|
(tiếp theo)
Dần dần Thiên Chúa gỡ linh hồn
ra khỏi những quyến luyến của các vật thụ tạo. So với những niềm an
ủi thiêng liêng Chúa ban, linh hồn thấy các sự vui sướng thế gian
rất kém cỏi và giả dối. Nhưng khi Thiên Chúa đã đạt được thành quả
này rồi, Ngài liền toan tính một công việc khó khăn hơn, vì sâu xa
hơn. Công việc phải thực hiện bây giờ là dứt bỏ chính bản thân ta.
Trong những niềm vui thần linh, linh hồn dễ có ảo tưởng về mình: nó
tưởng nó mạnh mẽ lắm và đã lớn lên trong đường nhân đức. Nó tưởng
nó có đôi cánh. Một sự tự mãn âm thầm, một thứ cao vọng nguy hiểm
đang nhập vào nó. Cho nên Chúa thấy nó cần phải kíp nhận biết tất
cả sự yếu đuối của nó. Nó phải hiểu rằng nó vẫn chỉ là một con gà
con bé nhỏ, không bao giờ nên xa rời đôi cánh ấp ủ của mẹ nó.
Thiên
Chúa sẽ cất đi những niềm an ủi, sẽ để cho nó cảm thấy thấm thía sự
bất lực của nó. Mùa xuân tươi mát đã qua rồi. Thay vì khí xuân đầm
ấm, nay ánh nắng mặt trời sẽ thiêu đốt nó, làm cho nó khô héo. Các
bông hoa lần lượt rụng xuống. Linh hồn cảm thấy mình cô đơn, một
mình chống chọi với thời tiết khắc nghiệt. Nó không còn cảm thấy
vui mừng khi gặp những thánh giá, những dịp phải hạ mình. Nó chán
ngán khi cầu nguyện. Không khí siêu nhiên không còn nữa, và bị thay
thế bằng những cái nhìn vật chất. Nó không còn cảm thấy mến yêu
Chúa Giêsu. Ôi linh hồn đáng thương hại! Mi hoàn toàn mất định
hướng, không biết đi về đâu. Sự thánh thiện mà hôm qua nó nghĩ là
gần kề, nay xem ra xa vời. Những khiếm khuyết nho nhỏ, có thời đã
lặn đâu, nay lại xuất hiện.
Những
quyết tâm quyết chí của nó giống như những ánh lửa mau qua, vừa lóe
lên đã vội tắt ngúm. Linh hồn đã bao lần quyết chí, rồi lại bấy
nhiêu lần lỗi phạm. Một bầu không khí chán nản dần dần xâm chiếm
linh hồn. Và linh hồn tự hỏi: “Tôi cứ tưởng mình được kêu gọi nên
thánh. Và tôi đã cảm thấy mình được nhiều ơn Chúa. Có lúc tôi đã
cảm thấy sự thánh thiện không còn bao xa. Nhưng nay tôi phải tự
hỏi: phải chăng tất cả đều là ảo tưởng? Và nay có lẽ tôi phải tự
nhủ: tôi đã lầm. Tôi không có khả năng nên trọn lành. Con người của
tôi không có tầm thước để nên thánh…”
Hỡi
linh hồn đáng thương hại! Hãy an tâm và tín thác. Đúng là Chúa đã
gọi mi nên thánh. Sự thánh thiện là phần đã được dành cho mi. Nếu
không, Chúa đã không gợi lên những niềm ao ước nồng nàn mà mi đã
có. Nếu Thiên Chúa không kêu gọi và muốn mi nên thánh, Ngài đã
không gợi lên bấy nhiêu tâm tình và quyết chí tốt lành của mi. Ngài
không đưa tay ra dắt mi để rồi bỏ rơi mi đâu. Nếu Ngài không yêu
thương mi cách đặc biệt, nếu Ngài không muốn mi nên thánh, Ngài đã
không kêu gọi mi làm linh mục, làm tu sĩ, làm Kitô Hữu và làm con
Chúa. Ơn kêu gọi này là một ơn kêu gọi nên thánh. Ngài đã muốn dành
ơn đó cho mi ngay từ khi mi bắt đầu bước vào đường nhân đức. Nay
Ngài vẫn muốn cách rất tha thiết, và Ngài muốn hơn mi muốn ngàn vạn
lần.
Không,
những ước muốn và quyết chí nên thánh của mi không phải là ảo
tưởng. Nếu có ảo tưởng thì đó là tư tưởng sai lầm của mi về sự nên
thánh. Mi đã ảo tưởng khi nghĩ rằng thánh thiện là công việc của
mấy ngày, mấy tháng, và đường trọn lành là con đường đầy an vui. Mi
đã lầm khi nghĩ mình đã từ bỏ mình trong lúc được an ủi, đã khiêm nhường
khi được người ta quý mến, đã yêu mến đau khổ khi đau khổ mang lại
những an ủi thiêng liêng. Nay mi mới thấy sự thật về mình. Đấy, sự
thật mi là thế đấy.
Vậy
mi đừng ngạc nhiên khi thấy mình yếu đuối, cứng đầu, ích kỷ, nhất
là khi ân sủng của an ủi bỏ rơi mi: “Sự yếu đuối, mà yếu đuối thì
có lạ gì đâu, cũng như sự khốn nạn cũng là bình thường! Chúng ta
phải nhẫn nhục với chính bản thân mình, bởi vì chúng ta là những
con người, chứ không phải là thiên thần! Chúng ta sẽ chỉ được hoàn
toàn chữa lành khi ở trên thiên đàng.”
Những
sự yếu đuối đó, những khuyết điểm đó thường gây buồn phiền cho ta,
nhưng đó lại chính là những cửa sổ rất đáng quý, để ánh sáng và ân
sủng Chúa chiếu vào tâm hồn ta, giúp ta nhận ra sự khốn nạn và bản
chất hư vô của mình. Chúng giúp ta dần dần chữa lành cái tật tự đại
dại dột của mình. Chúng sẽ dần dần hủy diệt sự cậy mình rất tự
nhiên của ta, và dạy ta đặt tất cả tin tưởng nơi một mình Thiên Chúa. (còn tiếp)
|