SỐNG MÙA VỌNG, BÀI 8

 

Thiên Chúa đang hiện hiện nơi đây

Xin mời Anh Chị Em cùng sống tinh thần cầu nguyện kết hiệp với Đức Kitô, trong mùa Vọng và Giáng Sinh 2005/06 "Đi tìm kho tàng cho cuộc sống".

Bắt đầu từ Chúa Nhật thứ I mùa Vọng (27.11.2005) và kết thúc vào ngày lễ Hiển Linh (06.01.2006)

Nếu Anh Chị Em muốn nhận bài qua email, xin đăng ký qua địa chỉ: caunguyen@gmail.com

Chúa Nhật thứ II mùa Vọng:

Thiên Chúa đang hiện hiện nơi đây

“Trong Sa mạc, hãy mở một con đường cho Đức Chúa,
Giữa đồng hoang, hãy vạch một con lộ thẳng băng cho Thiên Chúa chúng ta”
(Is 40, 3).

“Chúng ta hãy cùng suy nghĩ về ý nghĩa của từ ngữ 'mùa Vọng'.

Đây là từ ngữ có gốc La-tinh (adventus), được dịch là 'hiện diện' hay 'đến nơi' trong tiếng Đức. Trong ngôn ngữ của thế giới cổ, từ ngữ này được dùng chỉ sự đến nơi của một bị quan chức, và đặc biệt chỉ về sự giáng lâm và ngự triều của một vị Vua tại một nơi nào nhất định. Ngoài ra cũng diễn tả sự giáng lâm của thần thánh….

Từ ngữ này (adventus) đã được Kitô hữu dùng, để diễn tả tương quan đặc biệt của mình đối với Chúa Giêsu Kitô. Ngài chính là Vua của họ. Vị vua này đã giáng lâm vào trong một nơi bần cùng của trái đất, và mọi người được phép tổ chức lễ đón mừng Ngài. Thật đơn giản, người Kitô hữu muốn nói rằng: 'Thiên Chúa đang hiện hiện nơi đây.' Ngài không ẩn mặt với thế giới này. Ngài không để chúng ta lẻ loi một mình. Ngay cả khi chúng ta không thể nhìn thấy Ngài, và không thể đụng chạm Ngài như những đồ vật, thì Ngài vẫn hiện diện ở đây, và đến với chúng ta qua nhiều phương cách.” (Benedikt XVI. Joseph Ratzinger, Der Segen der Weihnacht, Meditation, Herder Verlag, Freiburg 2005, S. 13 und 15).

Bạn thân mến,
An ủi biết bao khi đọc lời của Đức Thánh Cha. Vâng, Thiên Chúa không ẩn mình trước thế giới chúng ta. Ngài không để chúng ta lẻ loi một mình. Đấng đã có lần nói lời xin vâng với chúng ta, không để chúng ta một mình lăn lộn với cuộc sống này. Ngài thấu hiểu được con người yếu đuối của chúng ta, Ngài đã nhìn thấy những khổ đau mà chúng ta đang chịu hằng ngày, Ngài không ngồi đó để chúng ta ngày ngày cứ chết dần chết mòn trong tội lỗi, trong hận thù, trong cô đơn, trong lạnh lẽo và đớn đau.

Tình yêu của Thiên Chúa ấp ủ chúng ta suốt cả cuộc đời.

Giờ đây trong thinh lặng chúng ta hãy chiêm ngắm, cảm nếm hành động yêu thương của Chúa qua sự giáng lâm của Ngài nhé!

Ngoài ra, thiết nghĩ rằng chúng ta cũng cần phải tự hỏi mình xem:

Phần chúng ta thì sao? Chúng ta sẽ đón tiếp Ngài như thế nào, vị Vua của chúng ta đang đến?

Lời của tiên tri Isaia hôm nay mời gọi chúng ta: “Trong Sa mạc, hãy mở một con đường cho Đức Chúa. Giữa đồng hoang, hãy vạch một con lộ thẳng băng cho Thiên Chúa chúng ta”

Lời mời gọi này có ý nghĩa gì đối với chúng ta?

Bạn có muốn mở một con đường cho Chúa không? Con đường đó sẽ có dáng vẻ nào? Bạn sẽ chuẩn bị gì trên con đường đó?

Trong tuần thứ hai của mùa vọng này, mời Bạn cùng tôi lên đường và mở một con đường cho Chúa, chúng ta cùng suy nghĩ xem sẽ trang trí con đường này như thế nào?

