dongcong.net
 
 

suy niệm giáng sinh …


ĐÊM HOÀ GIẢI

Tháng khởi đầu cho Năm Phụng vụ 2009-2010 (12/2009) cũng là những ngày tưng bừng khai mạc Năm Thánh 2010, đồng thời chuẩn bị mừng Lễ Giáng Sinh. Không khí Saigon có vẻ khác hơn mọi năm. Một cái khác rất độc đáo là năm nay lô cốt nhiều gấp bội, cứ ru rú ở nhà thì chẳng sao, nhưng ló mặt ra đường là y như rằng đụng lô cốt. Lô cốt và lô cốt. Lô cốt bít bùng che lấp cả những cửa hàng chưng Noel, thậm chí ngay nơi tôi làm việc là nhà thờ Đa Minh (Ba Chuông) cũng một dãy lô cốt bít cổng. Quãng đường này xe, người chen chúc nhau trên vỉa hè nham nhở, bước xuống đường là … “Lô cốt đấy ! Coi chừng !”, cứ y như “Attention ! Chien méchant !” vậy. Vì thế, tôi tối ngày nằm nhà, nằm chán thì lại ngồi gõ gõ bấm bấm computer. Riết rồi thì :

Chẳng cứ Tử vi, cũng đoán mò
Chữ rằng : Bảy chục sẽ nằm co
Nhập nhèm bốn mắt khôn “nhìn vách” (*)
Khấp khểnh đôi chân phải “luỵ đò” (**)
Trong đục khó phân cơn lốc xoáy
Dại khôn mang tiếng cái đầu to (***)
Theo gương  Công Trứ mua bò cưỡi
Che miệng thế bằng một cái mo (****)

Khổ thế đấy ! Tội cho cái thân già mồ côi vợ, cứ tối ngày ngồi nhìn ảnh bà xã, chán lại nhìn màn hình, nhàn nhã quá. Mà cái giống nhàn nó hay sinh ra “nhàn cư vi bất thiện”. Vì thế nên dông dài nghĩ hết chuyện mình rồi lại tới chuyện thiên hạ. Sợ lắm ! Ghét cái “nhàn cư vi bất thiện” vô cùng ! Nhưng “ghét của nào trời trao của đó”. Biết sao được ! Thôi thì đành đấm ngực ba lần, kêu lên ba tiếng “lỗi tại tôi”. Và xin tu tỉnh.

Nói đến Giàng Sinh là nói đến giây phút “Trời đất giao hoà”. Thiên Chúa giáng trần là để hoà giải và cứu độ, nhưng ngay đến chính Con Người thực hiện sứ vụ trọng đại ấy lại bị lùng giết để phải trốn sang Ai Cập (“Hê-rô-đê đã sai quân tru diệt hết các trẻ con tại Be-lem và toàn vùng phụ cận, từ hai tuổi trở xuống, tính theo thời gian ông đã hỏi kỹ nơi các đạo sĩ” (Mt 2, 16).  Điều này nói lên cái gì ? Chính là do lòng lang dạ sói của con người, mà cũng vì thế nên Thiên Chúa mới phải sai Con Một xuống thế chịu thay cho tội lỗi loài người.

Thiên Chúa Cha sai Con Một đến trong trần gian để thực hiện chương trình giao hoà giữa trời và đất, ban ơn cứu độ, giải thoát loài người khỏi sự chết tối tăm (“Thiên Chúa Cha đã yêu thương thế gian đến nỗi đã ban chính Con Một mình, để ai tin vào Con của Người thì không phải chết nhưng được sống muôn đời” – Ga 3,16), và chính vị Cứu Tinh ấy đã chọn cho mình một chỗ giáng sinh thật đơn sơ thấp hèn : Một máng cỏ chiên lừa trong một hang đá hèn mọn. Chỗ đơn sơ thấp hèn ấy, hơn nơi nào hết, biểu lộ Tình Yêu Thiên Chúa, vì Tin Mừng của Thiên Chúa đã đến, trước tiên, cho nơi thấp hèn, cho người thấp hèn. Và sau biến cố trọng đại ấy, thì Con Người cũng luôn luôn đến với những người bé mọn, thấp hèn, tội lỗi, tù rạc, bệnh hoạn…

