dongcong.net
 
 

Suy niệm mùa giáng sinh …


KHI MÙA GIÁNG SINH VỀ

 Như đến hẹn lại lên, mỗi năm bước vào Mùa Vọng, đã thoáng nghe hơi thở của Giáng Sinh tràn về trên khắp con đường, phố phường và tâm hồn của mỗi người. Giáng Sinh: điểm hẹn của tình yêu, Thiên Chúa cao vời, đến với đất trời, nối kết muôn người trong ân tình Thánh tuyệt vời. 

Lễ Giáng Sinh, niềm vui không chỉ dành riêng cho những người công giáo, mà còn là niềm vui chung cho tất cả mọi người. Thiên Chúa, trong thân phận của một bé thơ, đã luôn sẵn chờ mỗi  người tìm đền thờ lạy Ngài. Hài Nhi Giê-su trong tiếng Mẹ ru, cất tiếng khóc chào đời trong đêm đông giá rét. Ngài chấp nhận sinh vào trong thế gian, và trải qua bao gian nan, vô vàn những đắng cay trong kiếp người. Thiên Chúa yêu con người và mãi mãi Ngài yêu thương họ, không ai bị loại ra ngoài trong vòng tay từ ái của Thiên Chúa. Giáng Sinh, mầu nhiệm của một kết ước vĩnh cửu mà từ ngàn xưa Thiên Chúa đã ký kết và Ngài thực hiện qua lịch sử nhân loại và lịch sử cứu độ. Để sống gần gũi với con người, Thiên Chúa đã bỏ trời cao để xuống đất thấp và sinh ra trong thân phận một bé thơ, yếu đuối và phó thác cuộc đời trong tay Thánh Giuse và Mẹ Maria. Làm sao có thể thấu hiểu và trả lời cho mọi thắc mắc vì sao? Con Thiên Chúa chẳng lẻ lại sinh hạ trong cảnh lạ lùng và nghèo hèn đến  thế . Nhân loại vẫn cứ đưa ra những câu hỏi và vấn nạn không phải lúc nào cũng được giải đáp. Chỉ có những ai tin mới có thể gặp được Ngài. Trong cánh đồng Bê-lem, làng quê Nazareth, thiếu chi những con người mà chỉ có những mục đồng nhận ra một bé thơ chính là Đấng Cứu Tinh của đã giáng sinh. Cũng vậy, thế giới ngày hôm nay giữa biết bao người mà con số biết Chúa cũng chỉ là rất khiêm tốn. 

Giáng sinh, một địa chỉ của niềm tin không mang dáng dấp của những lý luận uyên bác, của các triết lý cao xa, mà là của những tâm hồn khiêm hạ. Họ có thể nhận ra Ngài là hoàng tử bình an, là cố vấn kỳ diệu, là vua cả đất trời, là Ngôi Lời đã làm người trong huyền nhiệm của một đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra. 

Lm Giacobe Tạ Chúc (19-12-2012)

 

KÝ ỨC VỀ MỘT MÙA GIÁNG SINH

Con phố nhỏ đã lên đèn. Thoáng một chút hơi lạnh hiếm hoi của mùa đông. Tan tầm, hắn lê gót trở về căn gác trọ nhỏ, hẹp, sau một ngày vất vả đẫm mồ hôi. Ngoài đường, phố xá nhộn nhịp kẻ qua, người lại. Đâu ai biết, dưới cái lạnh của mùa đông, có kẻ bơ vơ không nhà.

 Bản tình ca “Đêm đông”, của nhạc sỹ Nguyễn Văn Thương làm lòng hắn tê tái và quặn thắt. Đêm đông ta mơ giấc mơ gia đình êm ấm. Đêm đông của những kẻ xa nhà, sống kiếp lũ khách tha hương. Hắn nhớ da diết xứ đạo của mình. Nơi hắn một thời sinh ra và lớn lên. Nơi hằn sâu những kỷ niệm khi mỗi độ đông về, xuân đến. Hồi ấy, khi Giáng sinh về gõ cửa, hắn và chúng bạn cảm thấy nao nao, bọn trẻ háo hức để đóng vai các chú Mục đồng tìm đến Hang đá thờ lạy Chúa. Bọn con gái, cùng trang lứa với hắn thì trong vai các Thiên Thần báo tin vui cho lũ mục đồng nghèo trong đồng hoang, sương giá lạnh. Hắn tinh nghịch trong những lần thủ vai mục đồng chính đánh thức chúng bạn, với những cái lay thật mạnh, hòng kéo mọi người ra khỏi cơn say ngủ. Thật hạnh phúc trong tuổi thơ ngọt ngào, và dạt dào trong dòng suối tình thương cùa cha mẹ, và gia đình.