Đồ trang trí có thể là một cây cảnh của thứ tha, một bông hoa của bác ái…

Khi con đường được mở ra, và được trang trí những bông hoa tốt lành đón mừng Thiên Chúa, thì chúng ta, những người Kitô hữu có thể nói với mọi người rằng: “Thiên Chúa đang hiện hiện nơi đây.”

Ý Chỉ cầu nguyện trong tuần:

Tuần này xin cầu nguyện cho Giáo Hội và quê hương Việt Nam

_________________

Phương pháp cầu nguyện và suy niệm:

 

-Chọn một nơi chốn và thời gian thích hợp

-Ngồi xuống, đốt lên một cậy nến trước ảnh Chúa, làm dấu thánh giá và phủ phục thờ lạy Chúa.

-Nhắm mắt một chút và từ từ đi vào trong thinh lặng.

-Chú tấm đọc bài suy niệm cách chậm rãi.

-Đọc lại lần thứ hai và để ý xem câu nào hay tâm tình gì đánh động.

-Nhẩm đi nhắc lại câu đó nhiều lần; Vd: „phải canh thức!“

-Thinh lặng và để lời đó thấm vào lòng mình.

-Tâm sự với Chúa và kết thúc bằng một kinh Lạy Cha.

BY lm. Nguyễn Ngọc Thể, Sj - Vietcatholic-net

 

MÙA VỌNG MỜI GỌI SỐNG NGHÈO KHÓ

Mùa Vọng lại đến với chúng ta. Đó là lời mời gọi mà Đức Kitô mở rộng cho mỗi người chúng ta hằng năm qua Mùa Phụng Vụ này để chuẩn bị cho Sự Giáng Sinh và Sự Tái Lâm của Ngài. Mùa Vọng thường bị che khuất bởi Mùa Giáng Sinh trần tục đang diễn ra xung quanh chúng ta, nghĩa là chúng ta thường không chuẩn bị tinh thần để gặp Hài Nhi Giêsu Kitô nơi máng cỏ.

Theo nhiều cách, Mùa Giáng Sinh thế tục nhắc nhở chúng ta rằng là môn đệ của Đức Kitô, chúng ta không thể sống theo chủ nghĩa vật chất, sự ồn ào và bận rộn của nền văn hóa thế tục nếu chúng ta muốn chuẩn bị tinh thần để gặp Chúa Giêsu. Mùa Vọng là mùa tĩnh lặng, chờ đợi, kiên nhẫn, chuẩn bị và tháo gỡ. Nó hướng chúng ta tới thực tại trên trời và sự kết thúc mà chúng ta được tạo ra: Sự Sống Vĩnh Cửu.

Con Thiên Chúa, Vua Vũ Trụ, đến với chúng ta như một trẻ thơ bơ vơ sinh ra trong cảnh nghèo khó và đau khổ. Văn hóa mời gọi chúng ta ngược lại với mùa của chủ nghĩa tiêu dùng. Vào thời điểm này trong năm, có sự nhấn mạnh quá quắt về vật chất có thể cản trở sự kết hợp mật thiết với Thiên Chúa và sự tiến bộ tâm linh. Không phải việc tặng quà là sai, không phải vậy. Vấn đề nảy sinh khi nó trở nên sự tập trung thái quá của chúng ta và hóa rối loạn. Cuộc sống của chúng ta phải được đánh dấu bằng sự nghèo khó thiêng liêng và sự tách rời khỏi mọi thứ của thế giới này nếu chúng ta muốn sống kết hiệp mật thiết với Thiên Chúa.

Mùa Vọng này là cơ hội để cầu xin Chúa giúp chúng ta vượt qua xu hướng đặt hy vọng, hạnh phúc và ỷ lại vào những thứ thuộc về thế gian này. Chỉ qua cách làm mình trống rỗng hoàn toàn trong hình ảnh của Đấng Cứu Thế thì chúng ta mới có thể cúi xuống để gặp Ngài nằm trong máng cỏ vào dịp Giáng Sinh này. Với tâm hồn nghèo khó hoàn toàn, chúng ta có thể đi vào mầu nhiệm sâu thẳm của Thiên Chúa nằm như một trẻ thơ trong hang đá tăm tối lạnh lẽo, Ngài đã đến thế gian này dưới bóng Thập Giá để cứu chuộc chúng ta. Lễ Giáng Sinh vừa là lời hứa về sự cứu chuộc vừa là lời mời gọi chúng ta sống sự nghèo khó của Chúa Kitô.

