47. LƯU NGỤ TẠI ÊPHÊSÔ
Êphêsô
là một thành phố xây dựng tại miền cực tây của Tiểu Á. Đó là
một thành phố nổi tiếng trong lịch sử. Nhưng vinh hạnh lớn
nhất của nó là đã được làm
nơi cư ngụ của Đức Nữ Vương trời đất trong một thời gian. Tội ác của thành
phố đó tố cáo chính nó rất nặng, đến nỗi một hôm Chúa Giêsu phải xin Mẹ bằng
lòng để Chúa huỷ diệt nó. Mẹ thưa lên: "Xin
Con đừng huỷ diệt nó. Con hãy thương nó vì nó đã tiếp đón Mẹ ân cần lắm. Con
cứ xử thẳng với Mẹ đây còn hơn". - Chúa Giêsu đáp lại: "Nếu vậy để Con cho Mẹ thấy lý do Con giận nó". Lúc ấy, Mẹ Maria thấy rõ ràng duyên cớ làm thịnh nộ Uy Nghi Thiên Chúa là một
ngôi chùa cổ, mà nguồn gốc thế này:
Luxiphe
đã hiểu rõ rằng Ngôi Lời Nhập Thể muốn được đặc ân tôn thờ
do một lớp linh hồn ưu tuyển, phụng sự Chúa dưới cờ đức khiết
trinh. Nó rất kiêu
ngạo nên
đã nóng lòng ước muốn được tôn kính trước Ngài một cách đặc biệt do một số
phụ nữ chỉ có cái vỏ hư danh là khiết trinh, mà trên thực tế họ đã sống
một cuộc
đời phóng túng nhất, dưới nước sơn thanh tịnh giả, cúng hiến cho những thần
minh dối trá. Để lập nữ tu viện này, tên Satan đến nói với những người
Amađôn từ Nhục
Chi đến. Người Amađôn là một loài phụ nữ thiện chiến, bắn cung và cưỡi ngựa
thật tài. Sau nhiều cuộc chinh phục, bọn họ đã lập thủ đô tại Êphêsô. Với
nhiều mưu
mô xảo quyệt, rốt cuộc là Satan đã lập được một nữ tu viện cho một số phụ
nữ đó theo ý nó như trên. Ni viện này tiến phát trông thấy;
nó lại dùng xảo thuật
để gây nên một dư luận thán phục của chung mọi người. Trong bọn những người
tự nhận là trinh nữ hơn là người điên dại đó, có một ả tên là Điana nổi
tiếng phi
thường về thông minh, quý phái và sắc đẹp. Để thêm uy thế cho ả đó, Luxiphe mặc
cho ả những vẻ lộng lẫy giả trá, tỏ cho ả những dự đoán bí mật và dạy cho
ả nhiều thứ lễ nghi của dân Do Thái để ả sử dụng trong việc tế thần nguỵ
tạo. Đồng bọn
của ả và nhiều người dân ngoại tôn kính ả như một nữ thần, xây kính ả một
ngôi chùa đồ sộ.
Sau
này, khi các dân khác đánh dân Amađôn, họ vẫn tôn trọng và
bảo vệ ngôi chùa danh tiếng và ni viện nói trên. Một lần, chùa
bị hoả tai phá huỷ, người
ta lại
xây một đền khác trên cùng chỗ ấy. Ngôi đền xây lại này là ngôi đền Mẹ
Maria thấy ở Êphêsô. Bọn phụ nữ quỷ thuộc ở ngôi đền ấy bấy
giờ sống một cuộc đời
đồi truỵ hơn bao giờ; hầu hết đều có những mối thông giao rất ghê tởm.
Nhưng người
ta vẫn tôn trọng bọn chúng, vì họ bị những sấm ngôn của chúng lừa bịp,
Luxiphe kìm hãm cả bọn nữ ni, cả bọn người mù tối tôn thờ chúng
trong cảnh nô lệ
nhục nhã.
