52. MỪNG KỶ NIỆM ĐỜI CHÚA
Khi
nhắc nhớ lại những mầu nhiệm của Chúa Cứu Thế, không những
Mẹ Maria muốn cảm tạ Chúa cho Mẹ, cho nhân loại, mà Mẹ còn
muốn làm khuây nguôi cơn nghĩa nộ của Chúa đối với tội lỗi
nữa. Không bao giờ loài người thẩm giá đủ được trách vụ bao
la của họ đối với lòng lành hiền ái của Mẹ, vì tất cả những
hồng ân Mẹ nhận lĩnh, Mẹ đều quy cả cho lợi ích loài người.
Mẹ nhiệt liệt khát khao cho Danh Chúa cả sáng qua ơn cứu
rỗi họ, đến nỗi cả cuộc đời Mẹ là một cuộc tử đạo liên tục
có thể thiêu huỷ Mẹ trong chốc lát. Nhưng Chúa đã đề phòng
những hậu quả ấy và ngăn cản lại một cách lạ lùng. Đôi khi,
Chúa làm cho Mẹ quên đau khổ bằng cách tỏ cho Mẹ thấy những
bí mật về ơn tiền định, hoặc làm dịu bớt nỗi chua xót của
Mẹ, bằng cách tỏ cho Mẹ biết Chúa đã rất thoả nguyện với
tình yêu của Mẹ, nhận lời Mẹ cầu xin và đặt Mẹ làm Chủ kho
cao trọng quản thủ ân sủng của Chúa. Nhưng nếu sự nhìn thấy
trước số phận khốn nạn của tội nhân làm cho Trái Tim Mẹ phải
đảu đớn ê chề như vậy; nếu để cứu cho họ thoát khỏi khổ hình
vĩnh viễn, Chúa
Cứu Chuộc đã phải chịu Tử Nạn kinh khủng nhường kia, làm
sao giải thích được sự điên dại và mù tối của những người
đã hăm hở và vô cảm chạy tới chỗ diệt vong không thể cứu
như vậy?
Sao
thì sao, lời cầu nguyện của Mẹ cùng những an ủi của Con Mẹ
vẫn thêm mãi vào các lễ Mẹ mừng để tôn kính Chúa. Ngày kỷ
niệm Chúa chịu Cắt bì, Mẹ thi hành các việc y như các lễ trước.
Ngôi Lời Nhập Thể ngự xuống phòng nguyện của Mẹ cách uy nghi
với đoàn tháp tùng rất đông đảo. Mẹ xót xa đau đớn cực lực
vì những đau khổ Hài Nhi Thiên Chúa phải chịu ở một tuổi còn
quá non nớt. Nhân danh cả loài người, Mẹ cảm tạ Chúa, khóc
than vì họ vong ân, và Mẹ hiến mình chịu đổ máu ra để theo
gương Chúa đền bồi cho họ. Sự giãi tỏ những tâm tình ấy gây
nên giữa Mẹ và Chúa Giêsu những cuộc hàn huyên thích thú suốt
ngày. Với tư cách một người Mẹ quảng đại, Mẹ cầu xin Chúa san
sẻ cho con cái Chúa nơi trần gian những hồng ân ngọt ngào Chúa
ban đẫy đầy cho Mẹ, cũng như những ân thưởng Mẹ được bởi muốn
chịu đau khổ vì yêu mến Chúa, để những dịu ngọt thiêng liêng
ấy lôi kéo họ về phụng sự Ngài. Và sau cùng, Mẹ dâng lên Cha
hằng hữu những của lễ đầu mùa của Máu cứu chuộc.