Chúng ta thường muốn hợp lý hóa và biện minh cho sự phụ thuộc của chúng ta vào của cải vật chất, điều này làm xáo trộn tâm hồn chúng ta. Chúng ta có thể không được kêu gọi tuyên khấn khó nghèo, nhưng chúng ta được kêu gọi trở nên “nghèo về tinh thần,” điều này chỉ có thể xuất hiện hoàn toàn khi chúng ta phó thác mọi sự cho Thiên Chúa, kể cả của cải vật chất. Chúng ta phải đối mặt với sự hư vô của chính mình và sự thật rằng không có gì trong cuộc sống này có thể đáp ứng đủ cho chúng ta. Chúng ta được tạo ra để làm nhiều hơn nữa. Chúng ta được tạo dựng để kết hiệp mật thiết với Thiên Chúa và cho sự sống đời đời.

Các thánh cho chúng ta thấy cách triệt để của việc chúng ta được kêu gọi làm môn đệ. Họ từ bỏ sự giàu có, thoải mái và dễ dàng để yêu thương và phục vụ người khác. Họ đã sống trong tình trạng nghèo khó về tinh thần và vật chất để được đầy ắp Chúa Ba Ngôi Chí Thánh. Họ muốn tặng mọi thứ cho Chúa Hài Đồng vào mỗi dịp Giáng Sinh. Họ hiểu rằng tâm hồn chúng ta trở nên chia rẽ khi chúng ta gắn bó với những thứ của cuộc đời này. Như Thánh Margarita Maria Alacoque đã nói rất hay: “Tôi không cần gì ngoài Chúa, và muốn đắm mình trong Thánh Tâm Chúa Giêsu.”

Mức độ thân thiết mà chúng ta đạt được với Ba Ngôi Chí Thánh được liên kết trực tiếp với sự gắn bó của chúng ta với những thứ xung quanh chúng ta. Càng gắn bó, chúng ta càng ít có khả năng dâng mình cho Thiên Chúa. Lm Gabriel giải thích trong cuốn Divine Intimacy – Sự Thần Hiệp: “Khi đối mặt với tất cả những gì cuộc sống có thể trao tặng chúng ta theo cách tôn trọng, thỏa mãn, yêu mến các thụ tạo, tiện nghi và của cải, Chúa Thánh Thần lặp lại trong sâu thẳm trái tim chúng ta những lời của Chúa Giêsu: ‘Nếu anh muốn nên hoàn thiện, thì hãy đi bán tài sản của anh và đem cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi.’ (Mt 19:21) Điều này có nghĩa là, không chỉ không mong muốn gì hơn những gì người ta có, mà còn từ bỏ ngay cả điều đó; không được ham của cải, thú vui, sự an ủi, danh vọng, cũng không phải là tình cảm trần tục, nhưng hy sinh tất cả những thứ làm lòng mình đầy thế gian, và ngăn không cho nó đầy Thiên Chúa.”

Chúng ta được tràn đầy Thiên Chúa theo cách chúng ta từ bỏ mọi thứ của thế giới này. Một trái tim tách rời và nghèo nàn về thiêng liêng là trái tim duy nhất có đầy đủ khả năng kết hợp với Thiên Chúa ở các cấp độ siêu nhiên cao nhất. Đây là con đường NADA theo Thánh Gioan Thánh Giá. Đó là điều mà chúng ta có thể tìm kiếm để sống trong bất kỳ ơn gọi nào.

Đời sống nghèo khó thiêng liêng cho phép chúng ta đi vào cuộc sống của Đức Kitô trọn vẹn hơn vì nó giải thoát chúng ta khỏi tất cả những gì có thể làm chúng ta phân tâm hoặc ngăn cản chúng ta với Ngài. Các bậc thầy tâm linh phát hiện rằng họ càng chết cho cuộc đời này thì niềm vui của họ càng lớn. Đó là vì họ tìm cách sống cho Thiên Đàng, không sống cho thế gian này. Họ có thể bay tới Thiên Đàng ngay trong cuộc đời này. Sự nghèo khó này là chìa khóa cho cuộc sống tràn đầy niềm vui và trải nghiệm sâu sắc hơn về món quà Đức Kitô Giáng Sinh.

