39. CHỜ ĐÓN THÁNH LINH
Mẹ
Maria trở về nhà Tiệc ly với tư cách là Người thay thế Con
Mẹ trong Giáo hội mới. Mẹ trở về tràn ngập những ân sủng rất
cao cả để thi hành chức vụ, tất
cả các thần thánh đều thán phục: Mẹ là hình ảnh sống động của Chúa Giêsu
Kitô. Mẹ xuống từ một đám mây sáng láng, nhưng chẳng một ai
trong nhà Tiệc ly được
biết. Từ ba ngày rồi, Mẹ ở trên thiên đàng, song cũng vẫn ở lại cách tự nhiên
với các Tông đồ và môn đệ tại nhà tiệc ly.
Suốt
trong ba ngày ấy, Mẹ được nâng cao lên khỏi thế gian, được
say sưa những nguồn vui thiên đàng. Dần dần, quang ánh đó giảm
đi, chỉ có một mình thánh
Gioan là nhận thức rõ được mầu nhiệm ấy, vì ông được một thị kiến khám
phá ra. Trong
hai ngày trọn, ông cũng ngây ngất không biết gì bên ngoài; ông rất nóng nảy
muốn nói với Mẹ Maria, nhưng không dám tự tiện. Sau cùng, phấn khởi vì
ý tưởng là
Chúa Giêsu đã ban Mẹ làm Mẹ mình, thánh Gioan vào nơi Mẹ đang cầu nguyện
với các tín hữu. Vừa nhìn thấy Mẹ, ông sấp mặt xuống đất ngay,
với cảm tưởng mà
ông đã cảm thấy trên núi Taborê ngày trước: vẻ huy hoàng của gương Mẹ hôm
nay giống
hệt vẻ huy hoàng của Chúa khi Ngài biến hình. Vừa hoan hỉ vừa yêu mến, ông
cứ phủ phục gần một giờ. Việc ấy, các Tông đồ và môn đệ chẳng lạ gì, vì,
theo gương
Thầy chí Thánh và Mẹ Maria, các ông cũng thường phủ phục theo hình Thánh
giá, và phục như vậy hằng giờ một cách khiêm nhượng hạ mình.
Về
phía Mẹ, khi nhận ra thánh Gioan, mẹ quỳ xuống mà nói với ông: "Hỡi
con là thầy của Mẹ, con thay chỗ Chúa Giêsu, Mẹ xin con chỉ cho Mẹ những gì phải
làm, để được an ủi là luôn sống tùng phục". Thánh Gioan lại sấp mình xuống, tự nhận mình muốn làm nô bộc, chứ không phải
là thầy của Đức Nữ Vương vũ trụ. Nhưng vô ích: ông vẫn phải nhận công việc
Mẹ trao cho để vâng phục Mẹ.
Ông
hết sức xúc cảm trước thị kiến ông đã thấy. Suốt đời, ông không
bao giờ quên được. Mẹ Maria cấm ông, bao lâu Mẹ còn ở đời này,
không được tiết
lộ
những điều
đã nhìn thấy. Chúa khôn ngoan hằng hữu đã liệu cho trước khi ông từ trần,
ông viết lại những sự cao cả ấy để làm giầu cho Giáo hội, nhưng lại gói
kín trong
những lời ẩn ý khó hiểu. Những sự cao cả ấy ẩn tàng trong sách thánh
cao siêu, như những viên ngọc ẩn kín trong vỏ trai, cho tới
khi nào Giáo hội
cần, nhờ
ánh sáng mới Chúa ban mà khám phá ra.
