng thưởng. Trong khi đợi phần phúc ấy, Mẹ xin họ cứ là
bạn thân của Mẹ, cứ coi Mẹ như là nữ tì của họ. Mọi người
đều tạ ơn Mẹ vì những tâm tình ấy. Họ hôn kính tay Mẹ, xin
Mẹ ban phép lành, nài xin Mẹ dùng một chút thực phẩm và nghỉ
ngơi chút ít. Nhưng Mẹ trả lời rằng, lương thực và nghỉ ngơi
của Mẹ là đợi chờ giờ Con chí thánh Mẹ sống lại. Rồi giục
họ đi ăn uống nghỉ ngơi.
Phần
Mẹ, Mẹ vào trong phòng ẩn dật của Mẹ, chỉ có ông Gioan theo
vào. Lúc có một mình Mẹ với thánh Gioan, Mẹ quỳ xuống
nói với ông: "Con
là linh mục của Chúa, Mẹ phải tùng phục con mới phải đạo. Bao
giờ Mẹ cũng chỉ là nữ tì, niềm vui của Mẹ là được tùng phục
cho đến chết. Vậy con hãy chỉ bảo cho Mẹ những việc phải làm". Vừa nói, Mẹ vừa chảy nước mắt. Ông Gioan không sao ngăn được dòng lệ của mình,
trả lời Mẹ rằng: "Lạy Mẹ, con là con của Mẹ, vâng phục Mẹ là bổn phận của con, con phải noi gương
Chúa Giêsu là Đấng Sáng Tạo mọi loài mà cũng đã chọn Mẹ làm
Mẹ và vâng phục Mẹ. Con phải là một thiên thần hơn là người,
để chu toàn bổn phận của con đối với Mẹ mới đúng". Câu trả lời khôn ngoan của thánh Gioan ấy không thuyết phục được Đức Nữ Vương
khiêm nhượng. Mẹ nói: "Bao lâu còn ở đời tạm này là Mẹ phải có một bề trên để tùng phục. Là linh mục,
con có quyền bính; con là con Mẹ, Mẹ buộc con phải cho Mẹ được
niềm an ủi là tùng phục con!" Không sao biện luận được nữa, thánh Gioan phải trả lời: "Vâng, con xin vâng ý Mẹ. Có vâng ý Mẹ con mới được đảm bảo vững chắc". Mẹ Maria liền xin thánh Gioan cho phép Mẹ được ở trong phòng một mình để suy
niệm về những mầu nhiệm của Con Mẹ. Mẹ cũng xin thánh Gioan
ra giúp đỡ những phụ nữ đã theo Mẹ, và liệu cho họ dùng bữa,
trừ ba bà Maria cũng muốn chay tịnh để chờ đợi Chúa Phục Sinh.
Suốt
đêm đó, Mẹ thức trắng để chiêm niệm cuộc đời và nhất là cái
chết của Con Chí Thánh Mẹ. Mẹ vừa tôn vinh Chúa vừa để
mặc cho tình yêu đổ dào dạt, cũng như nước mắt đau đớn tuôn
trào, vừa đàm đạo với Chúa hoặc các thiên thần hầu cận. Vào
khoảng bốn giờ sáng, thánh Gioan vào gặp Mẹ với ý định an ủi
Mẹ, Mẹ liền quỳ gối xin phép lành như xin một linh mục, một
bề trên. Cứ hễ gặp hay từ biệt vị Tông đồ nào, Mẹ đều làm như
thế cả. Và ông Gioan cũng lấy tư cách là con Mẹ mà xin Mẹ chúc
lành.
Sau
việc khiêm nhượng ấy, Mẹ xin thánh Gioan đi tìm các Tông đồ
khác, khuyến khích các ông và đưa các ông về. Ra khỏi nhà,
ông Gioan đã gặp ông Phêrô trước hết. Ông Phêrô vừa run sợ
vừa định về gặp Mẹ. Ông đi ra từ hang ông đã ẩn để khóc tội
chối Thầy của mình từ đêm hôm thứ năm. Hai ông liền cùng cố
gắng đi tìm các đồng bạn khác, nhưng chỉ tìm được mấy ông thôi.