Tới
ngày kỷ niệm các Đạo sĩ Vương giả đến thờ lạy Chúa, mấy hôm
trước, Mẹ đã thu tích lễ vật để dâng tiến Ngôi Lời Nhập
Thể. Vàng là những linh hồn Mẹ cầu nguyện cho và nhờ các thiên
thần giúp họ trở lại. Mộc dược là những việc Mẹ khổ chế phần
xác. Và nhũ hương là tình yêu nhiệt liệt nồng nàn của Mẹ. Trong
ngày lễ, Con Mẹ đã từ trời xuống nhận lễ dâng quý báu ấy. Mẹ
được nâng lên ngai Chúa để hợp nhất với Nhân Tính của Chúa,
vẻ huy hoàng của Nhân Tính ấy đã biến hình Mẹ. Đôi lần Chúa
để Mẹ dựa trên cánh tay Chúa hầu cho Mẹ lặng nghỉ những cách
âu yếm bừng cháy của Mẹ. Sau khi được những ơn đó, Mẹ xuống
khỏi ngai, xin Chúa thương xót loài người và ca tụng Thiên
Chúa nhân danh họ, cầu xin các thánh có mặt tại đó hợp với
Mẹ mà ca tụng, xin các ngài can thiệp cho bên cạnh Chúa và
hạ mình hôn kính tay mỗi vị.
Lễ
kỷ niệm ngày Mẹ Thanh tẩy và Dâng Chúa Hài Nhi trong Đền Thờ,
Mẹ cũng không quên mừng. Lúc Mẹ sắp hiến dâng Chúa Bánh
Thánh Thể nơi tay thánh Gioan, Chúa Ba Ngôi hiện xuống phòng
nguyện của Mẹ, với cả triều đình thiên đàng. Các thiên thần
lại mặc cho Mẹ những y trang như ngày Chúa Nhập Thể. Theo lời
Mẹ cầu xin, Chúa ban nhiều ân huệ lớn lao cho Mẹ và cho loài
người.
Mẹ
cũng mừng lễ kỷ niệm Chúa Giêsu Chịu Phép Rửa với lòng tri
ân đầy ngập vì ơn Chúa lập Phép Thánh Tẩy. Và sau đó Mẹ ẩn
cư suốt bốn mươi ngày để mừng cuộc chay tịnh của Chúa; Mẹ cũng
nhịn chay rất ngặt. Suốt thời gian đó, Mẹ không ăn uống, không
ngủ nghỉ, và không ra khỏi phòng Nguyện nếu không có việc khẩn
cấp cần Mẹ phải có mặt. Mẹ chỉ gặp thánh Gioan để chịu Thánh
Thể hay giải quyết ngay những vấn đề quan trọng của Giáo hội.
Trong những ngày đó, thánh Gioan giữ một vai trò chủ động hơn.
Ngài chữa lành bệnh nhân bằng cách để chạm đến họ những đồ
vật Mẹ đã dùng. Ngài cũng khu trừ quỷ ám bằng cách ấy. Nếu
quỷ cưỡng lại, ngài đi mời Mẹ ra; Mẹ thoạt vừa xuất hiện, là
quỷ liền vội đào tẩu, không cần Mẹ phải ra lệnh. Đôi khi chúng
không dám bén mảng đến gần chỗ Mẹ ở.
Cần
phải có rất nhiều pho sách mới có thể viết lại được hết những
việc lạ lùng trong bốn mươi ngày Mẹ hết sức sốt sắng
cầu nguyện cho Giáo hội tiến phát. Vào cuối tuần chay, Chúa
Giêsu đến đãi Mẹ một bữa tiệc tương tự như bữa tiệc chấm dứt
tuần chay tịnh của Chúa trước kia. Trong khi Chúa tận tay trao
cho Mẹ những thực phẩm rất diệu kỳ ấy, có vô số thiên thần
túc trực, nhóm hầu bàn Nữ Vương của họ, nhóm hát xướng hân
hoan.
Nhưng
lòng nhiệt thành tôn kính đặc biệt nhất, Mẹ dành để mừng kỷ
niệm ngày Chúa Giêsu Tử Nạn. Tất cả những hình ảnh của cuộc
Tử Nạn rất lạ lùng đó lúc nào cũng còn in khắc rõ rành rành
trong Trái Tim Mẹ. Những cuộc Mẹ thị kiến thấu thị được Thiên
Chúa cũng không xoá nhoà đi được, mà còn tô rõ nét hoàn hảo
hơn, sao cho những đau khổ ở đời này liên kết được với những
niềm vui trên trời. Không bao giờ Mẹ Maria mong được một chút
gì ở thế gian này; nhưng Mẹ hằng luôn luôn ước ao được chịu
tử giá với Chúa Giêsu. Nếu không được chung phần vào Thánh
Giá Chúa, Mẹ coi như cuộc đời là vô ích. Vì thế, Mẹ sắp xếp
công việc Mẹ làm, sao cho lúc nào trong đáy tâm hồn Mẹ cũng
in rõ rệt hình ảnh Con Mẹ phải chịu đau khổ, chịu ngược đãi,
chịu nhổ, chịu mất dạng, chịu đầy vết thương và chịu đóng đanh
vào Thánh giá.