Cho
dù có thế nào đi nữa, các thiên thần hầu cận Mẹ cũng ngạc nhiên,
tự hỏi về điểm mà họ phải ca tụng hơn hết nơi Mẹ, đó là đức khiêm nhượng
của
Mẹ:
được tràn
đầy ân sủng hơn hết mọi thụ tạo, mà Mẹ lại tự hạ thấp dưới hết mọi
thụ tạo. Các vị nói: "Ngợi
khen Thiên Chúa, vì Ngài đã tạo nên một thụ tạo tuyệt cao như vậy! Và, thưa Đức
Nữ Vương, Mẹ thật diễm phúc hơn mọi người nữ, xin cho mọi người nhận biết và
tôn vinh Mẹ!" Các thiên thần ấy đã kính mừng Mẹ bằng nhiều ca vịnh, mà đôi lần Mẹ ứng đối
lại. Trước khi các vị ấy trở lên trời và ba ngày sau khi Mẹ từ trời
trở về, Mẹ tiếp xúc với các Tông đồ và với các môn đệ một cách thiết
tình từ ái, chung lời
cầu nguyện với họ, như Mẹ vẫn quen làm từ trước, và cả khi ở trên thiên
đàng; Mẹ nói về họ với Con của Mẹ. Không những Mẹ cầu nguyện cho họ,
mà còn cầu cho
tất cả những người sẽ tin Chúa trong Giáo hội muôn đời về sau. Hằng
ngày, Mẹ cầu xin Chúa mau mau thành lập các lễ trọng để kính những
mầu nhiệm của Chúa,
và ban cho thế gian những người thánh thiện trổi vượt để hoạt động
cho người ta trở về với Chúa. Đức ái cao cả của Mẹ trong những lời
cầu nguyện ấy rất nồng
nhiệt, đến nỗi cứ tự nhiên Mẹ có thể chết đi được. Rất nhiều lần, Chúa
Giêsu phải sai một vị luyến thần cao cả nhất đến bồi bổ sức mạnh cho
Mẹ, tiết chế bớt
những khát khao mạnh mẽ của Mẹ, đoan chắc với Mẹ là Chúa nhận lời Mẹ
xin, và nói cho Mẹ biết Chúa quan phòng phải tuần tự hành động thế
nào trong việc ấy.
Những
thị kiến trừu xuất mà Mẹ được tham hưởng, đã thiêu đốt Mẹ bằng
một tình yêu vô đối. Lúc nào cảm thấy lửa thiêu đốt ít đi, và lúc
Mẹ từ nơi
Thần Tính
cao cả của Chúa mà xuống, chỉ là để chiêm niệm Nhân Tính của Con
Mẹ. Trong tâm hồn Mẹ không hề có một hình ảnh sự vật hữu hình
nào, chỉ
trừ khi Mẹ
cưỡng bách
phải tiếp xúc với thụ tạo. Nhớ đến Con, Mẹ lại như là tự nhiên tiếc
xót, một tiếc xót êm đềm âu yếm. Và Chúa Giêsu cũng đáp ứng tình
Mẹ yêu đương
ấy, xem
như Chúa bị khổ sở vì lòng Mẹ khát khao, và bị lôi kéo xuống trần
gian, nên đã nhiều lần Chúa xuống viếng thăm Mẹ. Lần thứ nhất,
Chúa xuống
nhà tiệc
ly: từ
khi Mẹ trở về chưa được sáu ngày, Chúa xuống thăm viếng Mẹ, ban nhiều
hồng ân và nhiều an ủi tràn ngập lòng Mẹ. Nhưng Mẹ chưa khỏi vết
thương này,
Chúa lại
khơi thêm vết thương khác; làm dịu mát tình yêu của Mẹ đi, Chúa lại
đốt to thêm những ngọn lửa yêu mến. Khi được ơn mà, vì khiêm nhượng,
Mẹ không
dám
chờ mong
được sớm như thế, Mẹ đã bất tỉnh. Mẹ được Chúa Giêsu ở bên suốt năm
giờ mà không một Tông
đồ nào biết, mặc dầu các ông nhận ra nơi Mẹ có một cái gì phi thường.
Lúc thấy Chúa sắp trở lên trời, Mẹ sấp mình xin Chúa chúc lành, Chúa
còn hứa sẽ trở xuống
thăm Mẹ nhiều lần nữa, nên Mẹ xin Chúa tha cho những sơ khoáng mà
lỡ ra Mẹ đã sai lỗi: song chỉ bởi Mẹ có một ý tưởng rất cao về những
ơn Chúa ban, nên cũng
vẫn cho là ít ỏi như vậy.
Tuy
nhiên, dầu được tham hưởng những êm ngọt trời cao ấy, Mẹ vẫn
không quên sứ mệnh chuẩn bị cho các tông đồ đón nhận ơn Chúa Thánh
Thần.