Ông
Phêrô trở về gặp Mẹ trước nhất, và lúc chỉ có một mình ông
với Mẹ, ông sấp mình dưới chân Me, đau đớn xé lòng mà thưa
với Mẹ: "Lạy
Đức Mẹ, con đã phạm đến Thiên Chúa; con đã xúc phạm đến Thầy
con và đến cả Mẹ". Ông không thể nói thêm lời nào nữa, chỉ nấc nở nghẹn ngào. Lúc ấy, Mẹ Maria
phân vân đôi ngả: một đàng, Mẹ nghĩ là rất không tiện sấp mặt
xuống dưới chân vị Đại Diện Chúa Kitô vừa mới phạm một tội
quá nặng, một mặt không thể không tỏ lòng tôn kính vị Nguyên
Thủ Giáo hội mới. Để dung hoà hai tâm tình ấy, Mẹ cung kính
quỳ gối xuống, rồi vừa nói, vừa giấu lòng tôn kính của mình,
Mẹ thưa với ông Phêrô: "Mẹ con ta hãy cùng xin Chúa Giêsu là Con Mẹ và là Thầy của con tha tội cho con". Sau đó, Mẹ an ủi ông Phêrô, làm cho ông vững mạnh trong niềm vui hi vọng.
Dần
dần, các Tông đồ khác cũng lần lượt về gặp Mẹ. Các ông đều
phủ phục dưới chân Mẹ, xin Mẹ tha tội cho mình vì đã hèn
nhát mà bỏ trốn Chúa Giêsu. Gặp lại được Mẹ, các ông càng hối
hận tha thiết hơn, ông nào cũng nghẹn ngào trong lệ thảm. Sau
khi đem tình thương cảm thiết tha nâng các ông dậy, Mẹ chăm
chú nghe từng ông thuật lại những việc xảy ra cho mình từ khi
bỏ Thầy mà chạy. Mẹ nắm lấy cơ hội ấy củng cố đức tin và nhóm
thêm lửa mến cho các ông.
Buổi
tối, Mẹ tạm biệt các Tông đồ lúc ấy đã vững dạ nhiệt thành,
Mẹ lui vào phòng riêng suy niệm những việc Linh hồn Con chí
thánh Mẹ làm từ khi lìa khỏi Xác. Linh hồn Chúa đã xuống u
ngục. Ở trung tâm trái đất là hoả ngục, gồm rất nhiều hang
hốc tối tăm; toàn thể hoả ngục làm nên một bầu lửa chứa những
hình phạt khác nhau, nhưng hình phạt nào cũng ghê sợ. Sát cạnh
hoả ngục, một bên là luyện ngục, và một bên là u ngục. Luyện
ngục không rộng bằng hoả ngục; các linh hồn ở đây cũng phải
chịu hình khổ giác quan, nhưng khác với hình khổ hoả ngục.
U ngục chia làm hai phần. Một phần dành cho những trẻ em chết
khi còn mang nguyên tội, gọi là ngục trẻ. Những trẻ này sẽ
không ở lại đây mãi mãi, vì sau ngày phán xét chung, các em
đó sẽ đi ở nơi khác. Phần kia là ngục tổ, dành cho những người
công chính chết trước khi Chúa Giêsu chuộc tội cho loài người.
Họ ở đó vừa để đền tội, vừa trông đợi Chúa Giêsu xuống mở cửa
ngục cho họ ra, mà vào Thiên đàng với Chúa.
Linh
hồn Chúa Giêsu đã vào ngục tổ này, có vô số thiên thần theo
sau, ca tụng vinh quang Vua chiến thắng của họ. Các vị
này ra lệnh cho đá nứt ra làm lối vào ngục, mặc dầu không cần
phải như thế, nhưng chỉ là tượng trưng thôi, vì Linh hồn Chúa
Kitô cũng như các thiên thần đều có tính linh mẫn (subtilité),
thấu nhập dễ dàng mọi sự. Linh hồn Chúa Giêsu vừa vào, ngục
tổ liền biến thành thiên đàng. Linh hồn những bậc công chính
được nhìn thấy Thần Tính Thiên Chúa, được hạnh phúc thiên đàng,
nên hát lên nhiều bài chúc tụng Chúa Cứu Thế. Theo lệnh Chúa,
các thiên thần cũng đem các linh hồn ở bên luyện ngục sang
ngục tổ, để hợp hưởng phúc. Ngày hôm đó, cả ngục tổ cả luyện
ngục đều hoan hỉ, và ngày Chúa sống lại cả hai nơi đều trống
không.