Chính cái sự thấp hèn của một hang đá nuôi bò lừa, cùng với những mục đồng ở giai cấp bần cùng của xã hội, kể cả ông Giu-se và bà Maria không nhà cửa, không quán trọ, quây quần quanh một hài nhi nhỏ bé nhưng cao trọng khôn ví (vì hài nhi ấy chính là Con Thiên Chúa, là Thiên Chúa thật) ; tất cả đã nói lên sự giao hoà tuyệt đỉnh giữa trời và đất. Và phải chăng, thông qua sự giao hoà ấy, Thiên Chúa muốn cho loài người hiểu rằng Thiên Chúa là Tình Yêu, là sự Hiệp thông, là Hoà giải và Cứu độ. Người đã sai Con Một xuống thế để hoà giải loài người với Thiên Chúa và giữa loài người với nhau. Trong khi đó, loài người đã đón tiếp vị Sứ Giả Hoà Bình, vị Cứu Tinh không lẽ chỉ có mấy con người nhỏ bé nơi hang bò lừa ấy thôi sao ? Không, còn nữa, còn nhiều, nhưng nổi bật nhất là 4 vị không thuộc giai cấp thấp hèn mà ở địa vị cao sang vương giả. Đó chính là 3 vị đạo sĩ  phương Đông (quen gọi là ba vua) và vua Hê-rô-đê trị vì tiểu vương quốc mà trong đó có Be-lem, nơi có sự kiện lạ lùng xảy ra. Ba vị đạo sĩ nhờ được mạc khải, biết được thời Cứu Độ, vị Cứu Tinh đã tới, và họ tìm đến để triều bái Người. Riêng vị thứ tư là Hê-rô-đê cũng biết được nhờ ba vị đạo sĩ mách bảo và đón tiếp vị Cứu Tinh nhân loại bằng cách lùng giết hàng loạt hài nhi (“Ông đã sai quân tru diệt hết các trẻ con tại Belem và toàn vùng phụ cận, từ hai tuổi trở xuống, tính theo thời gian ông đã hỏi kỹ nơi các đạo sĩ” – Mt 2, 16) ! Thế đấy !

Loài người cách đây 20 thế kỷ đã đón tiếp vị Sứ giả Hoà Bình, đã đón nhận sự hoà giải như vậy đó. Chắc có lẽ ai cũng nghĩ rằng ở thời đại thượng cổ mới xảy ra như vậy, còn ngày nay trong một xã hội văn minh tiến bộ, thì làm gì có những chuyện đó. Bẳng chứng là Lễ Giáng Sinh đã trở nên lễ chung của thế giới không phân biệt tôn giáo, và năm nào cũng vậy, dân chúng nô nức đón mừng Chúa Giáng Sinh bằng những Hang Đá hoành tráng, đèn sao rực rỡ, lễ hội tưng bừng, tiệc tùng linh đình… Quả nhiên là thế, nhưng bên cạnh, đằng sau cái hào nhoáng ấy là gì ? Cũng hàng loạt sinh mạng chết từ trong trứng nước (nạo phá thai, huỷ diệt trứng, tinh trùng), rồi cũng hàng loạt sinh mạng trưởng thành thuộc đủ mọi giai cấp nhưng đa số vẫn là thường dân thuộc giai cấp thấp cổ bé miệng, chết vì chiến tranh, vì khủng bố. Loài người được Thiên Chúa dựng nên theo hình ảnh Người, vậy thì những sinh mạng mang hình ảnh Thiên Chúa ấy bị giết hại thì phải chăng loài người cũng chẳng kém gì Hê-rô-đê thủa xưa lùng giết Đức Giê-su Thiên Chúa vậy.