Nhìn
thấy những ghê tởm ấy, Mẹ Maria đau khổ đến chết được nếu Thiên
Chúa không cứu trợ Mẹ. Sấp mình dưới chân Chúa Giêsu, Mẹ nói: "Con
đã đặt Mẹ làm Mẹ các trinh nữ, làm nên một thành phần xinh tốt trong gia nghiệp
của Con. Mẹ không thể chịu cho người ta gọi người ô uế đó là trinh nữ được. Xin
Con giải thoát cho chúng khỏi nanh vuốt ma quỷ đi". Chúa Giêsu trả lời: "Con rất vui nhận lời Mẹ xin. Quả thật, không thể để người ta gán lầm cho bọn
cừu địch Mẹ Con Ta đức thanh tịnh mà Mẹ tô điểm rất cao quý và rất đẹp lòng Con.
Nhưng phần đông những kẻ khốn nạn đó phải trầm luân vì chúng quá chai đá và khả
ố. Chỉ có mấy kẻ sẽ thành thực tin đạo khi được dạy dỗ". Mẹ Maria lại tiếp tục tha thiết cầu xin với niềm đau khổ chói buốt gần như
phải hấp hối. Chúa Giêsu không thể an ủi Mẹ, Ngài nói: "Thôi Mẹ ạ, Mẹ muốn sao xin Mẹ cứ làm".
Tức
thì Mẹ ra lệnh cho ma quỷ phải hoảng hốt nhào xuống nấp kín
trong đáy vực tối tăm của chúng, và truyền cho một thiên thần
đi phá bình địa
đền
nữ thần
Điana, và chôn vùi dưới đống đổ nát của nó tất cả bọn phụ nữ nhơ nhuốc
vẫn sống trong
đó, chỉ trừ có chín người Mẹ chỉ định giữ lại. Cả bọn đó phải xô xuống
cả hoả ngục để khỏi thêm số tội ác. Bỗng chốc cả ngôi đền đồ sộ kiêu
sa ấy sụp
đổ
xuống thành một đống gạch vụn trước con mắt kinh hồn, mất vía của người
Êphêsô.
Thánh
Gioan liền lợi dụng biến cố đó để giảng Phúc Âmvới một mãnh
lực mới và rất nhiều phép lạ. Ngài giữ tất cả những người trở
lại đến cho
Mẹ dậy
dỗ về
đạo Chúa và ban nhiều ảnh hưởng thiêng liêng. Mẹ cũng làm nhiều phép
lạ, khử trừ
ma quỷ, chữa lành bệnh tật, cứu trợ người nghèo, giúp người hấp hối.
Rồi Mẹ lập nên một cộng đồng đầu tiên thề hứa tuân giữ đức thanh
tịnh ngay
trong thành
phố
mà bọn ma quỷ đã tục hoá xấu xa quá chừng này. Số các nữ tu đầu tiên
được 73 người, phần lớn đều là trinh nữ, nhất là có chín nữ tăng
của thần Điana
thoát
khỏi tai nạn khi đền sụp đổ và thoát vòng nô lệ ma quỷ. Mẹ Maria
cứu rỗi rất nhiều linh hồn và làm rất nhiều việc lạ lùng, không
thể kể
hết: hằng
ngày Mẹ
vẫn dùng những phương tiện đó để mở rộng nước Chúa.
Một
hôm, sau cuộc phá huỷ ngôi đền xấu xa trên, Mẹ sốt sáng tăng
bội lời cầu nguyện, các thiên thần hiện ra hình người thưa với
Mẹ rằng: "Kính
thưa Đức Nữ Vương, Thiên Chúa các đạo binh thiên quốc đã truyền lệnh cho chúng
con cung nghinh Đức Nữ Vương lên ngai của Ngài". Mẹ liền thưa lại: "Tôi đây là nữ tì Chúa, xin làm trọn ý Ngài". Các thiên thần liền rước Mẹ lên như những lần trước, đặt Mẹ trước mặt Chúa
Ba Ngôi, Chúa tỏ mình cho Mẹ thấy qua một thị kiến trừu xuất. Cha hằng hữu phán: "Con rất dấu yêu, một lần nữa, Cha muốn ban quyền năng của Cha cho con để con
bảo vệ vinh quang Cha, hạ cừu địch Cha xuống và mưu ích cho Giáo hội". - Mẹ đáp lời: "Lạy Chúa, con là thụ tạo nhỏ bé nhất của Chúa, con đây sẵn sàng làm tất cả những
gì Chúa muốn". - Cha hằng hữu nói thêm khi cả Ngôi Con và Ngôi Thánh Thần ưng thuận: "Cả trời đất phải biết điều này: Ta tôn nhận Maria làm Tổng Chỉ Huy tất cả mọi
cơ binh của Ta".