Nhưng
ngày hôm đó là ngày kinh hoàng cho hoả ngục. Ma quỷ rụng rời
hoảng hốt, chen nhau chui rúc vào những hang sâu thẳm nhất,
như những con rắn bị rượt+ đuổi. Những kẻ bị luận phạt, nhất
là Giuđa và kẻ trộm dữ, đều phải chịu thêm khổ hình nhục nhã
đau đớn.
Mẹ
Maria được biết rõ tất cả những mầu nhiệm này. Mẹ cảm thấy
một nguồn vui khôn tả. Nhưng Mẹ đã không để cho nguồn vui ấy
thấm sang phần hạ linh hồn, vì Xác thánh Con của Mẹ vẫn còn
ở trong mồ. Với tư cách là Mẹ và là Đấng Đồng Công với Chúa
Cứu Thế chiến thắng đáng tôn thờ, Mẹ dâng lên Chúa nhiều khúc
tán tụng mới, đợi chờ hát lên những ca vịnh mừng Chúa Phục
Sinh.
Và
giờ Chúa Phục Sinh cũng đã gần. Vào ba giờ sáng ngày Chúa nhật,
Linh hồn Rất thánh Chúa Giêsu Kitô vinh hiển trở lại
mồ đá; đoàn tháp tùng Chúa không những có các thiên thần, mà
còn có tất cả các thánh vừa được giải thoát khỏi ngục tổ và
luyện ngục, chiến phẩm sống động cuộc khải thắng của Chúa:
trong mồ bấy giờ cũng có rất nhiều thiên thần canh giữ để tôn
kính Xác thánh Chúa, Xác thánh từng hợp nhất với Bản Tính Thiên
Chúa: theo lệnh Mẹ Maria, rất nhiều vị trong số các thiên thần
ấy đã đi lượm những hạt Máu, những miếng Thịt, những sợi Tóc
Chúa Giêsu rơi rớt trong cuộc Tử Nạn. Mẹ Maria rất khôn ngoan,
nên đã lo nghĩ tất cả rất chu đáo.
Trước
hết, các thánh ở ngục tổ và luyện ngục vào kính viếng Xác thánh
đầy những thương tích tan nát và mất dạng của Chúa
Giêsu. Adong và Evà than khóc vì tội bất tùng phục của mình
đã gây ra những tai biến ấy. Các tổ phụ và tiên tri vui mừng
vì những lời tiên báo và hi vọng của mình đã thành tựu. Tất
cả đều ca tụng Chúa toàn năng đã thực hiện công cuộc Cứu Chuộc
với biết bao khôn ngoan thánh thiện. Các thiên thần đem những
di tích lượm được trả lại cho Xác thánh Chúa Kitô, làm lại
y nguyên như trước. Cùng lúc ấy, Linh hồn Chúa Giêsu lại vào
hợp nhất với Xác Ngài, làm cho sống động và mặc thêm cho một
vinh quang bất tử. Ánh ngời sáng của Thân Xác vinh hiển của
Chúa vượt cao trên hết các xác thể vinh hiển khác như ngày
vượt trên đêm, và nếu có thụ nào nào đó được mặc tất cả những
vinh hiển của tất cả các xác thể vinh hiển khác, đem so với
Thân Xác Chúa cũng còn rất xấu xí. Tính bất cảm thụ làm cho
Thân Xác Chúa vượt bỏ tất cả những gì biến đổi. Tính linh mẫn
thanh luyện khỏi hết những gì phàm tục, làm cho Xác nên
giống như thiên thần, thấu nhập vào được hết mọi vật thể khác
mà không gì ngăn cản nổi. Tính mẫn tiệp lẹ làng làm Thân Xác
Chúa mất trọng lượng chất thể, mau mắn hơn hoạt tính của thiên
thần. Các vết đinh ở tay chân và vết đòng ở cạnh sườn vẫn còn
lại và sáng láng rạng rỡ, tăng thêm vẻ đẹp của toàn thân lên
một cách kỳ thú, như một nét đặc sắc lạ lùng nhất. Chúa Kitô
ra khỏi mồ, rực rỡ với tất cả những vẻ tráng lệ và huy hoàng
ấy. Chúa hứa cho cả loài người cũng được sống lại, như hiệu
quả cuộc Phục Sinh của Ngài, và hứa cho những người công chính
sau này được vinh quang nơi thân xác họ. Để bảo chứng cho lời
hứa này, Ngài phục sinh cho nhiều vị thánh như Phúc Âm thuật
lại. Trong số các vị thánh này, lộng lẫy nhất là Thánh Cả Giuse,
rồi đến thánh Gioakim, thánh nữ Anna, và các thánh tổ phụ đã
nhiệt liệt trông đợi Ngôi Lời Nhập Thể nhất. Lúc ấy, các vị
đều xuất hiện sáng chói như mặt trời.