Nghèo khó tinh thần bao gồm việc tước bỏ hoàn toàn và trống rỗng tất cả những điều giả tạo đời này, để linh hồn chỉ tìm kiếm và khao khát một điều duy nhất: chiếm hữu được Thiên Chúa và bằng lòng như vậy, ngay cả khi Thiên Chúa để cho chính Ngài chỉ được tìm thấy trong bóng tối, khô cằn, thống khổ và đau đớn. Đó là sự nghèo khó hoàn hảo về tinh thần, giải thoát linh hồn khỏi tất cả những gì không phải là Thiên Chúa; chính sự tự do này tạo thành lý do cho hạnh phúc của chúng ta, bởi vì “linh hồn tự cởi bỏ những ham muốn của mình, theo hoặc không theo ý riêng, sẽ được Thiên Chúa khoác cho sự thanh khiết, niềm vui và ý Ngài. Mối phúc được hứa cho những người nghèo khó tinh thần là có được Thiên Chúa, sự sở hữu này làm cho họ giàu có vô hạn.

Chỉ có Ngài mới có thể lấp đầy chúng ta bằng “sự giàu có vô hạn của Ngài” và là nguồn vui vô tận. Đó là món quà được tặng cho chúng ta mỗi dịp Giáng Sinh. Mùa Vọng là cơ hội để cầu xin Chúa dẫn chúng ta đến sự nghèo khó hơn về tinh thần để chúng ta có thể chuẩn bị gặp Ngài và để một mình Ngài ngự trong tâm hồn chúng ta. Nếu chúng ta từ chối tách mình ra khỏi tất cả những thứ xung quanh khiến chúng ta trở nên gắn bó với những thứ của thế giới này, trái tim chúng ta sẽ không hoàn toàn rộng mở với Ngài dịp Giáng Sinh này hoặc trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta.
Đây là câu hỏi chúng ta phải tự vấn trong suốt Mùa Vọng: “TÔI CÓ THỰC SỰ MUỐN THOÁT KHỎI NHỮNG THỨ CỦA THẾ GIAN NÀY ĐỂ GẶP NGÀI TRONG DỊP GIÁNG SINH NÀY HAY KHÔNG?” Cách duy nhất để làm điều đó là chấp nhận sự tách biệt và lối sống đơn giản để đạt được sự nghèo khó tinh thần. Từ bỏ chủ nghĩa vật chất, tiện nghi và lạc thú là phương tiện để đạt được hạnh phúc. Dù sao đó cũng là những lời nói dối. Điều này đòi hỏi phải bỏ qua tất cả để Đức Kitô có thể lấp đầy nơi sâu thẳm của tâm hồn chúng ta.

Mỗi năm Chúa Giêsu Kitô cho chúng ta một cơ hội để dọn đường và chuẩn bị cho Cuộc Tái Lâm của Ngài. Bây giờ là lúc để TỪ BỎ CHỦ NGHĨA DUY VẬT và CHỦ NGHĨA TIÊU DÙNG của nền văn hóa thế tục đang cản trở sự tiến bộ của chúng ta hướng tới Thiên Đàng vĩnh phúc. Ước gì chúng ta thật lòng đến với Máng Cỏ trong Lễ Giáng Sinh này với tinh thần nghèo khó, để Ngài là Nguồn Vui của chúng ta. Hài Nhi Giêsu là món quà duy nhất mà chúng ta thực sự rất cần trong Mùa Giáng Sinh này.

CONSTANCE T. HULL
TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ từ CatholicExchange.com)
Chuẩn bị Giáng Sinh – 2021