Mẹ biết rằng
các Tông
đồ có thể vì vắng mặt Chúa Giêsu mà buồn bã xao xuyến, nên khi
được lên Thiên Đàng với Chúa Giêsu, Mẹ đã sai ngay một thiên
thần đến
nhà tiệc
ly, soi cho
các ông biết là không nên chỉ ngừng lại ở nơi Nhân Tính Chúa Giêsu,
mà còn phải nhờ
Nhân Tính ấy, để lên tới Thiên Chúa: chỉ có Thiên Chúa mới làm
cho linh hồn được thoả mãn hoàn toàn. Khi đã trở về với họ,
Mẹ an ủi
họ, hằng
ngày dành
một giờ
để giải thích cho họ các mầu nhiệm đức tin, dậy họ cách tự suy
niệm các mầu nhiệm ấy, dùng một ít thời giờ trong ngày để cầu
nguyện chung
qua
kinh đọc,
như kinh "Lạy
Cha" và các thánh vịnh; còn những thời giờ khác dành để cầu nguyện tư riêng. Chiều
về, dùng bữa với một chút bánh và cá; ngủ cũng ít thôi, để trong
những ngày chay tịnh và cầu nguyện ấy, họ sốt sắng dọn mình lãnh
nhận ơn Chúa Thánh Thần cho
hết sức.
Mẹ
nhấn mạnh đến sự cần thiết và vẻ cao trọng của việc tâm nguyện.
Họ phải coi việc tâm nguyện là bổn phận chính yếu, là mối lo
lắng cao quý
nhất
của con người.
Và Mẹ cũng dậy họ cảm tạ Thiên Chúa vì Ơn Cứu Chuộc và ơn gọi
họ làm tông đồ. Sau cùng, Mẹ khuyên họ năng phủ phục và làm
những
hành vi
khiêm nhượng
trước
Thiên Chúa uy nghi, để tỏ ra việc thờ phượng Chúa bề ngoài. Kèm
theo những lời khuyên nhủ ấy, Mẹ còn hoà mình giúp mỗi người
tuỳ nhu cầu
của họ, để
tất cả mọi
người đều nỗ lực và hân hoan thánh hoá mình.
Nhưng
Mẹ chỉ hành động như thế theo lời xin của thánh Phêrô và thánh
Gioan, vì để làm việc hoàn thiện nhất. Sáng cũng như chiều,
Mẹ đều
đến xin các
Tông đồ
ban phép lành, để tỏ lòng tôn kính chức phẩm các vị.
Với thái độ đó, Mẹ đã nêu cao gương mẫu cho các tín hữu sơ
khởi. Mẹ dậy cho họ biết cách thực hiện nhân đức cách trọn
lành nhất,
lời Mẹ
nói thật
êm dịu,
sống
động và hiệu nghiệm. Chính các tín hữu cũng nhận thấy nơi họ
những hiệu quả kỳ diệu, nên họ thán phục nói với nhau: "Thật
là Chúa đã ban cho Mẹ đầy khôn ngoan và quyền năng, để dẫn dắt và an ủi chúng
ta thay cho Con của Mẹ. Thôi chúng ta đừng khóc nữa; Chúa đã để lại cho chúng
ta một người Mẹ, một thầy dạy tuyệt vời rồi, nhân đức chí thánh của Mẹ y hệt
như của Chúa".
Trước
khi tuần tĩnh tâm chấm dứt, Thiên Chúa báo cho Mẹ biết phải
tìm một vị Tông đồ bù vào chỗ của Giuđa cho đủ số mười
hai. Mẹ
chuyển lệnh
cho
mười một
vị Tông đồ đang hội họp tại nhà Tiệc ly. Các vị xin Mẹ tự ý
đặt ai tuỳ Mẹ muốn. Mẹ đã biết rõ ai sẽ thay thế Giuđa rồi,
nhưng
với một
trí năng
khôn
ngoan và
sâu sắc, Mẹ hiểu chính vị nguyên thủ Giáo hội phải lo việc
ấy mới hợp lẽ. Nên Mẹ nói với thánh Phêrô tổ chức một cuộc
tuyển
lựa trước
mặt
toàn thể
môn đệ
dưới quyền ông. Thánh Phêrô viết hai tên Giuse và Mathia bỏ
vào một cái bình, rồi
mọi người cầu nguyện xin Chúa chỉ ai được chọn, cách chọn đó
chắc chắn nhất, vì Chúa muốn thi hành quyền năng lạ lùng của
Ngài như
vậy để
thiết lập Giáo
hội. Thánh Phêrô rút thăm: được tên Thánh Mathia. Tức thì mọi
người đều hân hoan nhìn
ông là Tông đồ. Mười một vị kia ôm hôn ông. Mẹ Maria và các
tín hữu khác xin ông ban phép lành. Rồi tất cả đều tiếp tục
sửa soạn
đón
Chúa Thánh
Thần hiện
xuống trong một mối: tâm hợp ý đầu, làm cho hoả ngục phải một
phen kinh hoàng khốn khổ
nữa.