Với quyền năng của Thiên Chúa thì sá gì một Hê-rô-đê, mà dù cho có đến cả triệu triệu Hê-rô-đê đi chăng nữa cũng chỉ là số không. Nhưng với thân phận con người mà Ngôi Hai Thiên Chúa đã mặc lấy, thi chỉ cần một Hê-rô-đê thôi cũng đã khiến hàng loạt hài nhi bị giết, và Hài Nhi Giê-su phải trốn sang Ai Cập. Cứ nghĩ đến bài Tin Mừng CN III/MV ("Đám đông hỏi ông rằng: "Chúng tôi phải làm gì đây ?" Ông trả lời : "Ai có hai áo, thì chia cho người không có; ai có gì ăn, thì cũng làm như vậy." Cũng có những người thu thuế đến chịu phép rửa. Họ hỏi ông : "Thưa thầy, chúng tôi phải làm gì? " Ông bảo họ: "Đừng đòi hỏi gì quá mức đã ấn định cho các anh." Binh lính cũng hỏi ông : "Còn anh em chúng tôi thì phải làm gì? " Ông bảo họ "Chớ hà hiếp ai, cũng đừng tống tiền người ta, hãy an phận với số lương của mình." – Lc 3, 10-14) ; rồi nhìn kỹ lại bản thân, nhiều khi tôi giật mình, sợ đến toát mô hôi, vì thấy mình cũng – một cách nào đó – giống như Hê-rô-đê. Thật đấy, đã chẳng hơn một lần trong vai trò người thu thuế tôi đã gian lận, đã đòi hỏi quá mức ấn định cho mình, để rồi dùng số thặng dư đó vào những canh bạc đỏ đen ; cũng đã hơn một lần trong vai trò thủ quỹ, tôi đã thụt két, đã biển thủ để có dịp lao vào đề đóm, cá độ bóng đá ; cũng đã hơn một lần trong vai trò người lính, tôi đã hà hiếp, tôi đã mượn những chiêu bài bảo vệ an ninh, giữ gìn trật tự để khảo của, tống tiền người khác... Rồi biết bao nhiêu lần tôi không chỉ có 2 áo, mà là đùm đề áo đơn áo kép, mô đen nọ, kiểu dáng kía, nhưng tôi đã ngoảnh mặt đi khi thấy có người anh em co ro da bọc xương chìa tay xin, cũng không biết bao nhiêu lần tôi đã làm ngơ trước những người anh em bệnh hoạn, tật nguyền, tù tội, hoặc cùng lắm là kiếm vài hộp sữa, vài gói mì tôm... rình rang ném cho họ với một thái độ dửng dưng chai đá đến lạ lùng. Nhiều, nhiều lắm, nhiều quá lắm ! Và như vậy thì tôi đâu thua kém gì Hê-rô-đê !
Trong một gia đình đông con, mỗi người con là một cá tính, không ai giống ai. Có người con hiền lành thì cũng có người con hung dữ, có người con ngoan ngoãn cũng có người con ngỗ nghịch. Đó là lý do giải thích những mối bất hoà trong gia đình, nhẹ thì chỉ là lục đục cãi nhau, nhưng nặng thì có thể đi đến cảnh gia đình tan vỡ, ly tán. Ở một đơn vị nhỏ nhất trong xã hội cùng chung một núm ruột, một dòng máu, mà còn như vậy, huống chi ở cả tổng thể xã hội loài người. Trời đất giao hoà, Trời luôn luôn muốn giao hoà với Đất, nhưng chẳng hiểu Đất có thật sự muốn giao hoà với Trời ? Ấy là chưa nói đến trong nội bộ bản thân của Đất, các chi thể, các tế bào có thật sự giao hoà với nhau hay không. Cho nên vẫn cần lắm, rất cần một vị Cứu Tinh. Và chính cái đêm vị Cứu Tinh ấy đến, cái "Đêm Thánh vô cùng, giây phút tưng bừng" ấy đã làm cho "Đất với Trời se chữ đồng". Không vui mừng, không tưng bừng sao được khi biết chắc chỉ có một Con Người ấy mới có đủ quyền năng, uy lực làm cho con người (Đất) giao hoà với Trời, làm cho "Đất với Trời se chữ đồng" được mà thôi !