Rồi Ngài ra lệnh cho mười tám vị luyến thần cao trọng nhất đến
võ trang cho Mẹ, dự bị để Mẹ chiến đấu với con rồng hoả ngục. Sáu
vị
đầu tiên
đến thắt
vòng lưng
Mẹ một thứ ánh sáng dùng làm khí giới không thể xuyến thủng, tượng
trưng chính sức mạnh của Thiên Chúa. Sáu vị thứ hai trải trên gương
mặt Mẹ
một vẻ huy hoàng
của Thần Tính, làm cho quỷ phải quáng loà không nhìn thấy Mẹ. Sáu
vị cuối cùng trao cho Mẹ những khí giới tấn công, khiến Mẹ tuỳ
ý bắt bọn
ma quỷ
phải tùng
phục ý muốn của Mẹ, phải ngưng ý nghĩ và cố gắng của chúng lại.
Mẹ thường sử dụng quyền năng này để mưu ích cho những tôi tớ trung
thành
của Mẹ.
Ba Ngôi
Thiên Chúa ban phép lành cho Mẹ. Sau khi đã ban Thiên Chúa ban
cho Mẹ được đặc ân thông
dự vào các thuộc tính của Ngài, các thiên thần hoan hỉ đưa Mẹ trở
lại phòng nguyện của Mẹ.
Tại
đây, Mẹ sấp mình khiêm nhượng cảm tạ Chúa toàn năng, và chuẩn
bị vào cuộc chiến đấu mà sach Khải Huyền chương mười hai đã thuật
lại
một cách
mầu nhiệm.
Mẹ thấy vụt lên từ đáy vực thẳm một con rồng đỏ với vẻ mặt kinh
khủng, bảy đầu đầu nào cũng phun ra những sóng lửa và khói một
cách căm
phẫn gớm ghê.
Theo sau
con rồng là rất đông ma quỷ khác cũng có hình thù như nó. Cảnh
tượng rất kinh hãi không ai thấy mà không chết. Nhưng Mẹ Maria
đã được
chuẩn bị sẵn
sàng,
trở nên hoàn toàn vô địch để giao chiến với những con quái vật
rất ghê gớm đó. Chúng
vừa nhao cả về phía Mẹ, vừ hú lên điên cuồng: "Nào!
Quyết một phen này nữa với cừu địch của ta cho xong. Cừu địch
của ta đã huỷ diệt đền Điana mà đuổi ta ra khỏi. Ta cũng hãy
tiêu diệt cừu địch ta đi!
Toàn
thể đạo quân rồng có Luxiphe chỉ huy đó dàn trận xông vào Mẹ.
Ngờ rằng Mẹ không nhận ra chúng dưới hình thù giả dối quỷ
quyệt, chúng biến
thành
thiên thần
sáng láng. Trước hết, chúng siểm nịnh để tìm cách đem nọc độc
kiêu căng vào linh hồn Mẹ: "Chào
Bà Maria, Bà thật cao cả trong hàng phụ nữ. Toàn thế giới tôn trọng Bà vì nhân
đức anh hùng, vì kỳ công xán lạn của Bà, thật là phải lẽ". Nhưng cái giọng phĩnh phờ trống trải đó làm sao gợi đuợc mảy may phỉ lòng nơi
tâm hồn Mẹ Maria! Đối với Trái Tim Mẹ, tư tưởng kiêu ngạo như là những mũi tên
bắn vào đau đớn hơn cả đau đớn của các vị tử đạo. Mẹ thực hiện ngay những việc
lạ lùng, làm cả đạo binh hoả ngục không sao chịu được. Cả bọn vừa chạy trốn vừa
tru lên: "Lủi cho mau xuống đáy vực sâu cả đi! Vực sâu ấy còn đỡ hành hạ bọn mình hơn phụ
nữ khiêm nhượng này". Thế là Mẹ được thanh thản, cảm tạ Thiên Chúa đã ban chiến thắng.
Hồi
ấy, thành phố Giêrusalem đang hưởng thái bình. Các Tông đồ
và các môn đệ ở đó liền xin thánh Phêrô đến để hội bàn về
một
số vấn
đề quan
trọng.