HY VỌNG TRONG MÙA VỌNG VÀ LỜI NGUYỆN MARANATHA
Mùa Vọng là thời gian đặc biệt trong năm phụng vụ của Giáo hội Công giáo, là thời gian chuẩn bị đón nhận Chúa Giêsu đến trong thế gian, nhưng đồng thời cũng là thời gian để chúng ta sống trong sự mong đợi và hy vọng về lần đến vinh quang của Ngài trong ngày tận thế. Mùa Vọng không chỉ là sự chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh mà còn là thời gian giúp chúng ta thức tỉnh trong niềm hy vọng về sự cứu độ mà Chúa Giêsu mang lại cho toàn thể nhân loại.
Ngày hôm nay, chúng ta được mời gọi sống trong hy vọng của Kitô giáo, hy vọng về Đấng Mêsia mà chúng ta tin là đã đến trong Chúa Giêsu. Tuy nhiên, chúng ta không chỉ mừng sự đến của Chúa trong quá khứ mà còn sống trong sự mong đợi ngày Ngài sẽ trở lại trong vinh quang để xét xử kẻ sống và kẻ chết. Đây là một điều rất quan trọng trong Mùa Vọng – không chỉ nhớ về sự khiêm nhường của Chúa Giêsu trong máng cỏ mà còn là sự sống trong hy vọng về sự hoàn tất của công cuộc cứu độ trong ngày Chúa trở lại.
Dân tộc Do Thái có một truyền thống sống đức hy vọng vô cùng mạnh mẽ. Họ luôn hy vọng Đấng Mêsia sẽ đến để mang lại ơn cứu độ, giải thoát họ khỏi cảnh áp bức, đặc biệt là trong thời kỳ họ bị thống trị bởi các đế quốc ngoại bang. Dân Do Thái đã hy vọng và vẫn tiếp tục hy vọng Đấng Mêsia sẽ đến, nhưng họ không biết rằng Mêsia mà họ chờ đợi sẽ là một Đấng Cứu Thế đến không phải để giải phóng họ khỏi ách thống trị vật chất mà là để giải thoát họ khỏi ách tội lỗi, mang lại ơn cứu độ cho tất cả nhân loại.
Khi Chúa Giêsu đến, Ngài đã thực hiện lời hứa của Thiên Chúa về Đấng Mêsia, nhưng Ngài không đến trong vinh quang và quyền lực mà họ mong đợi. Chúa Giêsu đến trong khiêm nhường, nghèo khó, và thi hành sứ mệnh cứu độ qua cái chết trên thập giá. Mặc dù Chúa Giêsu đã hoàn thành lời hứa cứu độ, nhưng sự trở lại của Ngài trong vinh quang vẫn là một điều mà các tín hữu Kitô giáo luôn sống trong hy vọng, như lời nguyện Marana Tha, “Lạy Chúa Giêsu, xin ngự đến”.
Dù Kitô giáo có tiếng về sống đức ái, nhưng tự bản chất, Kitô giáo vẫn là tôn giáo của đức hy vọng. Chúng ta không chỉ tin vào sự đến của Chúa trong quá khứ mà còn tin vào sự trở lại của Ngài trong tương lai. Đức tin của Kitô hữu là đức tin hướng về tương lai, hy vọng vào ngày Chúa Giêsu sẽ trở lại trong vinh quang để thiết lập vương quốc của Ngài, nơi mà công lý và hòa bình sẽ trị vì.
Lời nguyện Marana Tha, "Lạy Chúa Giêsu, xin ngự đến," là lời cầu nguyện khẩn thiết của các tín hữu Kitô trong suốt lịch sử. Nó không chỉ là một lời cầu nguyện cho sự trở lại của Chúa Giêsu mà còn là lời kêu gọi sự hoàn tất của công cuộc cứu độ. Ngày ấy, khi Chúa Giêsu trở lại, Ngài sẽ mang đến sự công lý tuyệt đối, và mọi đau khổ, bất công sẽ bị loại bỏ, đồng thời Nước Trời sẽ được thiết lập vĩnh cửu. Đây chính là niềm hy vọng mà các Kitô hữu sống trong suốt cuộc đời.
Câu chuyện về viên đại đội trưởng Rô-ma trong Tin Mừng hôm nay là một minh chứng mạnh mẽ về lòng tin và hy vọng. Viên đại đội trưởng, dù là một người ngoại giáo, lại thể hiện một đức tin mạnh mẽ và khiêm tốn đến mức khiến Chúa Giêsu ngạc nhiên. Ông không phải là người thuộc dân tộc Do Thái, cũng không phải là người được Chúa Giêsu trực tiếp đến cứu, nhưng lòng tin của ông lại vượt qua mọi rào cản của dân tộc, tôn giáo và văn hóa.