Mặc
dầu, dưới sự cảm nghiệm sâu sắc được cảnh tượng bên trong ấy,
suốt ngày Mẹ thiết tha cộng khổ với Chúa; nhưng tình yêu
còn thúc Mẹ thực hiện những việc làm đặc biệt, vào một số giờ,
với các thiên thần, nhất là với các thiên thần mang biểu hiệu
cuộc Tử Nạn Chúa. Mẹ sáng tác nhiều ca vịnh, rồi lần lượt hát
lên với họ, những ca vịnh ứng với từng nỗi sỉ nhục, từng nỗi
đau khổ của Chúa Giêsu. Tình yêu cộng khổ mãnh liệt của Mẹ
nhiều lần gây cho Mẹ một cuộc tử đạo thực sự, đến làm Mẹ phải
ngã chết, nếu Chúa không bảo vệ Mẹ để tăng thêm công nghiệp
và vinh quang cho Mẹ. Có lúc gương mặt Mẹ đầm đìa lệ máu, có
khi toàn thân Mẹ lụt mồ hôi hấp hối, máu và nước từng giọt
tuôn xuống đất. Trái Tim Mẹ phải dằn vặt bứt rứt đến bị giựt
ra khỏi vị trí tự nhiên. Lúc Mẹ đã đau đớn đến cùng cực, Con
Chí Thánh Mẹ mới từ trời xuống bổ sức cho Mẹ, và chữa lành
vết thương tình yêu đã đánh nát Mẹ. Cả khi những hậu quả đau
thương ấy được xoá bỏ vào ngày Mẹ mừng kỷ niệm Chúa Phục Sinh,
hay là nhận được một hồng ân khác thường nào, Mẹ
cũng vẫn không quên cuộc Tử Nạn của Chúa, để cái đắng cay của
cuộc Tử Nạn ấy giảm bớt đi những nâng niu dịu ngọt.
Ngoài
ra, Mẹ còn xin thánh Gioan cho phép, mỗi tuần từ năm giờ chiều
ngày thứ Năm cho đến khoảng trưa ngày Chúa nhật,
Mẹ được vào ở lại trong phòng nguyện, trong thời gian Mẹ chưa
được rước lên trời vào các ngày Chúa nhật. Để khỏi bị khuấy
động trong mấy ngày tĩnh tâm ấy, Mẹ hạ lệnh cho một thiên thần
hầu cận mặc hình Mẹ xuất hiện mỗi khi cấp bách, và giải quyết
ngay những việc khẩn yếu của Giáo hội. Không thể nào tưởng
nghĩ ra được tất cả những sự việc xảy ra nơi Mẹ trong ba ngày
này. Thiên Chúa sẽ biểu lộ các sự việc Ngài đã tạo nên ấy trong
vinh quang các thánh ở thiên đàng. Mẹ suy tưởng lại tất cả
những hoàn cảnh của cuộc Tử Nạn, từ lúc Chúa rửa chân Tông
đồ cho tới khi Ngài sống lại. Mẹ kết hợp với hết mọi lời nói,
hết mọi hành vi, hết mọi đau khổ của Chúa Cứu Thế. Một lần
nữa, Mẹ lại cảm nghiệm thấy trên Thân Xác toàn trinh của Mẹ
tất cả những đau khổ của Chúa ở cùng một vị trí, và cùng một
thời gian. Ngày kỷ niệm Chúa chịu đóng đanh, Mẹ làm thêm nhiều
việc thánh đức và chịu căng thân trên Thánh giá trong
suốt ba giờ như Chúa Giêsu. Mẹ xin được Chúa ban nhiều hồng
ân trọng hậu cho những người sùng kính cuộc Tử Nạn Chúa; Mẹ
nồng nhiệt ước mong cho việc sùng kính này cứ kéo dài vĩnh
viễn trong Giáo hội. Mẹ đã dâng hết mọi đau khổ Mẹ chịu cho
loài người như vậy, sao loài người lại không nhìn nhận mình
mắc nợ Mẹ?