Hôm
áp ngày Thánh Linh hiện xuống, Mẹ Maria xem thấy, ở trên trời,
Nhân Tính Ngôi Lời đã nhân danh công nghiệp Ngài lập
khi ở thế
gian và công
nghiệp
của Mẹ Ngài, Đấng Chúa Ba Ngôi rất thoả lòng, mà xin Chúa
Cha ban Thánh Linh xuống.
Mẹ liền sấp mình xuống, giang tay ra, hợp nhất với lời cầu
xin của Con Mẹ, và khuyên cả cộng đồng tăng bội nhiệt tâm
và tin
tưởng, vì
họ sắp
được ơn
từng mong
chờ rồi. Mọi người cầu nguyện cho đến chín giờ sáng hôm sau,
bỗng dưng nghe thấy một tiếng lớn từ trời vang xuống, tương
tự một tiếng
sấm
rền và một
cơn gió mạnh,
có chen lẫn những ánh chớp sáng loà. Hiện tượng ấy bùng ra
trên nhà tiệc ly. Rồi ánh sáng tràn vào đầy nhà, lửa thần
linh chan
đổ trên
đầu từng
người có
mặt tại đó, với hình một cái lưỡi. Đó chính là Thánh Linh
ngự xuống trên họ.
Tất
cả mọi người đều cảm thấy hiệu quả của Chúa Thánh Linh xuất
hiện lạ lùng ấy, nhưng không có ai tuyệt diệu như nơi
Mẹ Maria.
Mẹ hoàn
toàn tan
biến
và ngây ngất, được lên tới tận lòng Chúa Ba Ngôi. Mẹ nhìn
thấy Thánh Linh rất
rõ ràng,
và hưởng phúc thị kiến thấu thị Thần Tính Thiên Chúa. Chúa
đổi mới tất cả các ân sủng, các hồng ân đã ban cho Mẹ từ
trước. Lời
Mẹ tán
dương
tạ ơn vượt
trên
mọi lời của thần thánh hợp lại. Vinh quang Mẹ chói ngời
trên hết thảy. Chúa Ba Ngôi rất thoả tình nơi Mẹ, coi như là
trả
ơn Mẹ vì
Mẹ vừa xin
Chúa ban
Thánh Linh cho trần gian.
Các
Tông đồ cũng được tràn đầy Thánh Linh một cách rất đặc biệt.
Không những sự thánh thiện của các Ngài được
tăng triển
trông
thấy, mà còn
được củng
cố vững mạnh không bao giờ mất được. Nhờ bảy linh ân:
Khôn ngoan, thâm hiểu (intelligentia),
minh luận (scientia), đạo đức (pietas), lo liệu (consilium),
mạnh sức, và kính sợ Thiên Chúa, các Tông đồ đã bắt đầu
ngay vào việc
thiết lập
Giáo hội
trên
khắp
vũ hoàn, và anh hùng vui tươi thực hiện các nhân đức
các ngài sẽ giảng dạy. Đặc biệt nơi thánh Phêrô, vì có quyền
ưu tiên
trên các
Tông đồ,
và thánh
Gioan, vì
được làm con Mẹ Maria thay Chúa Giêsu.
Các
môn đệ được hưởng ơn Chúa Thánh Thần cân xứng với những tâm
cảm đã phấn khích họ và tuỳ ở chức vụ họ được
trao.
Cả những
môn đệ không
có
mặt ở nhà
Tiệc ly
lúc ấy cũng được phúc thông phần những ân sủng này.
Những ai đã cảm thương Chúa Giêsu trong cuộc tử nạn của Ngài
đều được
ban một
an
ủi làm họ nên
lương hảo
hơn trước.
Hiệu
quả việc Thánh Linh hiện xuống đối với thù địch Chúa Giêsu
lại khác hẳn. Tiếng động, gió, sấm, chớp
khi ấy đã
làm chúng
hoảng hồn
tuỳ ác
tâm của chúng.