Thiết nghĩ, mừng đón Noel năm nay còn có một cái khác mọi năm thật ấn tượng. Đó chính là cộng đồng Dân Chúa Vịêt Nam hân hoan bước vào Năm Thánh, năm Hồng Ân 2010. Vâng, không phải là ngẫu nhiên khi Giáo Hội Việt Nam khai mở Năm Thánh 2010 kỷ niệm 350 năm (1659-2009) hình thành Giáo Hội Tông Toà với 2 Giáo phận (Đàng Ngoài và Đàng Trong), kỷ niệm 50 năm (1960-2010) thiết lập hàng Giáo phẩm Việt Nam – Giáo Hội Chính Toà, vào đúng dịp khai mở Năm Phụng vụ, đúng vào Mùa Vọng, mùa Trông Đợi Chúa đến lần thứ hai, trông đợi ngày Trời và Đất giao hoà. Đọc Sứ điệp của Đức Thánh Cha Biển Đức XVI, tôi suy nghĩ rất nhiều ở đoạn văn sau : “Năm Thánh là một thời gian ân sủng, thuận lợi cho việc hoà giải với Thiên Chúa và anh em đồng loại. Trong ý hướng đó, chúng ta nên nhìn nhận những sai lỗi chúng ta đã phạm trong quá khứ và hiện tại đối với anh em đồng đạo và anh em đồng bào, và xin mọi người tha thứ”. Tôi đã, chúng tôi đã là những Hê-rô-đê thời đại, vậy thì tại sao không biết đấm ngực mà hoà chung lời khẩn cầu với Thiên Chúa và với tất cả anh em như lời diễn nguyện trong Nghi thức Hoà Giải ngày khai mạc Năm Thánh : “Đức Giê-su Đấng sáng lập đạo Công Giáo đã dạy chúng tôi yêu thương mọi người, kể cả những người thù ghét mình. Lẽ ra chúng tôi phải thực hiện tinh thần đó mọi nơi mọi lúc và với mọi người. Nhưng chúng tôi nhận thấy do vô tình hay cố ý, chúng tôi đã làm cho quý vị phiền lòng, chúng tôi đã thiếu sót nhiều trong nghĩa vụ yêu thương. / Chiều hôm nay, toàn thể Giáo Hội Công Giáo muốn nói lời xin lỗi về tất cả những điều ấy, với tất cả mọi người không phân biệt chính kiến, vị trí và tín ngưỡng tâm linh. / Chúng tôi xin lỗi mọi thành phần xã hội, tôn giáo, vì chúng tôi đã chưa đủ hòa mình và đồng hành. / Chúng tôi xin lỗi người nghèo, người hẩm hiu xấu số, người khuyết tật, đau khổ vì chúng tôi chưa đủ quan tâm.”

Lạy Chúa con, lạy Thiên Chúa của con ! Năm xưa, Chúa đã chọn cái máng cỏ thấp hèn để đến với loài người tội lỗi, để giải thoát, để cứu độ chúng con. Cái máng cỏ tâm hồn của con hôm nay sao thấy toàn một thứ cỏ lùng, nhưng con tin rằng Chúa vẫn sẵn sàng đến với con, ngoại trừ trường hợp con cứ nhất định khép chặt tâm hồn, không chịu mở ra với Chúa. Lạy Chúa Hài Đồng, xin hãy đến cứu vớt chúng con. Ôi, lạy Chúa ! “Xin giải thoát chúng con xa điều bất hoà chia rẽ, xin kết liên muôn người trong tình mến Chúa Cha muôn đời” (Bài ca hiệp nhất – TCCĐ).

JM. Lam Thy ĐVD.

Chú thích  :
(*) “Diện bích” đấy !

(**) “Qua sông phải luỵ đò” (Tục ngữ). “Luỵ đò” ở đây là “luỵ … xe ôm” đấy !.

(***) Kẻ viết bài này vốn bị mang tiếng “To đầu mà dại”.

(***) Nguyễn Công Trứ khi thân bại danh liệt, phục viên (về vườn đấy !) tậu một con bò, lấy cái mo che phía dưới đuôi bò, rồi chiều chiều cưỡi bò ngao du. Thiên hạ ngạc nhiên, nhìn cái mo ra ý hỏi, Uy Viễn Tướng công trả lời “Để che cái miệng thế gian lại”

Dongcongnet sưu tầm 22-12-2009


-dongcong.net sưu tầm 2009

 

 

 
     

Tỉnh Dòng Đồng Công Hoa Kỳ
1900 Grand Ave - Carthage, MO 64836
Phone: ( 417) 358-7787 Fax: (417) 358-9508
cmc@dongcong.net (văn phòng CD) - web@dongcong.net (webmaster)