Giữa
những việc thánh đức đau khổ này, Mẹ đã đặc biệt sốt sắng mừng
kỷ niệm Chúa Giêsu lập Nhiệm Tích Thánh thể. Mẹ sáng tác
nhiều ca vịnh chúc tụng, tri ân và yêu mến tân kỳ mà rất nhiều
thiên thần từ trời xuống hợp ca với Mẹ và các thiên thần hầu
cận Mẹ. Thiên Chúa từng muốn Mẹ bao bọc Bánh Thánh trong Trái
Tim, nên sai từng sư đoàn thiên thần xuống tán tụng phép lạ
ấy và cảm tạ Chúa vì những hiệu quả lạ lùng Ngài ban cho Mẹ
là Thụ tạo thánh thiện trên hết mọi thụ tạo.
Đến
ngày kỷ niệm Chúa Phục Sinh, Mẹ được rước lên trời như lệ thường
các Chúa nhật. Nhưng hôm nay, Mẹ tham hưởng phúc
thị kiến thấu thị, còn các Chúa nhật Mẹ tham hưởng thị kiến
trừu xuất thôi.
Ngay
từ lễ Phục Sinh, Mẹ đã chuẩn bị mừng lễ Chúa Lên Trời, nhắc
nhớ lại những ân sủng đánh dấu từng ngày trong cả khoảng
thời gian bốn mươi ngày ấy, và cảm tạ Chúa bằng những ca khúc
mới, như là những diệu kỳ đó đang xảy ra. Nhờ đó, càng ngày
Mẹ càng được thần hoá và sẵn sàng đón nhận những ân huệ dành
ban cho Mẹ. Đến ngày kỷ niệm, Chúa Giêsu ngự xuống phòng nguyện
của Mẹ, nơi Mẹ đang đợi chờ. Mẹ gìm mình xuống những vực khiêm
nhượng rất thẳm sâu, nhưng lại được nâng cao lên cấp độ mến
yêu Thiên Chúa cao cả nhất. Chúa hiện ra với Mẹ giữa các thánh
mà Ngài đã đưa lên trời ngày Ngài thăng thiên. Sau khi các
vị luyến thần đặt Mẹ lên ngai Chúa, Chúa hỏi xem Mẹ muốn điều
gì. Mẹ thưa: "Mẹ
muốn tôn vinh Con, muốn nhân danh bản tính loài người cảm tạ
Con, vì Con đã ưu đãi nâng bản tính ấy lên tham hưởng hạnh
phúc thiên đàng. Mẹ xin cho hết mọi người đều tôn thờ và chúc
tụng Thần Tính cũng như Nhân Tính của Con". Chúa đáp lại: "Mời Mẹ lên đây với Con. Mời Mẹ lên nơi Quê Hương làm thoả mãn mọi khát vọng,
mọi yêu sách của Mẹ, nơi Mẹ sẽ hoan hưởng vẻ long trọng của
ngày lễ hôm nay không phải với con cháu Adong, nhưng với các
công dân nước Thiên đàng". Tiếp đó, toàn thể đám rước đã lên trời, nơi toàn thể Thiên quốc, cả đến chính
Thiên Chúa, đang chờ đón nhiệt tình.
Lúc
ấy, Đức Nữ Vương vũ trụ xin phép xuống khỏi ngai Con, đến phủ
phục trước Chúa Ba Ngôi Chí Thánh và hát lên chúc tụng
cuộc Chúa Giêsu chiến thắng ở thế gian và khải hoàn trên thiên
đàng. Thiên Chúa thoả lòng vì niềm tôn kính ấy. Và các thiên
thần hát lên những bài thánh ca trời cao để ứng khúc với Mẹ,
tôn vinh Chúa trong Mẹ, là một thụ tạo rất diệu kỳ: tất cả
đều hưởng một niềm hỉ hoan mới vì Nữ Vương các vị có mặt trên
Thiên đàng. Mẹ hoan hưởng hạnh phúc thị kiến thấu thị trong
nhiều giờ. Và năm nào cũng cứ đến ngày này, Chúa Giêsu lại
hỏi xem Mẹ có muốn ở lại Quê Hương hay trở lại nơi lưu đầy.