Những kẻ dự vào cuộc giết Chúa Giêsu bị phạt nặng
nề nhất. Chúng bị ngã xô nhào xuống đất, đầu đập vào đá,
và cứ nằm
lịm như vậy
suốt ba
giờ.
Những kẻ đánh đòn
Chúa bị ngã xuống và hộc máu chết liền. Tên đầy tớ
ngạo mạn vả mặt Chúa tại
dinh Anna, không những bị chết ngay, mà còn bị lôi
cả xác vào hoả ngục. Nhiều người
Do Thái ghét Chúa đều bị đau đớn vật vã bên trong
và mắc những tật bệnh xấu xa di truyền cho dòng giống,
vì họ đã
xin cho
Máu Chúa Giêsu
đổ xuống
họ
và con
cháu họ. Ở Giêrusalem, mọi người thấy rõ những hình
phạt đó, mặc dầu các thượng tế và đảng biệt phái
ra sức che
đậy, cũng
như đã
che đậy
việc Chúa
Giêsu sống
lại. Những hiện tượng đó các thánh ký đều xét là
chẳng quan trọng gì giữa bao nhiêu biến cố khác dồn dập xảy
ra, nên
chẳng ghi
lại.
Hoả
ngục cũng bị phạt thêm rất nặng. Suốt trong ba ngày, lũ quỷ
cảm thấy phải phiền sầu thất vọng tăng
bội gớm
ghê. Chúng
rú
lên những
tiếng kinh
khủng làm
chết giấc những kẻ bị trầm luân và làm hình khổ
chúng chịu thêm lên nặng.
LỜI
MẸ HUẤN DỤ
Hỡi
con, biết bao lần Mẹ đã thúc giục con phải khước bỏ tất cả
những gì là trần gian rồi! Nhưng
Mẹ còn
nhấn mạnh
lần
nữa. Phải,
con hãy
dứt bỏ
cả những
hình
ảnh thụ tạo hữu hình, để không một vật nào
trói buộc con và làm con khuyết điểm bất cứ cách nào.
Con hãy
sống như
là đã
được
tham dự
vào các ơn
vinh quang rồi
vậy. Để đạt tới tâm tình thuần khiết ấy, con
phải thoát bỏ mọi lưu luyến, sao cho như một tấm bảng
trắng để
Chúa vẽ
hình ảnh
tương tự
của Ngài
lên.
Có
thế con mới đáng dự phần vào lửa thánh từng thiêu đốt các tín
hữu đầu tiên trong ngày Linh
Giáng. Chúa
Thánh
Linh không
chỉ dành
có một
ít thời
gian để
thông ban mình một cách hữu hình đâu, Ngài
vẫn tiếp tục thông ban mình cho nhiều người
công
chính, nhưng
ngày
nay không
cần phải
huy hoàng
rầm rộ như
ngày xưa
nữa.
Hạnh
phúc thay linh hồn nào nhiệt liệt khát khao linh ân Thánh Linh
ban và chuẩn bị tốt
để đáng
được! Ơn
khôn ngoan
dạy họ
biết cách
tìm chỗ
hoàn hảo
nhất, đẹp
lòng Chúa nhất, trong mọi sự. Ơn thâm hiểu
giúp cho sự lựa chọn ấy một ánh sáng đặc
biệt, để
họ nhận
rõ được
sự vật
bày ra trước
trí
khôn. Ơn
sức mạnh
cần thiết
để vững vàng hướng tới Sự Thiện tối cao,
thắng lướt mọi trở ngại và chịu đựng mọi
sự để đạt
tới Sự Thiện
ấy.
Ơn minh
luận tỏ cho
thấy phần
chắc
chắn nhất
giữa những tối tăm và quyến rũ của sự khôn
ngoan giả trá. Ơn đạo đức êm dịu hướng
lòng họ về sự đẹp lòng Thiên Chúa và lợi
ích tha nhân. Ơn lo liệu cung cấp những
phương tiện thích
hợp nhất
để họ đạt
tới
cứu cánh
tốt lành
thánh thiện.
Sau cùng,
ơn kính sợ Thiên Chúa bảo vệ và đóng ấn
hết mọi linh ân khác. Ơn này giúp họ xa tránh
những
nguy
hiểm,
lỗi lầm
và khuyết
điểm để
tạo nên
cho linh
hồn một
thành trì vững chắc bảo vệ nó.