Ông tin rằng chỉ cần một lời của Chúa Giêsu là đầy tớ của ông sẽ được chữa lành. Đây là lòng tin tuyệt vời, không dựa trên bất kỳ điều kiện nào, chỉ là sự tin tưởng tuyệt đối vào quyền năng của Chúa Giêsu. Đức Giêsu đã khen ngợi lòng tin của ông và nói: "Ngay cả trong dân Ít-ra-en, tôi cũng chưa thấy người nào có lòng tin mạnh mẽ như thế." (Lc 7,9).
Lòng tin của viên đại đội trưởng không chỉ là niềm tin vào quyền năng của Chúa Giêsu, mà còn là sự khiêm tốn tuyệt đối. Ông không cảm thấy mình xứng đáng để Chúa Giêsu đến nhà mình, nhưng chỉ mong một lời phán của Ngài. Lòng khiêm tốn và đức tin này đã khiến Chúa Giêsu phải thán phục và ca ngợi, đồng thời Ngài cũng đã thực hiện phép lạ chữa lành cho người đầy tớ của ông.
Lời nguyện của viên đại đội trưởng "Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con, nhưng xin Chúa phán một lời, thì linh hồn con sẽ lành mạnh," đã trở thành một lời cầu nguyện quan trọng trong Giáo hội, đặc biệt là trước khi rước lễ. Lời này thể hiện sự khiêm tốn, sự tin tưởng vào sự cứu độ mà Chúa Giêsu mang lại, và là một lời mời gọi mỗi tín hữu đón nhận ơn cứu độ qua đức tin và lòng khiêm tốn.
Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã nói về một bữa tiệc trong Nước Trời, nơi "từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp trong Nước Trời." Đây là hình ảnh của một Nước Trời không còn biên giới, nơi tất cả mọi dân tộc, mọi quốc gia đều được mời gọi tham dự. Bữa tiệc này là biểu tượng của sự hiệp thông, hòa bình và sự sống vĩnh cửu mà Chúa Giêsu mang đến.
Đây là một lời nhắc nhở quan trọng cho chúng ta trong Mùa Vọng. Chúng ta không chỉ chờ đợi sự trở lại của Chúa Giêsu trong vinh quang, mà còn sống trong sự chuẩn bị để tham dự vào bữa tiệc cánh chung đó. Mỗi tín hữu, dù là người Do Thái hay dân ngoại, đều có thể được mời gọi vào Nước Trời qua đức tin vào Chúa Giêsu. Nước Trời không phải là một nơi giới hạn chỉ dành cho một nhóm người nào, mà là nơi tất cả mọi người có thể đến tham dự nếu họ sống trong đức tin và tình yêu.
Mùa Vọng là thời gian chúng ta cầu nguyện và sống trong hy vọng về sự trở lại của Chúa Giêsu. Lời nguyện Marana Tha, "Lạy Chúa Giêsu, xin ngự đến," là lời cầu nguyện mà chúng ta phải luôn nhớ trong lòng, để sống trong sự mong đợi và chuẩn bị cho sự cứu độ. Mùa Vọng không chỉ là thời gian để nhìn lại sự khiêm nhường của Chúa Giêsu trong lần đến đầu tiên, mà còn là cơ hội để chúng ta sống trong hy vọng về lần đến thứ hai của Ngài, khi Ngài sẽ mang đến một Nước Trời đầy niềm vui và thịnh vượng.
Mùa Vọng mời gọi chúng ta sống trong đức hy vọng, mong đợi sự trở lại của Chúa Giêsu. Qua câu chuyện của viên đại đội trưởng, chúng ta học được bài học về lòng tin mạnh mẽ, khiêm tốn và tình yêu vượt qua mọi rào cản. Đức tin của ông đã làm hài lòng Chúa và mở ra cho ông một chỗ ngồi trong bữa tiệc Nước Trời. Mùa Vọng là thời gian để chúng ta chuẩn bị tâm hồn, sống trong hy vọng về sự hoàn tất của công cuộc cứu độ mà Chúa Giêsu đã mang đến cho nhân loại. Lạy Chúa, xin giúp chúng con luôn sống trong hy vọng và đức tin, để chúng con được mời gọi tham dự vào bữa tiệc vui vẻ trong Nước Trời, nơi mọi đau buồn và ngăn cách sẽ bị xóa bỏ. Amen.
Lm. Anmai, CSsR