Các vị
ấy cũng xin ngài mời Mẹ Maria trở về để tất cả các tín hữu
đang khát mong gặp Mẹ để được vui thêm. Thế nên trước khi lên
đường
về Giêrusalem,
vị
Nguyên Thủ
Giáo hội đã viết dâng Mẹ một bức thư đại ý là:
" Kính thưa Mẹ Đồng Trinh Maria,
Mẹ
Thiên Chúa,
"
Phêrô, Tông đồ Chúa Giêsu, tôi tớ của Mẹ và của các tôi tớ Thiên Chúa, xin kính
thưa: Thưa Mẹ đáng kính, con đang trên đường về Giêrusalem hội họp với các Tông
đồ. Thành phồ này, từ khi vua Hêrôđê qua đi, rất được đảm bảo an ninh. Chúng
con xin kính mời Mẹ, vì lòng Mẹ yêu thương Giáo hội, trở về để an ủi tín hữu.
Được Mẹ về hướng dẫn, chúng con sẽ quyết định những vấn đề phù hợp với đức tin,
và làm đức tin khuếch triển rộng rãi".
Khi
nhận được thư, Mẹ Maria quỳ xuống hôn kính để tỏ lòng tôn kính
vị Đại Diện Chúa Giêsu, và, vì tôn trọng thánh Gioan
mà
Mẹ vẫn
nhìn nhận
là Bề
trên, Mẹ
đợi ngài đi giảng về mới trao thư cho ngài, để ngài đọc và
xin ngài cho biết thư
nói gì. Thánh Gioan rất noi gương Mẹ, ngài đọc bức thư và
hỏi ý kiến Mẹ về vấn đề ấy. Mẹ thưa: "Con
cứ truyền lệnh điều gì con thấy hợp lẽ, Mẹ xin vâng ý con". Thánh Gioan nói mình xin vâng theo ý thánh Phêrô. Mẹ nói: "Phải, ta cần tùng phục vị Đại Diện Chúa Giêsu mới phải đạo. Vậy con hãy liệu
việc mau để ta đi".
Trong
khi thánh Gioan chuẩn bị hành trang lên đường, Mẹ Maria họp
những phụ nữ đạo đức trong cộng đoàn Mẹ lập, cho họ biết
Mẹ sẽ
từ biệt họ,
và nói những
lời
ân tình thiết tha an ủi họ. Mẹ trao cho nhọ những chỉ dẫn
chính tay Mẹ viết, đại ý một ít điều ấy như sau: "Luôn
luôn nhìn nhận Chúa Cứu Thế là Chúa thật, là Thầy và là Bạn đường của linh hồn
các con. Hãy hết lòng phụng sự và yêu mến Ngài. Hãy hết sức khiêm nhu tôn kính
và vâng phục những vị thừa hành của Chúa. Hãy giữ cảnh sống tịch mịch bất khả
xâm phạm trong ngôi nhà các con đang sống, đừng để cho một nam nhân nào vào.
Nếu cưỡng bách phải nói chuyện với ai, hãy ra cổng mà nói, trước mặt ba chị em
chứng kiến. Hãy chăm chuyên cầu nguyện và ca hát những kinh Mẹ để lại. Hãy giữ
thinh lặng, hiền từ và bác ái. Hãy luôn luôn nghĩ tưởng đến Chúa Giêsu Tử Giá
trong mọi việc các con làm. Mẹ sẽ không bao giờ quên các con, và Mẹ luôn luôn
sẽ cầu xin Chúa cho các con".
Nhằm
giúp họ nhiệt thành tuân giữ những điều ấy hơn, Mẹ để lại cho
họ một thánh giá lớn mà Mẹ nhờ các thiên thần cấp
tốc làm,
phân chia
cho
họ những
dụng cụ
nghèo nàn Mẹ quen dùng. Lúc từ biệt Mẹ, tất cả họ đều sụp
lạy Mẹ, đau đớn khóc lóc. Nhờ Mẹ ân cần săn sóc, không một
ai trong
họ
bị hư mất,
mặc dầu
ma quỷ
đích thân, hoặc đi xúi siểm người thành Êphêsô bách hại họ.