Trong
căn phòng ẩn dật tại nhà Tiệc ly, Mẹ Maria thấu hiểu tất cả
những lạ lùng đó, và Mẹ tham dự vào tất cả qua một thị
kiến đặc biệt. Thân Xác Mẹ được hưởng nguồn vui từ linh hồn
Mẹ thông sang, vào chính lúc Linh hồn Chúa Giêsu hợp nhất với
Thân Xác Ngài. Tức thì Mẹ thoát khỏi mọi buồn khổ và biến sang
một niềm an ủi thiên quốc. Toàn thân Mẹ biến hình. Lúc ấy,
thánh Gioan vào thăm Mẹ như hôm trước, đã sững sờ ngây ngất
khi thấy Mẹ, vừa mới đây gần như bị đau khổ làm cho héo hắt
không nhận ra được, bây giờ vinh hiển rạng ngời. Trước quang
cảnh đó, ông tin chắc chắn Chúa Giêsu đã sống lại.
Đang
lúc Mẹ Maria sửa soạn những kinh nguyện và ca khúc mừng Con
Thánh của Mẹ sắp xuất hiện, bỗng nhiên Mẹ cảm thấy một
cảm giác rất lạ tương ứng với độ đau khổ lớn lao Mẹ đã chịu,
và một trào đổ rõ rệt hơn những tâm tình và ánh sáng báo trước
cuộc thị kiến rất hạnh phúc. Sau những chuẩn bị ấy, Chúa Giêsu
vào phòng Mẹ với cả đoàn tuỳ tùng vinh hiển. Mẹ phủ phục xuống
thờ lạy rất thẳm sâu. Chúa Giêsu nâng Mẹ dậy và ban tặng Mẹ
một ân huệ, một ân huệ có thể Mẹ không sao tiếp nhận mà không
ngất lịm, nếu các thiên thần và chính Chúa không tăng sức cho
Mẹ. Ân huệ bất ngờ ấy là Thân Xác vinh hiển của Chúa Giêsu
thấu nhập vào thân xác rất trinh sáng trong ngời của Mẹ làm
cho trở nên hoàn toàn thấu suốt, như một trái cầu pha-lê chứa
đựng toàn thể mặt trời. Ân huệ rất phi thường này nâng Mẹ lên
chiêm niệm những mầu nhiệm tuyệt vời cao cả.
Khi
lên tới đỉnh cao chót vót ấy, Mẹ nghe thấy một tiếng nói với
Mẹ: "Lên
cao đi, lên cao nữa". Và ngay lúc đó, Mẹ được tham hưởng một thị kiến thấu thị đẹp đẽ hơn hết tất
cả những thị kiến Mẹ được từ trước đến bây giờ. Trong suốt
nhiều giờ, Mẹ được hoan hưởng Thiên Chúa với Con Ngài, thông
phần vào vinh quang của Chúa cũng như từ trước đã thông phần
vào đau khổ Ngài chịu. Rồi từ thị kiến đó, Mẹ đi xuống từng
bậc như đã được nâng lên. Mẹ đàm đạo rất ngọt ngào với Con
dấu yêu của Mẹ, lĩnh nhận tất cả những ơn có thể phù hợp được
với một thụ tạo.
Sau
khi đã lãnh nhận những hồng ân đó, Mẹ Maria truyện trò với
các thánh đi theo Chúa Giêsu. Mẹ nhận ra tất cả các vị
và nói với từng vị theo cấp bậc các vị, vừa chúc mừng các
vị vì đã thoát khỏi u ngục, vừa ca tụng Thiên Chúa vì ơn này.