LÒNG TIN VÀ TÌNH YÊU VƯỢT QUA MỌI RÀO CẢN
Mùa Vọng là thời gian đặc biệt trong năm phụng vụ của Giáo hội, không chỉ để chúng ta nhớ lại sự đến của Chúa Giêsu trong một máng cỏ nghèo khó tại Bê-lem, mà còn là thời gian để sống trong sự mong đợi của lần đến vinh quang của Ngài. Mùa Vọng không chỉ là thời gian chuẩn bị đón Chúa đến mà còn là cơ hội để mỗi tín hữu chuẩn bị tâm hồn, mở rộng lòng đón nhận Ngài trong mọi hoàn cảnh, trong mọi mối quan hệ, dù là gần gũi hay xa cách.
Ngày hôm nay, chúng ta được mời gọi suy niệm về một câu chuyện trong Tin Mừng, mà trong đó, lòng tin và tình yêu vô biên đã giúp một viên đại đội trưởng Rô-ma vượt qua mọi rào cản, đến với Chúa Giêsu để xin Ngài chữa lành cho người đầy tớ của ông. Điều đáng chú ý trong câu chuyện này không chỉ là sự chữa lành kỳ diệu, mà còn là một bài học sâu sắc về lòng tin, sự khiêm tốn và tình yêu không biên giới.
Viên đại đội trưởng này không phải là người thân thiết, không có quan hệ huyết thống với người bệnh, thậm chí ông là một sĩ quan Rô-ma, người thuộc đế quốc chiếm đóng dân tộc Do Thái. Thế nhưng, điều này không ngăn cản ông thể hiện tình yêu, lòng thương xót đối với người đầy tớ, cũng như không thể ngăn cản ông đến với Chúa Giêsu để xin Ngài cứu chữa. Qua đó, Chúa Giêsu cũng đã dạy chúng ta về đức tin và tình yêu thực sự, không giới hạn bởi bất kỳ một rào cản nào.
Viên đại đội trưởng trong Tin Mừng hôm nay là một nhân vật có nhiều đặc điểm đáng chú ý. Trước hết, ông là một viên sĩ quan trong quân đội Rô-ma, người không chỉ thuộc về một dân tộc khác, mà còn là người đại diện cho một đế quốc thống trị dân tộc Do Thái. Theo quan niệm thời bấy giờ, người Rô-ma và người Do Thái có một khoảng cách lớn về văn hóa, tôn giáo, và quyền lực. Dân Do Thái nhìn người Rô-ma như kẻ thù và là những kẻ thống trị tàn nhẫn. Vì vậy, mối quan hệ giữa viên đại đội trưởng và người đầy tớ của ông, một người Do Thái, là một điều không bình thường, thậm chí có thể coi là xa lạ.
Tuy nhiên, tình yêu của viên đại đội trưởng dành cho người đầy tớ không có biên giới. Mặc dù ông là chủ, một sĩ quan quyền lực trong quân đội, ông vẫn không ngần ngại thể hiện sự lo lắng và lòng thương xót đối với người đầy tớ của mình, người mà theo truyền thống có thể chỉ là một nô lệ, có giá trị rất thấp trong xã hội. Ông không chỉ coi người đầy tớ là một công cụ lao động, mà là một con người cần được yêu thương và chăm sóc. Đây là một bài học quan trọng về tình yêu vô điều kiện, vượt lên trên mọi sự phân biệt, khoảng cách xã hội hay dân tộc.
Lòng yêu thương của viên đại đội trưởng cũng cho thấy sự nhạy bén với nỗi đau của người khác, dù không có quan hệ gần gũi với người ấy. Chúa Giêsu đã dạy rằng, yêu thương không phải là yêu những người thân thiết với mình, mà là yêu mọi người, kể cả những người xa lạ, và thậm chí là cả kẻ thù. Trong Mùa Vọng này, chúng ta được mời gọi mở rộng lòng mình để yêu thương mọi người xung quanh, bất kể họ thuộc về dân tộc, tôn giáo hay hoàn cảnh nào.
Ngoài tình yêu, viên đại đội trưởng còn thể hiện một đức tin mạnh mẽ và khiêm tốn. Ông tin rằng, dù Chúa Giêsu không cần đến nhà ông, chỉ cần Ngài nói một lời, người đầy tớ của ông sẽ được chữa lành. Đây là một lòng tin tuyệt vời và một sự khiêm tốn sâu sắc, bởi vì viên đại đội trưởng, với tất cả quyền lực và vị trí của mình, không coi mình xứng đáng để Chúa Giêsu bước vào nhà. Ông không yêu cầu Ngài phải đến và chữa lành trực tiếp, mà chỉ mong Ngài ra lệnh, vì ông tin rằng quyền năng của Chúa Giêsu không giới hạn trong không gian hay thời gian.