 Lớn lên, hắn phải bỏ quê để lên Tỉnh học hành và kiếm sống, hầu phụ giúp cha mẹ, và nuôi các em học hành. Cũng từ dạo ấy, hình ảnh các Thiên Thần và những chú Mục đồng chỉ còn lại trong miền ký ức của hắn, khi réo rắt âm vọng của những bài Thánh ca đón mừng Noel tràn ngập phố phường. Thời buổi kinh tế khó khăn, lối sống đạo đang bị tụt dốc, đời sống hưởng thụ trong một xã hội đổi thay đến chóng mặt. Hắn cũng cảm thấy phần nào sa sút trong niềm tin của mình. Nhìn những cây thông, những hang đá được trang trí trên khắp mọi nẻo đường, hắn thèm một Giáng sinh đoàn tụ cùng gia đình, bên nhau và trao nhau những lời cầu chúc tốt đẹp nhất. Căn gác trọ buồn tênh, phận người chênh vênh, hắn chợt nhận ra rằng: trong khi đi tìm cho đời một chút hương vị đầy ý nghĩa, hắn giật mình vì biết đâu, bao hố thẳm, hang sâu đang chực chờ nuốt chửng linh hồn hắn. Hắn sợ lắm những cám dỗ của lạc thú, tiền tài và lợi danh, bởi nơi quê nghèo xa xôi, mẹ và các em hắn đang từng phút giây và tin tưởng đặt hết niềm kỳ vọng của họ vào hắn. Những đồng tiền góp được mỗi lần gởi về, là nguồn an ủi và khích lệ cho cả gia đình. Hắn lặng lẽ để dòng lệ nhẹ nhàng lướt đi qua gò má, mặn đắng liếm trên môi. Với tay lấy những tấm xốp nhỏ để trên bàn, hắn nắn nót cắt thành những miếng nhỏ, ghép lại với nhau thành một hang đá. Ngày mai, hắn sẽ mua một bộ tượng Chúa Hài Đồng để đặt vào. Và hình ảnh chú Mục đồng năm xưa, trầm lắng nghiêng mình kính thờ Chúa Hài Nhi lại hiển hiện trong lòng hắn.

 Nghĩ đến điều đó, lòng hắn đỡ trống trải hơn, bởi lẻ một điều hắn hiểu. Có một người yêu mến hắn, đồng cảm với hắn trong thân phận con người nổi trôi, vô gia cư và đã sinh ra trong một đêm đông giá buốt, giữa đồng hoang lạnh lẽo Bê-lem.

 Lm Giacobe Tạ Chúc 2012

 

NHỮNG CÂU CHUYỆN GIÁNG SINH: 5 XU
Tình thế thật tuyệt vọng.  Ngay ngày đầu tiên vào lớp bảy, Willard P. Franklin đã thu mình trong một thế giới riêng.  Nó đóng sập cánh cửa tình cảm đối với các bạn trong lớp, và cả với tôi, thầy giáo của nó.  Nỗ lực tạo ra một mối quan hệ thân thiện của tôi chỉ gặp phải sự thờ ơ lạnh nhạt.

Ngay cả mỗi khi tôi chào buổi sáng cũng chỉ được đáp lại bằng những tiếng ừ hử.  Bạn bè thì hoảng sợ. Willard cô đơn tuyệt đối, nó không thấy cần thiết phải hạ thấp cái rào cản của sự im lặng mà nó đã dựng lên - nhưng tôi biết chắc chắn không phải đó là cách nó muốn chơi nổi hay gây sự chú ý.

Sau dịp lễ Tạ ơn vài ngày, chúng tôi nhận được thông báo về sự quyên góp cho lễ Giáng sinh.

"Giáng sinh là dịp lễ để chúng ta trao tặng," tôi nói với lũ trẻ trong lớp.  "Có thể có ai đó đang học ở đây không được hưởng một mùa Giáng sinh hạnh phúc.  Bằng việc đóng góp, chúng ta sẽ giúp mua thức ăn, quần áo và đồ chơi cho những người thiếu thốn đó.  Các em có thể mang phần của mình đến vào ngày mai."

Vào ngày hôm sau, khi tôi hỏi về chuyện quyên góp, tôi phát hiện ra rằng tất cả mọi người đều quên béng đi mất - tất cả mọi người, trừ Willard P. Franklin.  Thằng bé thọc tay rất sâu trong túi quần trong lúc chậm chạp bước lên bàn tôi.  Nó cẩn thận bỏ vào lọ một đồng năm xu.
"Em không cần uống sữa vào giờ ăn trưa," nó lầm bầm. Trong một khoảnh khắc, chỉ một giây ngắn ngủi, nó mỉm cười.  Tôi đứng nhìn nó quay về chỗ.

Chiều tối hôm đó, sau giờ học, tôi lấy chỗ tiền quyên góp ra - một đồng năm xu - và đưa cho thầy hiệu trưởng.  Tôi không thể không kể cho thầy nghe về cá tính của người đã đóng góp số tiền ít ỏi đó.

"Không biết đúng không, nhưng tôi tin rằng Willard đã sẵn sàng hội nhập với thế giới xung quanh," tôi nói với thầy hiệu trưởng.

"Vâng, tôi cũng hy vọng vào điều đó," ông gật đầu. "Và tôi còn có linh cảm rằng chúng ta cũng thấy hài lòng khi cậu bé cho chúng ta được chia sẻ chút đỉnh vào cái thế giới riêng của nó.  Tôi cũng vừa nhận được danh sách của những gia đình nghèo trong trường đang cần giúp đỡ trong mùa Giáng sinh. Xem thử đi."

Và khi liếc qua, tôi nhận thấy rằng Willard P. Franklin và gia đình của mình được xếp đầu danh sách.

Không có ai quá khó khăn đến nổi không thể giúp người khác.  "Hãy yêu mến người thân cận như chính mình" ngay từ Giáng Sinh năm nay bạn nhé.

Sưu tầm


-dongcong.net sưu tầm

 

 

 
     

Tỉnh Dòng Đồng Công Hoa Kỳ
1900 Grand Ave - Carthage, MO 64836
Phone: ( 417) 358-7787 Fax: (417) 358-9508
cmc@dongcong.net (văn phòng CD) - web@dongcong.net (webmaster)