Mẹ
Maria và thánh Gioan rời bỏ thành phố Êphêsô sau hai năm rưỡi
lưu ngụ tại đó. Mẹ thoạt vừa ra khỏi nhà, một nghìn
thiên thần
hầu cận
Mẹ liền
hiện ra
hình người, võ trang nai nịt và dàn thành trận để bảo vệ
Mẹ. Trước cảnh tượng rất
khác thường đó, Mẹ hiểu là cuộc chiến đấu với Luxiphe sắp
bắt đầu. Quả vậy, trước khi ra tới biển, Mẹ đã thấy cả một
đông
đảo đen
nghịt những
quân đoàn
hoả ngục
với mặt ghê sợ. Ở phía sau đoàn của chúng là con rồng có
bảy đầu, to lớn kinh khủng. Nhưng đã võ trang bằng đức tin,
tình
yêu và
lời Thánh
Kinh,
Mẹ Maria
còn có thể sợ hãi cái gì nữa?
Tầu
vừa giương buồm ra khơi, lũ quỷ căm hờn ấy, được phép Chúa
ban, làm nổi lên một cơn phong ba chưa từng thấy bao
giờ. Biển
gào lên
ầm ầm,
át cả tiếng
gió
vùn vụt thổi. Sóng nhô cao lên chạm tới mây trời, tạo thành
những ngọn núi cao bọt tung trắng xoá, rồi rầm rầm đổ xuống
như trút
hết căm hờn.
Con tầu
đã vững
mà lúc ấy nhỏ bé như một con muỗi. Mỗi đợt sóng tạt vào là
tầu muốn tan ra từng mảnh. Có khi tầu cỡi sóng dẫn lên đến
tận trời,
có lúc
nhào xuống
đáy
nước trong
lòng biển. Thỉnh thoảng các thiên thần phải nâng đỡ cho khỏi
vỡ tan hay bị nuốt xuống vực sâu. Thuỷ thủ và hành khách
mất vía,
thấy rõ
tầu được
bảo
vệ rất lạ
mà không biết tại căn cớ nào. Nhưng họ vẫn kinh hồn mất vía,
khóc lóc sợ phải mất mạng. Ma quỷ lại hiện hình ra như người
mà đê doạ,
làm
họ càng
thêm thất
vọng, kêu khóc om xòm. Nhiều lần thuỷ thủ đã để mặc cho tầu
trôi dạt, nhưng các thiên thần lèo lái thay cho, trước sự
non gan
hèn nhát của
họ.
Giữa
cơn hỗn độn thảm thê đó, Mẹ Maria vẫn bình thản vững vàng trong
đại dương cậy trông nơi ơn Chúa, Mẹ lại cầu nguyện
cho
những kẻ vượt
vời, và
cảm tạ Thiên
Chúa, vì quyền năng của Ngài áp đảo được biển dữ, hoặc vì
phép công của Ngài vùi dập những tội nhân trong lòng biển.
Nhất
là Mẹ dâng
những đau
khổ trong
cuộc hành trình ấy để thế giới trở lại và Giáo hội tiến triển.
Các
cơn bão tố vẫn kéo dài. Thánh Gioan ủ ê đến thưa với Mẹ là
Ngôi Sao sống động trên biển cả rằng: "Sao
thế này, Mẹ? Mẹ con ta chết nơi đây chăng? Xin Mẹ cầu xin Con Mẹ cứu Mẹ con ta
chứ!" - Mẹ bình tĩnh trả lời: "Không sao đâu, con ạ! Đây là lúc phải chiến đấu và chiến thắng cừu thủ của Chúa
bằng nghị lực và nhẫn nại. Mẹ chỉ cầu xin Chúa đừng để cho ai phải chết thôi". Luxiphe và quân đội của y tăng bội điên cuồng và gắng sức mà không sao chạm
được vào Mẹ Maria. Nhưng Thiên Chúa vẫn giấu không cho Mẹ biết mục đích cuộc
thử thách này, và không cho Mẹ thị kiến thấy Thần Tính của Ngài nữa. Bão tố kéo
dài tới ngày thứ mười bốn, Chúa Giêsu mới xuất hiện trên sóng mà nói với Mẹ: "Mẹ ơi, Con vẫn ở với Mẹ trong gian nan đây". Được đầy an ủi, Mẹ thờ lạy Chúa và trả lời: "Ôi Con, Con là sự sống của linh hồn Mẹ, xin thương đến nỗi khổ sở của Mẹ con
Mẹ, và loài người, xin đừng để công trình của tay Con phải hư hỏng". - Chúa đáp lại: "Thưa Mẹ, Con muốn hết mọi thụ tạo đều vâng phục Mẹ, Mẹ cứ ra lệnh đi!" - Mẹ Maria vâng theo ngay lệnh truyền êm ngọt của Chúa, và truyền cho Luxiphe
lập tức phải ra khỏi Địa Trung Hải. Khi chúng đi rồi, Mẹ
lại ra lệnh cho sóng gió phải im. Tức thì biển lặng trời
quang, hết mọi người đều ngỡ ngàng sửng sốt.