Mẹ hàn huyên đặc biệt với Thánh Cả Giuse, thánh Gioakim,
thánh
nữ Anna, thánh Gioan Thuỷ Tẩy và Adong Evà. Các vị ấy đều
phủ phục dưới chân Mẹ, dâng niềm kính tôn Mẹ với tư cách là
Mẹ
Chúa Cứu Thế, là Mẹ Đồng Công Cứu Chuộc. Tuân hợp với ý định
của Đấng Khôn Ngoan, các vị muốn tôn kính Mẹ cách đặc biệt
tôn sùng. Nhưng chính Mẹ cũng sấp mình xuống tôn kính các
vị vì sự thánh thiện của các ngài. Sau cuộc tiếp xúc đó, Mẹ
kính
mời các vị, cũng như các thiên thần, ca lên những khúc hát
mới tôn vinh Chúa Giêsu, Đấng Chiến Thắng tội lỗi, sự chết
và hoả ngục.
LỜI
MẸ HUẤN DỤ
Hỡi
con, con đã thấy Mẹ xử sự như thế nào trong suốt cuộc Chúa
Tử Nạn: Mẹ nhiệt thành săn sóc đến các Tông đồ, các
phụ nữ
đạo hạnh và những chuẩn bị an táng Chúa, Mẹ vẫn luôn
luôn điều hoà những bận rộn bề ngoài với những hành động trong
linh hồn
Mẹ, không để việc bề ngoài ngăn cản việc bề trong. Để
noi
gương Mẹ về điểm này, con đừng có để cho việc tiếp xúc
không thể
tránh với thụ tạo, công việc bậc con phải làm, những
đau khổ ở đời này, những cám dỗ của ma quỷ, đánh lạc chủ tâm
của con,
xáo trộn nội tâm con. Chính trong cung thánh thanh thản
và lặng lẽ ấy mà con được hưởng những ơn giao tiếp với
Thiên
Chúa. Để khỏi mất những ơn này, con hãy ý tứ đừng tự
ý khườn
khĩnh
bất cứ cách nào, đừng lưu luyến tự nhiên với vật nào,
và đừng lo lắng vô ích. Không đề phòng như thế là có thể bỏ
phí những
ân huệ Chúa ban cho ở đời này và biết bao ân thưởng ở
đời
sau.
Và
càng đáng tiếc xót hơn nữa, khi các ân thưởng ấy tăng thêm
chỉ vì một hành vi lập công nhỏ bé làm với ân sủng,
mặc dầu
đó chỉ là lượm một cọng rơm, hay cho người khác một
chén nước lã vì yêu mến Chúa. Sự tăng thêm ấy không những
tràn ra tất
cả những phẩm tính của thân xác hiển vinh, như con
vừa thấy nơi Xác Chúa Giêsu, mà còn ra cả những ơn linh hồn
nhận được,
như thị kiến, thâm hiểu và hoan hưởng. Như vậy, chỉ
vì
một công nghiệp nhỏ bé nhất, người ta cũng sẽ hiểu
được những
thuộc tính của Thiên Chúa hơn các vị tiến sĩ của Giáo
hội đã dầy
công chiếm thủ được; người ta cũng được chắn chắn sẽ
chiếm hưởng được Thiên Chúa cách thoả mãn hơn tất cả
mọi sướng
khoái nơi thụ tạo, và sau cùng, một hoan hưởng Thiên
Chúa cách bao
la với những khoái vui lớn lao cao cả không gì ở thế
gian có thể sánh được.
Nếu
một việc nhỏ mọn làm vì yêu mến Thiên Chúa đã được những ân
thưởng trọng đại nhường ấy, những việc anh
hùng các thánh
và các vị tử đạo làm còn được ân thưởng đến đâu!
Và nếu đối với những phàm nhân tầm thường, vướng mắc bao
tội
lỗi khuyết
điểm làm giảm bớt công nghiệp mà còn được như thế,
con hãy suy niệm xem hạnh phúc và vinh quang của
Con chí
thánh Mẹ,
từng đã sinh ra nghèo nàn, sống trong nhọc nhằn,
lại chết trong khổ hình nhục nhã, cứu chuộc cả loài người
và thiết
lập Giáo
hội - (hạnh phúc và vinh quang ấy) phải cao cả vĩ
đại đến nhường nào. Trí hiểu của con người ở đời này không
thể
nào hình dung
ra được một ý tưởng đúng đâu. Ở trên trời mới được
tỏ lộ ra cho ta thấy.