Lòng tin của viên đại đội trưởng khiến Chúa Giêsu phải thốt lên: “Ngay cả trong dân Ít-ra-en, tôi cũng chưa thấy người nào có lòng tin mạnh như thế.” (Lc 7,9). Đây là một lời khen tuyệt vời, không chỉ vì sự tin tưởng vào quyền năng của Chúa, mà còn vì lòng khiêm tốn trong đức tin của ông. Viên đại đội trưởng không tự cho mình quyền đòi hỏi, mà hoàn toàn tin tưởng vào sự vĩ đại và uy quyền của Chúa Giêsu.
Mùa Vọng mời gọi chúng ta làm như viên đại đội trưởng: tin tưởng vào Chúa Giêsu với tất cả trái tim và khiêm tốn trước sự cao cả của Ngài. Đức tin của chúng ta không phải là sự tự mãn hay kiêu ngạo, mà là sự nhận biết rằng mọi ơn là quà tặng từ Chúa, và Ngài có quyền làm tất cả theo ý Ngài.
Tình yêu của viên đại đội trưởng không chỉ dừng lại ở việc cảm thông, mà còn thúc đẩy ông tìm đến Chúa Giêsu để xin Ngài chữa lành cho người đầy tớ. Tình yêu thật sự luôn đi đôi với hành động. Trong tình yêu chân thành, chúng ta không chỉ cảm thấy nỗi đau của người khác mà còn hành động để giúp họ, để đưa họ đến với Chúa. Viên đại đội trưởng, dù là một người ngoại đạo, đã làm gương cho chúng ta về cách yêu thương và quan tâm đến người khác. Tình yêu ấy đã khiến ông dám vượt qua rào cản xã hội và dân tộc để tìm đến Chúa Giêsu, và sự khiêm tốn và lòng tin ấy đã khiến Chúa Giêsu ngạc nhiên và khen ngợi.
Lòng tin và tình yêu luôn đi đôi với nhau. Khi chúng ta tin vào Chúa Giêsu, chúng ta sẽ nhận ra tình yêu mà Ngài dành cho chúng ta, và từ đó, chúng ta được kêu gọi yêu thương người khác. Lòng tin vào Chúa không chỉ là một niềm tin mù quáng hay lý thuyết, mà là một niềm tin sống động, thể hiện qua hành động yêu thương, tha thứ và phục vụ. Viên đại đội trưởng đã cho chúng ta một bài học quý giá: tình yêu không có biên giới và đức tin mạnh mẽ giúp chúng ta vượt qua mọi rào cản để tìm đến với Chúa.
Mùa Vọng là thời gian để chúng ta sống trong sự tỉnh thức và cầu nguyện. Chúng ta không chỉ chờ đợi sự đến của Chúa trong mừng lễ Giáng Sinh, mà còn là sự chuẩn bị tâm hồn cho sự trở lại vinh quang của Ngài. Đức tin và tình yêu là hai yếu tố cần thiết để chúng ta sống trong sự tỉnh thức này. Khi chúng ta cầu nguyện, chúng ta không chỉ xin ơn tha thứ, mà còn cầu xin Chúa ban cho chúng ta một lòng tin mạnh mẽ và một trái tim đầy tình yêu để sống xứng đáng với sự trở lại của Ngài.
Cuối cùng, Mùa Vọng mời gọi chúng ta sống trong hy vọng và đón nhận Chúa trong mọi người xung quanh. Chúa Giêsu đã đến không chỉ để cứu rỗi những người xứng đáng, mà để cứu tất cả mọi người. Mỗi khi chúng ta yêu thương và giúp đỡ người khác, chúng ta đang đón nhận Chúa vào cuộc đời mình. Tình yêu và đức tin của chúng ta phải được thể hiện qua hành động, qua việc yêu thương và quan tâm đến mọi người, dù họ là ai và đến từ đâu.
Viên đại đội trưởng trong Tin Mừng hôm nay là hình mẫu của tình yêu và đức tin mạnh mẽ. Mặc dù ông không phải là người thân thiết với người bệnh, ông vẫn sẵn sàng vượt qua mọi rào cản để tìm đến với Chúa Giêsu, để xin Ngài chữa lành cho người đầy tớ của mình. Tình yêu và đức tin của ông đã khiến Chúa Giêsu ngạc nhiên và khen ngợi. Mùa Vọng mời gọi chúng ta sống trong tình yêu và đức tin như viên đại đội trưởng, để mỗi ngày trong cuộc sống này, chúng ta luôn sẵn sàng yêu thương và đón nhận Chúa trong mọi người xung quanh.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con lòng tin mạnh mẽ và tình yêu vô biên, để chúng con luôn sống xứng đáng với ơn cứu độ mà Chúa đã mang đến cho chúng con. Amen.
Lm. Anmai, CSsR

 

December 2, 2024