Chúa Giêsu từ biệt Mẹ, và ban an ủi cùng chúc phúc trên Mẹ
đầy tràn.
Hôm
sau, tầu cập bến. Thời gian vượt bể mất gấp đôi thời
gian thường khác. Các thiên thần vẫn nai nịt dàn trận tháp
tùng
Mẹ, vì lũ quỷ
đang chờ Mẹ
trên bờ biển.
Mẹ vừa đặt chân lên đất, bọn chúng điên cuồng tấn công
Mẹ trên địa hạt mọi nhân đức; nhưng cun cút lại vụt vào lưng:
những
mũi tên chúng
bắn
ra lại
quay mũi
cắm ngập vào chúng.
Khi
tới Giêrusalem, Mẹ rất muốn đi thăm các nơi thánh của mầu nhiệm
Cứu Chuộc ngay, nhưng Mẹ tạm hoãn để đến chào
thánh Phêrô
Đại Diện
của Chúa
tại nhà
Tiệc Ly. Mẹ quỳ gối xin ngài ban phép lành, xin ngài
thứ lỗi vì đến chậm, nhưng
không hề nói đến bão tố trên biển để bào chữa, thánh
Gioan liền thuật lại tất cả sự
thể. Thánh Phêrô và tất cả mọi Tông đồ, mọi môn đệ, mọi
tín hữu, đều hoan hỉ vô ngần khi đón chào Mẹ, và cảm
tạ Mẹ vì
đã trở về
với họ.
LỜI
MẸ HUẤN DỤ
Hỡi
con, ghen hờn với vinh quang Thiên Chúa mà nó không thể nào
được hưởng nữa, ma quỷ gắng sức làm hại những
người lành
làm
vinh quang
Chúa. Chúng
làm cho họ
ít là chỉ quay về hoạt động cho chúng, nên chúng
mới đem nọc độc làm ô nhiễm công việc họ làm. Thứ cỏ lùng
này pha
lẫn vào
hạt giống
tốt,
thoạt
đầu họ
khó mà nhận ra được, nếu không cẩn thận xét việc
họ làm dưới ánh sáng đức tin.
Đôi khi, ma quỷ bịp bợm còn đem mồi bả hoặc hình
thức ý ngay mà đánh lừa họ, để đưa
họ tới một nguy hiểm nào đó sắp xảy ra.
Những
suy tư của con về việc Mẹ không mở thư thánh Phêrô là những
suy tư đúng. Không có gì nhỏ mọn trong
đức khiêm
nhượng
và đức
tuân phục
là những
nhân đức
xây nền tảng cho sự hoàn thiện theo tinh thần Chúa
Kitô cả. Tại đó, cái gì cũng đẹp lòng Thiên Chúa
và đáng được
an thưởng
trọng
hậu.
Bề dưới
phải tùng
phục
Bề trên trong mọi sự. Đem thay thế phán đoán riêng
mình, ý muốn riêng mình vào phán đoán và ý muốn
của Bề trên,
đó là
đảo lộn
trật tự tốt
đẹp mà Chúa
Quan Phòng
thiết lập trong mọi sự.
Tuy
nhiên, đôi khi cũng gặp thấy một vài phiền toái trong việc
Bề trên truyền làm. Lúc đó, có
những người
xao xuyến
và phàn
nàn; như
thế là
sai: Thiên
Chúa cho phép những trái khoáy đo xảy ra hoặc
để trách phạt vì những dự kiện khiếm
khuyết về đức tuân phục của người ta, hoặc là
để tăng thêm công nghiệp và làm đẹp ân thưởng của
họ. Những
đau khổ
phải chịu vì
tuân phục
bao giờ cũng
hữu
ích cả.