Mẹ trả lời: "Nếu
Con muốn Mẹ xin trở lại với loài người để mưu ơn cứu rỗi cho
họ". Được Thiên Chúa chuẩn nhận sự lựa chọn anh hùng này, Mẹ cầu xin Chúa cho Giáo
hội phát triển và cả thế giới quy hồi: tất cả những ơn Mẹ xin
này đều được ban cho Mẹ và được lan tràn qua các thế kỷ. Sau
cùng, các thiên thần lại rước Mẹ về nhà Tiệc Ly, giữa muôn
khúc nhạc du dương êm dịu. Mẹ xuất hiện rất sáng láng với thánh
Gioan, khiến ngài không thể nhìn được Mẹ. Ngài vừa lúng túng
trước mặt Mẹ, vừa cảm nghiệm một cảm giác thánh thiện lạ thường,
và một niềm vui khôn tả vì những ân huệ ngài hiểu ra.
Mẹ
Maria lại dùng những ân huệ trong lễ trọng này để dọn mừng
lễ kỷ niệm Chúa Thánh Thần hiện xuống một cách xứng đáng hơn.
Mẹ dành chín ngày chuẩn bị mừng lễ này. Ngày thứ sáu, vào
đúng
giờ Chúa Thánh Thần hiện xuống nhà Tiệc Ly ngày trước, Chúa
lại ngự xuống trên Mẹ với một tiếng động lớn và dưới hình
những tia lửa rạng ngời, nhưng không phải hết mọi người đều
biết
được những dấu ấy. Chúa Thánh Thần ban thêm những linh ân
và ân huệ Mẹ từng tiếp nhận ngày xưa. Mẹ cảm tạ Chúa vì những
ân sủng Chúa đã đổ tràn đầy cho các Tông đồ và môn đệ trước,
và cầu xin Chúa tiếp tục trao ban cho Giáo hội cho tới tận
thế.
Mẹ
cũng mừng lễ Các Thiên thần, sau khi đã chuẩn bị ít ngày bằng
những ca vịnh tôn vinh việc Chúa sáng tạo họ, công chính
hoá và ban vinh quang cho từng vị một. Tới chính ngày lễ,
Mẹ kính mời tất cả các vị đến mừng lễ. Hằng ngàn triệu
thiên thần
mọi đẳng mọi phẩm xuống trong phòng nguyện của Mẹ, hiện
ra với Mẹ trong mọi vẻ mĩ lệ tuyệt vời. Liền đó, suốt ngày
Mẹ
thay lượt hát lên với các vị những khúc hát ca tụng Thiên
Chúa. Các vị cũng ca thêm những thánh ca cảm tạ Thiên Chúa
vì những
đặc ân to lớn lạ lùng Ngài ưu đãi Đức Vương thiên thần.
Các vị chúc tụng Chúa trong Mẹ Maria.
Sau
cùng, Mẹ cũng dành một ngày để mừng lễ Các Thánh bằng cách
dọn mình trước. Ngày lễ trọng này, có các thánh từ
trời xuống
dự mừng với Mẹ là Đấng đã tái tạo các ngài. Mẹ hát lên
tạ ơn Thiên Chúa nhiều khúc tân ca vì hạnh phúc của các
vị.
Càng
biết được bí nhiệm ơn tiền định các vị, Mẹ càng hoan
hỉ. Mẹ cũng cảm tạ Chúa vì chính Mẹ đã từng nhờ ơn Ngài mà
chiến thắng
ma quỷ, và vì đã cứu được nhiều linh hồn khỏi nanh vuốt
chúng.
Chỉ
một mình Mẹ mà đã thực hiện bấy nhiêu việc lạ lùng như vậy,
lại chẳng phải bỡ ngỡ thán phục sao? Thật ra,
Mẹ đã
được thông phần vào với quyền toàn năng của Thiên Chúa
và, trong
những năm cuối cùng đời Mẹ, Mẹ đã linh hoạt cách lạ
ta không thể quan niệm nổi. Mẹ không hề gián đoạn sự linh
hoạt ấy,
vì Mẹ có năng lực không biết mệt như thiên thần. Mẹ
chỉ còn là
một ngọn lửa. Ngày tháng đối với Mẹ rất ngắn ngủi,
vì tình yêu của Mẹ có một trương độ hầu như vô cùng, vượt
trên
tất cả những hoạt động của Mẹ, mặc dầu phần nào ta
không thể
ước lượng được hoạt động ấy. Tất cả những gì vừa nói
ở đây về những
việc lạ lùng của Mẹ, sánh với thực tế, cũng chỉ là
con số không.
LỜI
MẸ HUẤN DỤ
Hỡi
con, Chúa Thánh Linh là Đấng Khôn ngoan vô cùng cai trị Giáo
hội, đã vì lời Mẹ can thiệp mà lập ra
các lễ
trọng thể
để nhắc lại kỷ niệm những mầu nhiệm của Chúa, công
cuộc Cứu Chuộc, công việc các thánh và Mẹ đã làm.
Để mừng
cho nên
những kỷ niệm ấy, giáo hữu không những phải giục
lòng biết ơn vì
các ân huệ những kỷ niệm ấy nhắc nhở, mà còn phải
rút lui khỏi những phân tâm vì lo lắng chuyện đời ở các
ngày khác:
phải
nhiệt thành thực thi những nhân đức và chịu các
nhiệm tích nên, để bù lại tất cả những gì đã bị mất mát
do những phân
tâm ấy; phải theo gương Mẹ và các thánh mà phấn
khởi lên; phải chạy đến xin Mẹ và các thánh cầu bầu; phải
thi hành
các việc
đạo đức. Có thể mới xứng đáng được những ân sủng
mà tình thương của Chúa ban cho trong các dịp lễ ấy.
Nhưng
rắn già hoả ngục vẫn gắng công cản ngăn những ân sủng hạnh
phúc này. Không thể làm hư hỏng được
các thể
chế của
Giáo hội, nên nó mới dùng những xảo kế quỷ quyệt
làm cho các thể
chế ấy nên vô ích cho phần đông giáo hữu và còn
đảo ngược các thể chế ấy, để họ phải trừng phạt nặng
hơn. Thật
vậy, không
những các giáo hữu vô phúc đó không chịu mừng
các lễ trọng Giáo hội lập, xa lánh các hành vi nhân
đức và
thờ phượng
Chúa, mà còn sống như là những con người chỉ
có xác thịt, chỉ thuộc
về thế gian, chúng tục hoá các lễ trọng đó bằng
những trò chơi, khoái lạc, ăn uống thái quá, tắt một
lời, bằng mọi
thứ phóng
túng. Thế nên, thay vì làm dịu cơn nghĩa nộ của
Thiên
Chúa, chúng lại chọc giận Ngài thêm, và thay
vì chiến thắng những
kẻ thù vô hình, chúng lại chịu cho bọn tử thù
đánh bại, và làm cho ác tính của nó chiến thắng một
cách thảm thương.
Hỡi
con, con hãy khóc than vì tai nạn quá thông thường đó, như
Mẹ đã khóc than suốt cuộc đời
ký thế của
Mẹ. Con hãy
cố gắng đền bù hết sức con. Đối với tất cả
những người đã tận
hiến cho Thiên Chúa như con đây, có lẽ không
được phân biệt ngày nào trọng ngày nào thường, vì họ
phải dùng
hết mọi ngày
để làm việc thánh đức mà tôn thờ Thiên Chúa.
Tuy nhiên, Mẹ muốn con và hết các tu sĩ bạn của con
phải đặc biệt
mừng
các lễ trọng bằng cách dọn mình cẩn thận, với
một lương tâm trong
sạch, một nhiệt tâm sốt sắng tăng bội và những
việc làm đặc biệt. Để cho có trật tự, con hãy
theo gương
Mẹ liệu
cho giờ
nào có việc nấy; sau cùng, hãy noi gương Mẹ
trong việc lợi dụng các cuộc tĩnh tâm Mẹ quen làm.